Môi Giản Mặc Thư nhẹ nhàng dán trên vành tai Du Họa, khẽ ngậm lấy cổ vũ.
Ngón tay trắng nõn run rẩy lướt qua bụng, thuận theo độ cong nửa hình cung trượt vào khe hẹp hơi mở ra kia. Nụ hoa ở sâu phía trong bị đẩy ra từng li từng tí, viên trân châu và cả huyệt nhỏ hồng hồng phía trong cùng nhau lộ ra, dưới ánh sáng đèn bàn lờ mờ hiện ra ánh sáng rực mê người.
Du Họa hít sâu một hơi, đầu ngón tay thử tiến vào miệng huyệt, dự định kích thích nhè nhẹ phần mềm mại phía bên trong, để cho bản thân mình ướt trước đã.
Nhận thấy có dị vật xâm nhập, huyệt thịt nhỏ chưa bao giờ có người ghé thăm giật mình co rút lại, huyệt thịt đỏ tươi, vách tường thịt liều mạng mấp máy hút lấy ngón tay đang động đậy, dáng vẻ giống như muốn gạt bỏ người xâm lấn ra ngoài nhưng ngược lại lại hút ngón tay càng sâu hơn.
"Thật đáng yêu."
Thấy huyệt thịt nhỏ mút rồi mút, dáng vẻ đói khát mút lấy ngón tay mãi không nhả, Giản Mặc Thư dụi dụi vào tóc Du Họa, cằm gối lên vai cô, nhẹ giọng nở nụ cười.
"Nó hút những thứ khác có giống như vậy hay không, cắn mãi không thả?
"Hu... em không biết..."
Nghe thấy Giản Mặc Thư hỏi như vậy, dường như là Du Họa lập tức nhớ đến cảnh tượng dâm đãng trong mơ, huyệt nhỏ của cô cuốn chặt lấy đầu lưỡi anh không cho rời đi. Du Họa nhất thời phân tâm, ngón tay mất lực khống chế, đâm mạnh một cái lên bên trên vách tường bên trong.
"Ôi chao..."
Một luồng dâm thủy lớn mạnh mẽ không ngừng trào ra từ sâu bên trong, lại bởi vì tư thế bị anh nắm hai chân ngửa ra dựa vào anh mà ngón tay chặn lại cửa miệng không phát tiết được, chỉ có một chút nước từ từ khó khăn tràn ra từ khe hẹp giữa ngón tay và huyệt thịt.
Giản Mặc Thư nhìn thấy tình cảnh như vậy, tính xấu của đàn ông nổi lên, muốn trêu ghẹo cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn sờ huyệt nhỏ trong ngực mình. Anh đong đưa trái phải hai chân Du Họa, nước trong hoa huyệt của cô cũng theo đó mà lay động, va chạm hai bên âm đạo vô cùng đàn hồi, phát ra tiếng bạch bạch nặng nề.
"Ơ, thật sự có âm thanh, thần kỳ thật."
Dụ Hoa bị âm thanh kia khiến cho cảm thấy ngại đến không chịu nổi, tay kia của cô đụng đến cánh tay đang giữ chân mình của Giản Mặc thư: "Thầy Mặc Thư, đừng động mà..."
"Được, Họa Họa tự mình động." Giản Mặc Thư lập tức cầm bàn tay nhỏ bé kia, úp lên mu bàn tay cô nắm chặt mười ngón tay với nhau, cùng nhau nâng chân gấp khúc của cô.
Du Hoa run rẩy rút ngón tay ra, dâm thủy tích lũy phía trong rốt cuộc có chỗ để đi, một luồng phun mạnh mẽ tuôn ra. Nhất thời, miệng nhỏ giống như miệng giếng vừa mới đào ra, dòng nước ngọt lành cuồn cuộn không ngừng ứa ra bên ngoài, đại đa số nước chảy xuống một đường theo khe mông và cúc huyệt, toàn bộ ẩn xuống trong thảm lông, còn có một chút dâm thủy tràn qua bụi cỏ thưa thớt chảy đến bụng và rốn, tạo thành một vũng nước nho nhỏ.
Lại còn một chút nước vừa vặn dừng trên miệng huyệt, không cách nào chảy ra được, chỉ có thể nổi lên gợn sóng theo từng đợt hô hấp của cơ thể, giống như có một chiếc giếng nhỏ đang sống ở bên trong.
Ngón tay Du Họa nhúng vào dâm thủy của chính mình, nhẹ nhàng vẽ loạn một vòng từng tấc giữa hai chân, cả vách huyệt đều ướt sũng. Ngón tay của cô dựng thẳng ở bên trong giữa hai cánh hoa, để ở miệng huyệt và viên trân châu, dựa theo dâm thủy bắt đầu trượt lên trượt xuống.