Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Chương 143

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ tại chỗ, trước mắt vẫn còn hiện lên một màn vừa rồi, thoáng như một giấc mộng. Người vừa rồi trong nháy mắt xông lên đỡ thiên lôi, mấy người đều thấy rõ ràng trên mặt hắn nhàn nhạt tiếu ý tà mị. Nam Cung Cẩn, thật không ngờ người xuất thủ cứu bọn họ lại là Nam Cung Cẩn.

Tại sao hắn lại xuất thủ? Không ai giải thích được chuyện này, trên thực tế, tất cả những chuyện hắn làm có lẽ, vĩnh viễn sẽ không ai có thể hiểu được.

Tổng cộng là bốn mươi chín đạo thiên lôi.

Lôi kiếp trước nay chưa từng có!

Trên bầu trời, mây đen nhanh chóng tản đi, ánh trăng nhu hòa dần dần che phủ khắp nơi.

[Chỗ này các bạn hỏi thím tác giả đừng hỏi editor, mị chỉ làm theo bản gốc thôi =)) Mị cũng ko hiểu sao ở trên là ánh dương quang chiếu rọi khắp nơi mà bây giờ lại là ánh trăng nhu hòa rồi. Chẳng lẽ, từ lúc Nam Cung Cẩn chặn xong đạo cuối cùng vẫn là buổi chiều, còn ánh mặt trời. Ảnh quay mặt lại đã là buổi tối, trăng treo đầu súng rồi. =))) ]

Lôi kiếp của Gia Cát Minh Nguyệt kết thúc! Lúc này, những chỗ bị lôi điện đả thương nhanh chóng lành lại, gió lành phất qua, cuốn đi một thân bụi bặm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, da dẻ nhẵn mịn, hồng hào, trơn bóng như trẻ sơ sinh.

[ Kinh nghiệm rút ra, bạn nào muốn làm đẹp, ko cần đến thẩm mỹ viện, cứ cho sét đánh là được. Trải qua thiên lôi tôi thể, các bạn sẽ là một người “đẹp” trong vạn người. =)) ]

“ Nên nhanh chóng rời khỏi nơi này. Có không ít người đang tới đây.” Nam Cung Cẩn bay tới bên cạnh bọn họ, nghiền ngẫm đánh giá Quân Khuynh Diệu, chợt nở một nụ cười tà mị: “ Quân Khuynh Diệu, lần đầu tiên thấy ngươi chật vật như vậy nha. Ngươi nói bây giờ ta nhân cơ hội giết ngươi, được không?”

Quân Khuynh Diệu thản nhiên liếc Nam Cung Cẩn một cái: “ Được!”

“ Thật là không thú vị.” Nam Cung Cẩn bĩu môi.

Gia Cát Minh Nguyệt liếc nhìn Nam Cung Cẩn, ánh mắt có chút phức tạp. Tên biến thái cuồng sạch sẽ này, lúc Mập Mạp bị bắt đi cũng chẳng quan tâm, bây giờ lại giúp nàng cản đạo thiên lôi trí mạng cuối cùng, nàng trách hắn lại vừa thấy biết ơn hắn.

Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy choáng váng, nàng biết đây là hệ quả của việc trải qua thiên lôi tôi thể.

“ Phi Dương, Mập Mạp ở bên kia … chúng ta mau rời khỏi nơi này.” Trước mắt Gia Cát Minh Nguyệt ngày càng trở nên mơ hồ, cuối nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Quân Khuynh Diệu: “ Quân Khuynh Diệu, cảm ơn ngươi …”

“ Ta nói rồi, ta giúp nữ nhân của mình, không cần cảm ơn…” Trước khi Gia Cát Minh Nguyệt hôn mê, bên tai vẫn còn vang lên thanh âm ngang ngược, đầy tính chiếm hữu của Quân Khuynh Diệu.

………..

Khi Gia Cát Minh Nguyệt tỉnh lại đã thấy nàng đang ở trong phòng của mình.

Đoan Mộc Huyên nằm úp sấp ở đầu giường, Gia Cát Minh Nguyệt khẽ động, Đoan Mộc Huyên liền tỉnh, có thể nhận ra, nàng ngủ không sâu. Nàng kinh hỉ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “ Tỷ tỷ, người đã tỉnh? Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Đoan Mộc Huyên trong mắt đầy tơ máu, muốn hỏi lại thấy cổ họng khô khốc. Đoan Mộc Huyên vội vàng đứng dậy rót một chén nước đút cho nàng uống.

