Ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao, Tề Nguyên mới mơ màng tỉnh lại. Mắt vừa mở, anh đã thấy đầu đau như muốn nứt ra. Thuốc hôm qua quá mạnh, để lại không ít di chứng. Hoàn toàn kiệt sức, phần dưới anh đau nhói vì đêm qua lỡ phóng túng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, tầm mắt dần dần rõ ràng, anh mới nhận ra Lâu Lẫm đang nằm bên cạnh. Sắc mặt của hắn trông rất tệ, gương mặt tuấn tú không còn chút huyết sắc, môi khô khốc trắng bệch, ngay cả trong giấc ngủ cũng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Trên người Lâu Lẫm không có chăn, vì Tề Nguyên có thói quen giành chăn trong giấc ngủ. Thường ngày, Lâu Lẫm sẽ chuẩn bị hai cái chăn trên giường, nhưng đêm qua dù có điều hòa trong phòng, hắn vẫn bị lạnh. Anh nhìn chân hắn có vết bầm tím, phỏng đoán rằng sau khi làm tình tối qua, Lâu Lẫm không thể khép chân lại, cũng không thể rời khỏi giường, chỉ đành nằm co ro chịu lạnh. Nguyên nhân vì sao hắn thê thảm thế này thì đã quá rõ.
Nhìn Lâu Lẫm ngay cả trong giấc ngủ cũng chật vật, Tề Nguyên lo lắng, liền thử lay hắn dậy và gọi: "Lâu Lẫm, anh tỉnh dậy đi."
Lâu Lẫm chậm rãi mở mắt. Khi cơn sốt dần hạ và đầu óc bắt đầu tỉnh táo, hắn nhận ra Tề Nguyên đã tỉnh dậy. Hắn vội vàng cố gắng ngồi dậy, dù cơ thể yếu ớt, cố gắng lờ đi, lo lắng hỏi: "Tề Nguyên, em sao rồi? Bây giờ em có thấy không khỏe ở đâu không? Tối qua anh không đủ sức chỉnh điều hòa, em có bị lạnh không? Có thấy mệt không? Nói cho anh biết nhé, anh sẽ đưa em đi bác sĩ ngay."
Vừa nói, Lâu Lẫm vừa cố gắng khép chân lại, dù đau đớn nhưng vẫn không phát ra tiếng kêu nào.
Thấy hắn chật vật như vậy, Tề Nguyên định bụng giúp một tay. Nhưng anh nhớ ra tối qua đã uống ly rượu có thuốc mê mà Lâu Lẫm đưa, sau đó mới mất kiểm soát mà cùng hắn trải qua chuyện đó. Tối qua đầu óc anh mơ màng không nhớ rõ, nhưng giờ tỉnh táo, anh mới nhận ra liền thu lại ý định giúp đỡ, trừng mắt giận dữ nhìn Lâu Lẫm.
Lâu Lẫm gian nan mà xuống giường, không một mảnh vải che thân đứng lên. Trên người đầy là vết thương, toàn dấu cắn, cào, gặm. Nhiều chỗ trên cơ thể hắn chảy máu, đặc biệt là chỗ hậu huyệt. Tuy Tề Nguyên không nhìn thấy rõ, nhưng chỉ cần thấy dòng máu chảy ra từ bắp đùi có thể tưởng tượng ra, cúc hoa bị dương v*t cắm vào xỏ xuyên đang nghiêm trọng đến mức nào. Tề Nguyên nhìn đến phát ngốc nhưng cứ nghĩ đến ly rượu qua, anh lại cảm thấy là do Lâu Lẫm tự làm tự chịu.
Lâu Lẫm mặt mũi trắng bệch, cố nặn ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tề Nguyên chờ anh tắm rửa một lúc, rồi anh đưa em đi bệnh viện."
"Tôi không sao, không cần anh quản." Tề Nguyên lạnh nhạt đáp, thực ra háng anh chỉ hơi nhức vì xuất tinh quá nhiều thôi.
Lâu Lẫm không hề nản chí, lo lắng: "Không biết ly rượu đó có để lại di chứng gì không? Em hãy cùng anh đi bệnh viện kiểm tra. Anh có bác sĩ riêng, không cần xếp hàng, rất nhanh thôi."
