Ba giờ sáng.
Du Họa vẫn còn đang trợn tròn mắt ở trên giường, cô bị mất ngủ.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi cần nghỉ ngơi gấp nhưng đại não của cô lại vô cùng hưng phấn.
Cả đầu cô đều đang xoay mòng mòng một vấn đề: Rốt cuộc thầy Mặc Thư có ý gì vậy?
Lúc chuẩn bị đi ngủ, Du Họa phát hiện "phần thưởng" Giản Mặc Thư tặng trong phòng mình.
Cô lật tấm gỗ lại, phía trên cố định một bức tranh màu nước.
Trong bức tranh, trên bầu trời có bông tuyết mỏng manh bay, bị gió nhẹ thổi qua, từ từ phủ lên chạc cây, lên bia đá, cuối cùng rơi trên mặt đất lót thành một tấm thảm trắng mềm mại.
Nhân vật chính trong bức tranh là một đôi nam nữ đang ngồi trên mặt đất phủ đầy tuyết dựa lưng vào bia mộ.
Cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, trên mặt là sự đau lòng không phù hợp với tuổi trẻ của cô, đôi mắt hồng hồng, khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt còn chưa kịp lau khô. Người đàn ông mặc một chiếc áo gió màu đen rộng rãi, anh tháo cúc áo khoác, mở rộng vòng ôm, dùng áo khoác ấm áp ôm lấy cô gái nhỏ quần áo mỏng manh kéo vào trong ngực.
Xung quanh trồng những bụi cây lùn lùn, bên trên điểm xuyết mấy đóa hoa nhỏ, lưa thưa tập trung lại một chỗ. Người đàn ông hái một đóa, đưa đến trước mặt cô gái. Cô gái nhìn thấy bông hoa trắng nhỏ người đàn ông đưa đến trước mặt mình, nhẹ nâng cánh tay lên.
Ý nghĩa bức tranh thể hiện rất rõ ràng: Cô gái mất đi người quan trọng, yên lặng khóc trong màn tuyết trắng, mà người đàn ông xuất hiện đúng lúc, trao cho cô nhiệt độ cơ thể ấm áp và sự quan tâm.
Tổng thể bức tranh thật ấm áp, tốt đẹp, điểm không hòa hợp duy nhất đó là chiếc áo khoác màu vàng sáng phủ lên trên mộ bia phía sau lưng người đàn ông.
Nhìn thấy chiếc áo khoác kia, Du Họa liền hiểu được nhất định là Giản Mặc Thư đã nhìn thấy bức tranh kia của cô.
Tác phẩm kia mang theo sự phát tiết đủ loại cảm xúc tiêu cực đau lòng, yếu đuối, thống khổ sinh ra khi cô bị ảnh hưởng bởi sự qua đời của bố mình.
Cũng giống với bản gốc của phần mùa đông trong "Bốn Mùa" - bức tranh màu nước dùng những gam màu tươi sáng, tràn ngập không khí mộng ảo, tác phẩm của cô khác một trời một vực, màu sắc bối cảnh tràn ngập màu đen trắng xám, tổng thể chủ yếu thiên về tông màu lạnh, tiêu điểm trong bức tranh cùng là một bia mộ khoác một chiếc áo khoác màu vàng sáng, chung quanh một mảnh hoang vu. Nhưng mà cẩn thận tìm tỏi, có thể nhìn thấy bên mặt trái bia mộ đồ sộ có ẩn giấu một người.
Trong bức tranh, bóng người đưa lưng lại với hình ảnh, không có nhiều chi tiết miêu tả lắm, nhìn người chỉ có thể thông qua mái tóc dài phủ lên của cô để đoán giới tính, nhưng mà tư thế cuộn lại thành một khối và động tác lau khóe mắt lại rõ ràng nói cho người khác biết cô đang khóc.
Từ sau khi hoàn thành nó, cô cũng không liếc mắt xem nhiều thêm lần nào, rõ ràng nhắm mắt làm ngơ đưa đến cuộc thi dành cho sinh viên mới mỗi năm một lần của trường, vậy mà lại nhận được giải nhất cùng với một ngàn đồng tiền thưởng. Vốn dĩ tất cả những tác phẩm đoạt giải đều sẽ bị giữ lại, trưng bày trong phòng triển lãm của trường, nhưng mà hình ảnh tác phẩm của cô thật sự rất áp lực, phía nhà trường sợ ảnh hưởng đến sức khỏe thể xác và tinh thần của mọi người, cuối cùng nó chỉ được treo tại góc bên cạnh phòng triển lãm.
Du Họa cũng không để ý, cô chỉ là mượn bức tranh này để giải quyết cảm xúc quá nặng của cô, có được trưng bày hay không cũng không sao hết, tiền thưởng mới là thu hoạch ngoài ý muốn lớn nhất.
Nhưng mà hiện tại, cùng một cảnh tượng, dùng góc độ và bối cảnh khác, còn thêm một người đàn ông nữa.
Nhìn thấy trong bức tranh màu nước một nam một nữ có khuôn mặt hơi có vài phần giống với cô và Giản Mặc Thư, Du Họa lâm vào trầm mặc.
Thầy Mặc Thư nói, đây là phần thưởng cho cô.
Cho nên, lúc cô đau lòng khổ sở, thầy Mặc Thư sẽ ở bên cạnh cô, an ủi, bảo vệ cô sao?
Du Họa nhớ tới sau giờ cơm chiều hôm nay, Giản Mặc Thư ở lại
THÊM NHIỀU NỘI DUNG HẤP DẪNAdskeeper
Quan hệ tình dục lâu gấp 7 lần nhờ mẹo nhỏ này! Đàn ông nên biết