“ Ta hôn mê mấy ngày rồi?” Thanh âm Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn chút khàn khàn.

“ Ba ngày.” Đoan Mộc Huyên trả lời, “ Bây giờ, tỷ tỷ cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“ Ta không sao. Em vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc ta sao?” Nhìn hai mắt đầy tơ máu của Đoan Mộc Huyên, Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ mình đã đoán đúng hơn phân nửa.

“Hạo ca chăm sóc Thần ca ca, đại phu đến xem nói đây là một loại mê dược rất lợi hại. Mặc dù đã uống thuốc giải nhưng hôm qua vẫn còn chưa tỉnh, không biết hôm nay có tỉnh lại không. Phi Dương ca ca bị thương rất nặng, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.” Đoan Mộc Huyên đáp lời “ Tỷ tỷ, người đói bụng không, để muội đi gọi người nấu cháo. Còn có, một tử y nhân đưa mọi người trở về, sau đó cũng không thấy tăm hơi đâu.”

“ Quân Khuynh Diệu đâu?” Gia Cát Minh Nguyệt có chút gấp gáp hỏi.

“ Hắn? Không thấy trở về cùng mọi người.” Đoan Mộc Huyên chớp chớp mắt nghi hoặc.

“ Không cùng trở về?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, Quân Khuynh Diệu bị thương tuyệt đối không nhẹ hơn so với bọn họ, không cùng trở về, vậy hắn đi nơi nào? Sẽ không có việc gì chứ? “ Hiện tại Phi Dương thế nào?”

“ Đại phu đã kiểm tra rồi, Phi Dương ca ca không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là được rồi. Ừm, tỷ tỷ, muội đi kêu người nấu cháo cho tỷ.” Đoan Mộc Huyên nói xong cậu này liền đứng lên, chạy ra ngoài.

Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ nhàng thổi qua, rèm cửa khẽ đung đưa. Cảnh tượng đêm đó vẫn còn rõ ràng trước mắt nàng. Bốn mươi chín đạo thiên lôi, lôi kiếp của nàng lại nhiều như vậy, kinh khủng như vậy. Nàng không dám tưởng tượng, nếu không có Phi Dương, nếu không có Quân Khuynh Diệu và Nam Cung Cẩn đứng ra ngăn trở thiên lôi cho nàng, thì bây giờ nàng đã trở thành cái dạng gì.

Nam Cung Cẩn vẫn không hề xuất hiện. Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh lấy lại tinh thần, thính giác, thị giác của nàng đều nhạy bén hơn. Nàng có thể nhìn thấy cả đường gân trên lá cây xa xa bên ngoài cửa sổ. Đây cũng là sự khác biệt sau khi tấn thăng Thánh cấp. Một tuần sau, thương thế của Lăng Phi Dương đã tốt lên rất nhiều, mà Mặc Sĩ Thần cũng tỉnh cách Gia Cát Minh Nguyệt không lâu, chẳng qua người vẫn còn suy yếu, Ấn Phi Đào hạ dược cũng thật tàn nhẫn.

Sau khi vết thương lành hẳn, cả ngày lại không thấy bóng dáng Lăng Phi Dương đâu. Có đôi khi, vài ngày cũng không trở về, hỏi hắn đang làm gì, hắn cũng không trả lời. Nhưng mỗi lần trở lại đều thập phần mệt mỏi, ánh mắt càng trở nên kiên nghị cùng chấp nhất.

Hôm nay, Gia Cát Minh Nguyệt nhận được tin tức người Thần Miếu sẽ rời khỏi Đan Lăng quốc. Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt thầm mắng, nên lăn đi từ sớm rồi. Đám người kia không có việc gì làm, lại ngồi vọng tưởng đổi Hoàng đế. Chỉ có điều, Nam Cung Cẩn cũng rời đi sao? Nghĩ đến Nam Cung Cẩn, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt lại rối rắm. Người này, không ai có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.

Vừa mới dùng xong bữa trưa, quản gia chạy hổn hển vào bẩm báo, người của Thần Miếu đến.

Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, người của Thần Miếu? Ấn Phi Đào đã chết, Nam Cung Cẩn vẫn không hề để lộ thân phận của hắn, người đến là ai? Chẳng lẽ là Mạn Tuyết Oánh? Làm sao có thể? Mà bọn họ phải đi còn đến tìm mình làm cái gì?