"Anh lo cho tôi sao còn chuốc thuốc tôi? Làm ơn đừng làm bộ làm tịch như vậy!"
Lâu Lẫm ngơ ngác, hóa ra Tề Nguyên nghĩ hắn chuốc thuốc. Nếu biết sự thực hắn nhất định sẽ không đề Tề Nguyên đụng vào ly rượu vốn phải dành cho hắn, Lâu Lẫm vội vàng giải thích: "Ly rượu đó không phải do anh, mà là một cô gái trong bữa tiệc đưa cho anh. Anh nghĩ em thích quýt, nên mới cho em uống. Anh sẽ không hại em đâu, sao anh có thể làm tổn thương em được."
Tề Nguyên chăm chú nhìn hắn, nghĩ đến tối qua, người này cam chịu để bị làm tình thô bạo, mà vẫn còn muốn quan tâm đến anh, khiến anh phần nào có chút tin tưởng. Nhưng không hiểu sao, anh lại không muốn cùng Lâu Lẫm đi, vẫn cố chấp nói: "Tôi không cần anh đưa đến việc, tôi tự lo, đừng chạm vào tôi."
"Em vẫn còn giận anh sao?" Lâu Lẫm thấp giọng hỏi..
"Đúng vậy, tôi không muốn gặp lại anh." Tề Nguyên cứng rắn nói. Anh thấy trong mắt Lâu Lẫm hiện lên nỗi buồn sâu thẳm, nước mắt lấp lánh, cuối cùng vẫn không kiềm được mà hàng lệ tuôn rơi.
Lâu Lẫm miễn cưỡng cười, nghe theo ý Tề Nguyên, giọng dịu dàng không đổi: "Cũng được, em nhớ giữ gìn sức khỏe. Có gì cần giúp, nhớ gọi cho anh. Em chưa ăn sáng, phía dưới chắc đã chuẩn bị đồ ăn cho khách. Nếu thấy lạ chỗ, anh có thể..."
"Đủ rồi! Anh không thấy phiền à?"
Tề Nguyên cắt ngang lời. Sự quan tâm của Lâu Lẫm làm anh áy náy, nhưng vẫn không muốn tha thứ cho hắn, tâm trạng lúc này đầy mâu thuẫn.
Lâu Lẫm im lặng, trong mắt tràn đầy tình yêu và bao dung. Hắn nhìn Tề Nguyên thêm vài lần nữa, rồi cầm lấy quần áo trên đất, khập khiễng đi vào phòng tắm. Tề Nguyên nhìn theo bóng dáng hắn, choáng váng khi thấy những vết xanh tím. Từng vết thương, từng dấu cắn đều rất nghiêm trọng, ngay cả cúc huyệt cũng sưng tấy. Liệu hắn có mất máu đến chết không? Tề Nguyên nghĩ, có chút xót xa, khó xử khi đối diện với sự yêu chiều của Lâu Lẫm.
Tắm xong và xử lý qua loa vết thương, Lâu Lẫm bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Tề Nguyên đã rời đi. Hắn đi đến mép giường, vuốt nhẹ chiếc chăn rồi nằm xuống, cảm thấy như vậy mới có thể giữ lại chút ấm áp từ Tề Nguyên.
Nửa tháng sau, Tề Nguyên rơi vào tình trạng rầu rĩ. Lâu Duẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với chồng mình, chỉ là chưa bao giờ thấy anh buồn bực lâu như vậy. Lần trước, khi bị Lâu Lẫm mắng đến khóc, hôm sau Tề Nguyên đã vui vẻ trở lại. Lâu Duẫn lo lắng, nghĩ rằng do mình bận rộn công việc nên không chăm sóc được Tề Nguyên, quyết định tạm dừng công việc để ở nhà bên cạnh anh.
Lâu Duẫn một tay chống hông, một tay bưng bát trái cây đến bên Tề Nguyên, bụng ngày càng lớn, đi lại rất mệt. Cậu nhẹ nhàng mát xa bả vai Tề Nguyên. Kỹ thuật xoa bóp của cậu rất đỉnh, là do bậc thầy truyền lại.. Ban đầu, cậu định thuê một người mát xa cho Tề Nguyên, nhưng khi nghĩ đến việc người khác động chạm vào anh thì lòng lại thấy không yên, đành tự mình học.
