Tề Nguyên theo Lâu Duẫn và Lâu Lẫm đến công ty của họ. Khi nhìn thấy tòa cao ốc chọc trời với hàng chục tầng, anh liền ngạc nhiên lẫn thán phục. Tòa nhà to lớn như vậy, hoa cỏ ở đâu cũng có. Trước đây, anh chưa bao giờ đặt chân đến nơi làm việc của Lâu Duẫn, không ngờ lại hoành tráng đến thế. Anh xuống xe, chăm chú đọc biển hiệu trên tòa nhà, thì thầm một mình: "Thái Hành Chế Dược."
Lâu Duẫn nhẹ nhàng sửa lại: "Cục cưng, đó là Tần Hành Chế Dược."
Tề Nguyên lập tức điều chỉnh: "À, Tần Hành Chế Dược. Sao lại không phải là Lâu?"
"Trước đây công ty tên là Lâu Hành. Mẹ em họ Tần, ba em rất yêu mẹ, nên đặt tên công ty theo họ mẹ."
"Vậy à, Tiểu Duẫn, hóa ra gia đình mình làm trong ngành dược phẩm à?"
"Đúng rồi, sao vậy?"
"Không phải là trồng hoa sao?"
"Gì cơ? Ai đã nói với anh vậy?"
"Lâu Lẫm bảo anh đến để chăm sóc cây cối."
"Haha, chồng ngốc, em chỉ muốn mình giúp một chút việc vặt trong văn phòng thôi. Em sao nỡ để mình đi làm công nhân." Lâu Duẫn âu yếm hôn lên má Tề Nguyên. Tuy nhiên, Tề Nguyên không giấu nổi sự thất vọng; anh thực sự muốn đi làm, phải làm mới có ăn.
Ngồi ở ghế sau, Lâu Lẫm xem đồng hồ, phải đúng chuẩn 8h30p mới bước xuống xe. Hôm nay, anh mặc một bộ tây trang đen không một nếp nhăn, đôi giày da hàng hiệu sang trọng phản chiếu ánh sáng. Tóc được cắt gọn gàng, toát lên khí chất của một người thành đạt. Khuôn mặt tuấn tú, đeo kính vàng, dáng vẻ vừa lịch lãm vừa cấm dục.
Mặc dù vậy, vẻ mặt sắc bén và ánh mắt lạnh lùng vẫn khiến người khác khó mà tiếp cận. Tề Nguyên vừa mới ngồi xuống phía trước, nhìn thấy Lâu Lẫm hôm nay ăn mặc khác biệt hoàn toàn so với hôm qua, không khỏi ngạc nhiên và khen ngợi từ đáy lòng: "Lâu Lẫm, hôm nay anh thật phong độ."
"Đây là cách tôi vẫn thường xuyên mặc khi đi làm." Lâu Lẫm không biểu lộ cảm xúc.
"Đẹp hơn nhiều so với ngày hôm qua."
"Ngày hôm qua có gì lạ?"
"Ngày hôm qua anh ăn mặc đặc biệt... kiểu cảm giác này là..." Tề Nguyên nhíu mày, cố gắng tìm từ để miêu tả.
Lâu Duẫn đoán rằng Tề Nguyên có thể gặp khó khăn trong việc diễn đạt, nên thêm vào: "Cổ điển và tinh tế."
"Không phải, không phải từ đó," Tề Nguyên nhìn vào ánh mắt của Lâu Duẫn, phản bác, rồi bỗng nhận ra: "À, tôi nghĩ ra rồi! Trưởng thành! Hôm nay trông anh trẻ trung hơn."
Lâu Lẫm: "... Tôi có nên cảm ơn cậu không?"
"Không cần khách khí." Tề Nguyên phẩy tay, tỏ vẻ không để ý, thậm chí có chút tự mãn.
Lâu Lẫm kiềm chế cơn bực mình, muốn ném anh vào thùng rác, chỉ lạnh lùng nói: "Nhanh vào trong đi, nếu không sẽ bị trừ lương đấy." Nói xong, anh bước vào tòa cao ốc.
Lâu Duẫn đi thang máy lên tầng 11 rồi phải rời đi vì bận họp. Trong lúc chia tay Tề Nguyên, cậu không giấu được sự lưu luyến, ôm hôn tạm biệt thắm thiết. Cái bóng đen Lâu Lẫm nhíu mày, có cần phải ấu dề như sắp sinh ly tử biệt không?
Lâu Duẫn thường xuyên phải ra ngoài công ty để làm việc với khách hàng và khảo sát thực địa. Lần trước gặp Tề Nguyên là vì tìm kiếm dược liệu trồng trọt. Còn Lâu Lẫm phụ trách các dự án và công tác xét duyệt. Lâu Duẫn mới từ nước ngoài trở về để giúp Lâu Lẫm xử lý công việc, vì vậy rất cần phải đi thực tế nhiều. Cậu không muốn chồng yêu phải vất vả theo mình nên mới nhờ Lâu Lẫm chăm sóc cho anh.