Nhưng người đến lần này lại thực sự là Mạn Tuyết Oánh. Mạn Tuyết Oánh một thân y phục trắng như tuyết, đầu sa tuyết trắng, cái khăn che nửa khuôn mặt, nhìn một cái, Gia Cát Minh Nguyệt cũng cảm thấy ê răng. Thoạt nhìn, đúng thật là thánh khiết, cao quý vô cùng. Chẳng qua, nữ nhân này cũng không thánh khiết như bề ngoài, bên trong lớp áo cũng là hắc ám, ngoan tuyệt. Có thể quyến rũ, xúi giục Thái tử, hàng* này có thể đơn giản được sao?

(*) Trong bản gốc chính xác là “hàng” luôn nhé =)) Dùng như từ hiện đại mình hay dùng á :3

Chỉ có điều, nàng ta tới đây làm gì? Sao lại tìm mình?

Mạn Tuyết Oánh chầm chậm đi vào, không đợi Gia Cát Minh Nguyệt mở lời đã tự mình ngồi xuống.

“ Gia Cát tiểu thư.” Mạn Tuyết Oánh chậm rãi mở miệng, thanh âm êm tai.

Gia Cát Minh Nguyệt không đáp lời, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng.

“ Gia Cát tiểu thư thật sự không gia nhập Thần Miếu chúng ta? Đan Lăng quốc quá nhỏ, đâu thể lưu được ngươi.” Mạn Tuyết Oánh nói ra mục đích thực sự nàng ta tới đây.

“ Thần Miếu các ngươi cũng vậy, không thể lưu được ta.” Thanh âm Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng.

Sắc mặt Mạn Tuyết Oánh tái nhợt, khẽ nhíu mày, ẩn nhẫn nói: “ Gia Cát tiểu thư khẩu khí thật lớn. Mặc dù, tư chất của ngươi không tồi, thực lực cũng rất mạnh, nhưng nói những lời này cũng hơi quá đi. Ngươi biết gia nhập vào Thần Miếu có ý nghĩa như thế nào không?”

“ Ngươi có biết, thật ra, ta rất muốn giết ngươi không?” Thần sắc Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên biến đổi, trở nên lạnh lùng, mà thanh âm lại càng giống băng hà ngàn năm. “ Chỉ bằng việc các ngươi muốn giết Hoàng thượng, đã đủ để ta lấy mạng ngươi rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, cả người cũng tản mát ra một cỗ uy áp đáng sợ, đem Mạn Tuyết Oánh bao vây trong đó. Tử khí cũng dần dần bao phủ khắp đại sảnh.

Sắc mặt của Mạn Tuyết Oánh trắng bệch, đứng dậy, phun ra một ngụm máu tươi. Hiện tại, nàng hoàn toàn không thể chịu được uy áp của một Thánh cấp do Gia Cát Minh Nguyệt cố ý tạo ra. Trong lòng nàng hoảng hốt, nhìn sát ý trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt, nàng không hoài nghi chút nào nếu Gia Cát Minh Nguyệt ra tay giết nàng ngay bây giờ. Càng kinh hãi hơn là thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt trở nên kinh khủng như vậy từ khi nào?

“ Bây giờ, cút cho ta.” Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi gằn từng chữ “ Không nên ép ta giết ngươi.”

Mạn Tuyết Oánh vội vàng đứng lên, nhanh như gió lao ra ngoài. Thực ra, nàng rất muốn phản bác, nàng cũng không muốn giết Hoàng thượng, nàng chỉ xúi giục Thái tử cướp ngôi, để cho Hoàng thượng trở thành Thái thượng hoàng mà thôi. Muốn giết Hoàng thượng là Ấn Phi Đào không phải nàng!

Sau khi Mạn Tuyết Oánh rời đi, Gia Cát Minh Nguyệt mới từ từ bình tĩnh lại. Nàng không có chút hảo cảm nào với người của Thần Miếu, muốn nàng gia nhập bọn họ, đi chết đi.

“ Em gái ngươi, người của Thần Miếu là một đám giả tạo, cũng không sợ ra đường bị sét đánh đi.” Gia Cát Minh Nguyệt giận dữ, quay về phía cổng lẩm bẩm chửi, chuẩn bị xoay người bước lên lầu.

Phía sau chợt vang lên một thanh âm: “ Minh Nguyệt, ta cảm thấy câu này rất quen thuộc, cuối cùng cũng đã nhớ ra.” Thanh âm này rất quen thuộc, sự quen thuộc khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng, nháy mắt xoay người lại, liền thấy một người đã lâu không xuất hiện, Quân Khuynh Diệu.