Lâu Duẫn vừa mát xa, vừa lo lắng hỏi: "Chồng à, dạo này sao tự dưng không vui vậy?"
Tề Nguyên đương nhiên không thể nói cho hắn nguyên nhân thật sự, chỉ tùy tiện biện lý do: "Không có gì, chỉ là cảm thấy chán quá, trước đây còn có thể đi chơi, giờ cứ ru rú trong nhà."
Lâu Duẫn mím môi, tự trách bản thông không xứng làm chồng, không dành nhiều thời gian cho Tề Nguyên. Ở thành phố C rộng lớn, anh làm gì có lấy một người bạn, có buồn cũng chẳng có ai để giải khuây. Cậu hôn lên trán Tề Nguyên, an ủi: "Vậy chồng muốn đi du lịch không? Em có thể xin nghỉ dài hạn, giờ bụng còn chưa lớn, chúng ta có thể đi du lịch một tháng."
"Không, anh không muốn đi." Tề Nguyên bĩu môi, Tiểu Duẫn sao lại không hiểu ý anh nhỉ.
Lâu Duẫn vốn định thử giới thiệu một vài người bạn của mình cho Tề Nguyên, nhưng lại lo lắng đám người đó sẽ coi thường anh. Hiện giờ, cậu chỉ tin tưởng Triệu Khiêm Trì, bạn tốt nhất của mình. Lâu Duẫn lại tiếp tục dò hỏi: "Vậy chồng à, em cho anh tiền mở công ty nhé?"
"Công ty á? Anh còn chưa tốt nghiệp trung học, sao điều hành công ty được?"
"Không sao cả, em sẽ tìm một kế toán, người đó lo hết sổ sách, mình chỉ việc..."
"Chỉ sợ anh làm công ty phá sản thôi." Tề Nguyên cắt ngang lời cậu.
"Không sao đâu, phá sản thì lại mở một cái mới, mình muốn thành lập bao nhiêu công ty cũng được." Lâu Duẫn âu yếm ôm lấy Tề Nguyên, kéo anh vào lòng.ư
Tề Nguyên thấy vợ không hiểu ý mình, nên quyết định thẳng thắn: "Thật ra... anh muốn quay lại công ty."
Lâu Duẫn hơi bất ngờ, hỏi: "Cục cưng, chẳng phải mình không muốn gặp lại anh trai em sao?"
"Trước đó anh mình đến tìm anh, dẫn anh đi tham dự tiệc lớn. Anh ta xin lỗi rất thành thật, anh nghĩ mình cũng không nên lẩn tránh nữa, nên muốn trở về. Với cả, anh muốn ăn quýt." Câu cuối cùng hoàn toàn thật lòng.
Lâu Duẫn không nghi ngờ gì, chỉ lo lắng nói: "Vậy được rồi, mình muốn về thì chúng ta cũng về. Nhưng nếu anh ấy lại bắt nạt mình, nhất định phải báo cho em, đừng chịu đựng một mình, có biết không?".
"Được, mình đúng là tuyệt nhất đó." Tề Nguyên vui vẻ ôm chặt lấy cậu. Lâu Duẫn siết chặt lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ lòng ngực Tề Nguyên, thật sự thấy không khí xung quanh ngọt ngào.
Lâu Lẫm vốn đang xử lý văn kiện, công việc chồng chất không ngừng, hắn không định về nhà, định làm xong cho hết rồi đi tìm Tề Nguyên. Dù bị anh lạnh nhạt đến mấy, hắn vẫn không buông được.
Khi hắn đang bận rộn, thoáng nhìn thấy di động thông báo có tin nhắn đến.
"Ngày mai em trở về."
Hả?
"Tề Nguyên muốn dọn về."
?!!!!!
Trợ lý đẩy cửa bước vào, thì nghe thấy tiếng hoan hô vang vọng cả tầng lầu, trong lòng nghi ngờ liệu sếp có phải đang nuôi khỉ. Sau đó, trợ lý thấy sếp xử lý mớ giấy tờ chỉ trong nửa ngày rồi hớt hải chạy đi.
"Chủ tịch, chiều nay có một cuộc họp rất quan trọng, ông Smith..."
"Đổi lịch họp, tôi có việc phải về nhà.."
Trợ lý khóc không ra nước mắt, không hiểu sao chủ tịch lại có thể tùy hứng như vậy.