Khi Lâu Duẫn rời đi, Tề Nguyên cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo của không gian nhỏ hẹp này. Lâu Lẫm đứng cạnh anh như một khối băng, không nói, không cử động. Đây là thang máy chuyên dụng của gia đình Lâu, yên tĩnh đến mức Tề Nguyên như bị nhốt trong không khí lạnh giá.
Anh đứng bên cạnh Lâu Lẫm như thể vệ sĩ. Khi thang máy cuối cùng dừng lại ở tầng 32 và cửa mở ra, anh mới cảm thấy dễ thở hơn. Lâu Lẫm bước nhanh ra ngoài, Tề Nguyên theo sát phía sau.
Đến phòng làm việc của Lâu Lẫm, nơi này lớn hơn nhiều so với phòng tiếp khách. Lâu Lẫm chỉ vào những chậu hoa trong phòng và nói: "Cậu chỉ cần chăm sóc những chậu hoa này là được."
"Chỉ có những cây này sao?" Tề Nguyên tỏ vẻ không hiểu.
"Sao vậy?"
"Có vẻ hơi nhàm chán... Có công việc khác không? Tôi có thể giúp đỡ thêm."
"Trước tiên làm cho tốt đã rồi tính tiếp. Khi tôi đang làm việc, cậu nhớ đừng làm phiền tôi."
"Được rồi." Tề Nguyên cúi đầu thất vọng, cầm lấy dụng cụ, bắt đầu công việc c cây cối. Trước đây, anh cũng đã luyện tay trong vườn sau biệt thự. Vì vậy, việc chuẩn bị cho các chậu hoa trong văn phòng không gặp nhiều khó khăn.
Khi nhìn đồng hồ, anh thấy mới chỉ qua hơn 35 phút, tức là Lâu Lẫm còn hơn ba giờ nữa mới tan làm. Tề Nguyên cảm thấy vô cùng chán nản, không biết phải làm gì trong thời gian dài như vậy.
Tề Nguyên buồn chán, mở điện thoại ra kiểm tra, nhưng Lâu Duẫn đang họp nên không thể làm phiền, còn Triệu Khiêm Trì thì bận đóng phim và chưa phản hồi. Tề Nguyên nằm dài trên ghế sofa, với vóc dáng cao lớn của mình, không còn chỗ để duỗi thẳng chân, chỉ có thể co lại.
Anh nhìn về phía bàn làm việc, nơi Lâu Lẫm đang chăm chú làm việc. Lâu Lẫm hoàn toàn tập trung, ánh mắt không rời khỏi tài liệu, xem xét từng chữ một cách tỉ mỉ, không bỏ qua bất kỳ lỗi nhỏ nào. Khuôn mặt nghiêm túc của anh càng thêm phần lạnh lùng. Tề Nguyên không dám làm phiền, chỉ ngồi đó lặng lẽ quan sát.
Giờ mới thấy vợ anh tốt, lúc nào cũng dịu dàng, cặp mắt phượng luôn đong đầy tình yêu.
Nhưng nếu anh thấy Lâu Duẫn nghiêm khắc như thế nào khi quát mắng nhân viên phạm lỗi trong các cuộc họp, có lẽ anh sẽ phải xem xét lại khái niệm "dịu dàng" mà mình biết.
Sofa trong văn phòng vốn dĩ chỉ để nghỉ ngơi, tuy không lớn nhưng rất mềm mại. Khi Tề Nguyên nằm xuống, anh thấy sướng lâng lâng. Nhiệt độ phòng đang ở mức hoàn hảo, làm anh dễ dàng buông lỏng thần kinh. Thoải mái từ cơ thể đến tâm trí, mà dần dần rơi vào giấc ngủ sâu.
Lâu Lẫm vẫn đang miệt mài làm việc, không để ý đến sự hiện diện của Tề Nguyên. Khi đồng hồ điểm 11 giờ 50 phút, tiếng chuông báo thức bắt đầu vang lên, hắn mới ngẩng đầu, nhận ra đã gần đến giờ ăn trưa. Anh đứng dậy, cúi đầu thu dọn tài liệu và nói: "Tề Nguyên, đến giờ ăn trưa rồi."
Không có ai đáp lại. Lâu Lẫm cảm thấy lạ lùng, liền ngẩng đầu và phát hiện Tề Nguyên đã ngủ say trên sofa. Tề Nguyên ngủ với tư thế kỳ quặc, một chân vẫn để trên mặt đất, đầu gối gập lại, tay đặt trên cánh tay, miệng mở lớn. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng của anh, dường như sắp chảy nước miếng.