Lâu Lẫm yêu cầu người giúp việc lẫn quản gia Kiều Kinh dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ quá mức, sáng một cữ, chiều một cữ, đã thế hắn còn cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách, đảm bảo không còn một hạt bụi nào.
Lâu Lẫm nhớ kỹ tất cả những món ăn mà Tề Nguyên thích, liền tìm nguyên liệu tươi mới nhất cùng tuyển về một dàn đầu bếp để anh tự chọn. Vườn cây trồng quýt cũng được chuẩn bị chu đáo, đã thế hắn còn mua một mảnh đất, để anh sau này thích trồng trọt gì cũng được.
Lâu Lẫm tự mình giám sát mọi người, thấy họ chậm chạp còn tự mình ra tay, khiến quản gia Kiều Kinh không khỏi sửng sốt. Cũng chỉ là nhị thiếu gia cùng chồng trở về, Kiều Kinh không hiểu vì sao Lâu Lẫm lại coi trọng như vậy, cũng chưa từng thấy hắn vui vẻ đến thế.
Trong ấn tượng của Kiều Kinh, đại thiếu gia luôn lạnh lùng, ngay cả trong thời kỳ thanh xuân sôi nổi cũng hiếm cười, giờ đây lại tràn ngập tình cảm mãnh liệt, như một bức tranh sống động.
Ngày mai cũng tới, Lâu Lẫm hưng phấn đến mức không thể ngủ yên. Sáng sớm, hắn thay bộ tây trang công sở, chải đầu cho ngay ngắn, đeo chiếc kính mắt mới mua. Kiều Kinh vốn tưởng rằng hắn chuẩn bị đi làm, không ngờ đối phương lại chỉnh sửa bản thân trước gương cả tiếng, sau đó quay lại hỏi Kiều Kinh: "Như thế nào? Có đẹp không? Có quá nghiêm túc không?"
Kiều Kinh không biết nói sao, chỉ đành nói: "Thiếu gia, cậu nhìn rất đẹp, nếu ra ngoài chắc chắn sẽ làm các thiếu nam, thiếu nữ chết mê chết mệt."
"...... Vậy còn đàn ông trưởng thành, ngây thơ, thích cười có thích tôi không?
"... Hay là thiếu gia cứ hỏi thẳng cậu Tề Nguyên đi?"
"Không...... Không phải, ai lại làm thế?" Lâu Lẫm kiên quyết phủ nhận, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà cười nói.
Kiều Kinh thấy hắn có vẻ áy náy với Tề Nguyên, liền an ủi: "Thiếu gia, cậu đừng khẩn trương, dù sao cũng là người một nhà. Dù cậu mặc gì, Tề Nguyên cũng sẽ cảm nhận được tấm lòng của cậu."
Lâu Lẫm không nói gì, trên mặt vẫn lộ rõ vẻ lo âu.
Kiều Kinh nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Thiếu gia, đã gần 10 giờ rưỡi, nhị thiếu gia cùng cậu Tề Nguyên chắc sắp trở về rồi."
Lâu Lẫm sửa soạn lại một chút, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Hắn căng thẳng đứng chờ ở cửa, người giúp việc bên cạnh cũng xếp hàng chờ đợi. Lâu Duẫn luôn đúng giờ, khoảng 10 giờ 35, xe đã đến biệt thự. Lâu Lẫm nín thở, sợ Lâu Duẫn đến một mình, nhưng khi thấy Tề Nguyên nhanh chóng bước ra từ ghế sau, hắn mới thở phải nhẹ nhõm, cười rạng rỡ.
Tề Nguyên mang theo một hành lý đơn giản, thấy Lâu Lẫm đứng chờ ở cửa, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Sau đó, Lâu Lẫm ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, vẫy tay ra hiệu. Một tấm biển lớn được treo từ tầng hai xuống tầng một, trên đó viết bằng chữ tinh xảo: "Nhiệt liệt hoan nghênh Tề Nguyên và Lâu Duẫn về nhà."
Kiều Kinh không khỏi run rẩy khóe miệng.
Lâu Duẫn: "......" Có chút hối hận khi trở về.
Tề Nguyên: "......" Người này chuẩn bị bất ngờ cho anh~
_Hết chương 11_