Nhẹ nhàng tiến lại gần, Lâu Lẫm lần đầu tiên thấy Tề Nguyên ngủ như vậy. Ngày thường, Tề Nguyên thường có vẻ lỗ mãng, tự mãn, nhưng giờ đây lại trông ngốc nghếch và đáng yêu không khác nhân vật hoạt hình. Tề Nguyên có nhan sắc trung bình, đường nét ngọt ngào, nhưng đôi lông mày rậm và dáng vẻ cường tráng khiến anh trông giống một gấu lớn trong phim hoạt hình.
Lâu Lẫm không hiểu sao lại cảm thấy Tề Nguyên thật đáng yêu, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, khiến khóe môi anh không tự chủ được mà nhếch lên. Tuy nhiên, nhận ra sự bất thường, Lâu Lẫm nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cố gắng làm dịu tâm trạng, tự hỏi sao mình lại có những suy nghĩ như vậy.
Khi đã bình tĩnh lại, Lâu Lẫm nhận thấy Tề Nguyên vẫn đang nói mớ, anh tò mò lại gần hơn, mơ hồ nghe thấy anh thì thầm: "Đồ xấu tính... Quả quýt... Ngon... Anh đào không ngon... Quả quýt... Ngọt."
Lâu Lẫm không thể kìm được một tiếng cười khẽ, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm. Anh tự hỏi có phải Tề Nguyên đang mơ thấy anh và mắng chửi anh không? Một chút chua xót thoáng qua, bao vui vẻ lúc trước bỗng chốc biến mất. Không thương tiếc, anh kéo Tề Nguyên dậy và nói: "Dậy đi! Đến giờ ăn cơm rồi."
Tề Nguyên mở mắt trong trạng thái mơ màng, như vẫn còn nằm mơ, lẩm bẩm: "Được rồi, ăn cơm, muốn ăn cơm." Ngay sau đó, anh lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Lâu Lẫm chưa bao giờ thấy ai dễ dàng quay lại giấc ngủ đến vậy, anh thử kéo Tề Nguyên dậy lần nữa, lần này giọng nói cũng to hơn: "Tề Nguyên, tỉnh dậy đi, đến giờ ăn cơm rồi."
Tề Nguyên mở mắt một chút, không còn tiếp tục ngủ say như trước. Anh nhìn Lâu Lẫm trước mặt với đôi mắt mơ màng, trong lúc vẫn còn lơ mơ, anh lẩm bẩm: "Là Lâu Lẫm... Không phải cơm." Sau đó lại nhắm mắt, tiếp tục nghiêng người về phía trước, chạm vào cổ Lâu Lẫm.
Lâu Lẫm chưa kịp phản ứng, đã thấy hơi ấm từ cơ thể Tề Nguyên đang gần sát vào mình. Chưa bao giờ trải qua sự gần gũi như vậy, hắn bỗng chốc cảm thấy ngây ngẩn. Hơi thở của Tề Nguyên lan tỏa xung quanh, trái tim anh như bị ném vào một khối đá, sóng lớn dâng trào trong lòng.
Mặt nóng bừng, hắn vô thức đẩy Tề Nguyên ra, khiến anh phải dựa vào sofa. Nhìn Tề Nguyên với vẻ mặt hoang mang, hắn phát hiện anh vẫn đang ngủ say như chết, không có dấu hiệu nào của sự tỉnh dậy. Lâu Lẫm ngạc nhiên, không thể tin nổi có người có thể ngủ say đến mức này, giống như xỉn quắc cần câu.
Lâu Lẫm lập tức lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lâu Duẫn: "Tiểu Duẫn, em lên đây một chút."
Lâu Duẫn vừa rời khỏi phòng họp, nhận được tin nhắn, trả lời: "Anh trai, có chuyện gì vậy?"
"Tề Nguyên dường như... ngủ rất say."
Lâu Duẫn: "?"
Sau sự việc này, Lâu Lẫm không bao giờ để Tề Nguyên nhàn rỗi trong văn phòng nữa. Hắn tự hỏi, trên đời có người nào ngủ say đến mức như vậy, một khi đã ngủ thì khó lòng đánh thức.
Trong khi đó, hắn ngày càng khó ngủ, mỗi khi nhắm mắt lại, luôn nghĩ về hình ảnh Tề Nguyên ngủ như một chú gấu bông. Tề Nguyên ngốc nghếch, đáng yêu và khó đánh thức như một con gấu trong giấc ngủ đông.
Hắn không thể quên cái cảm giác ấm áp khi Tề Nguyên dựa vào cổ mình, hương vị ngọt ngào, như quả quýt tươi. Lâu Lẫm cố gắng thu lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nhắm mắt lại, cắn mạnh môi để làm mình tỉnh táo. Rốt cuộc, hắn đang mơ mộng về điều gì đây?
_Hết chương 4_