“ Ngươi, ngươi không sao chứ?” Ngập ngừng một lát, Gia Cát Minh Nguyệt cũng nói ra những lời này.

“ Đương nhiên là không sao.” Quân Khuynh Diệu khẽ mỉm cười “ Còn chưa có chúc mừng nàng đã tấn thăng lên Thánh cấp.”

“ Nếu như không có các ngươi, ta đã không thể tấn thăng.” Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn Quân Khuynh Diệu trước mặt, một thời gian không gặp, Quân Khuynh Diệu cũng không có gì khác thường. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt thấy giữa chân mày hắn có chút mệt mỏi. Lúc đó, phần lớn thiên lôi đều là hắn đỡ, thiên lôi đáng sợ như vậy, không sao mới là lạ.

“ Nói chung, nàng thăng cấp là tốt rồi.” Quân Khuynh Diệu nở nụ cười, bỗng nhiên đổi đề tài “ Em gái ngươi, hai chữ này có phải là lời mắng người không?”

Gia Cát Minh Nguyệt nghẹn họng, nàng không ngờ Quân Khuynh Diệu lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Ấp úng nửa ngày, cuối cùng Gia Cát Minh Nguyệt cũng khó khăn gật đầu một cái thừa nhận.

“ Thảo nào, lần trước nghe nàng nói những lời này, ta thấy có chút kỳ quái. Chợt nhớ tới, trên vách đá ở phúc địa Thánh điện cũng có khắc một vài chữ. Trong đó, hình như có hai từ em gái ngươi nàng vừa nói, còn có câu bị sét đánh gì đó nữa.” Quân Khuynh Diệu chợt bừng tỉnh.

Gia Cát Minh Nguyệt nghe xong những lời này giống như bị sét đánh cứng đờ tại chỗ.

“ Làm sao vậy?” Quân Khuynh Diệu thay đổi trạng thái nhìn Minh Nguyệt, phát hiện ra có cái gì đó không đúng.

“ Ngươi vừa mới nói cái gì? Phúc địa Thánh điện ở đâu? Có khắc cái gì? Có thật như ngươi vừa nói?” Gia Cát Minh Nguyệt kích động vươn tay kéo vạt áo trước ngực Quân Khuynh Diệu.

“ Thật ra thì, phúc địa Thánh điện là cấm địa, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Ta tò mò nên từng đi vào, trên vách đá có khắc một vài ký tự ta không biết, cũng có một vài từ ta biết nhưng không giải thích được, cho đến khi nghe nàng nói.” Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt kích động, trong lòng có chút minh bạch, chẳng lẽ những lời kia và Gia Cát Minh Nguyệt có quan hệ gì?

“ Chẳng lẽ là nàng? Là nàng sao? Thực sự sẽ là nàng sao?” Gia Cát Minh Nguyệt dường như đang hỏi Quân Khuynh Diệu, lại như đang hỏi chính mình. Cũng chỉ có Gia Cát Minh Nguyệt mới biết người trong miệng nàng là ai.

“ Là ai?” Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt như vậy, Quân Khuynh Diệu có chút khó chịu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia không vui. Hắn trong miệng nàng là ai mà lại khiến nàng quan tâm như vậy?

“ Đưa ta đi xem, có thể đưa ta đi xem một chút được không?” Gia Cát Minh Nguyệt vội vã hỏi.

“ Trước kia có thể, bây giờ không thể. Sau khi ta lẻn vào, người của Thánh điện phát hiện đã bày trận pháp ở cổng phúc địa, cho nên không vào được.”

“ Hả?” Gia Cát Minh Nguyệt rủ mắt thất vọng, ảo não nhíu mày. Suy nghĩ xem có cách nào lẻn vào không.

“ Hắn trong miệng nàng là ai?” Quân Khuynh Diệu bất động thanh sắc hỏi.

( Bình dấm nhà ai bị đổ hốt lại đê =)) )

“ Có thể là người thân của ta, là mẫu thân của ta.” Gia Cát Minh Nguyệt không hề giấu diếm Quân Khuynh Diệu.

“ Cái gì? Nàng không phải là …” Quân Khuynh Diệu cũng lấy làm kinh hãi, nhưng trong nháy mắt dường như thông suốt điều gì đó. Trước kia, hắn cho người điều tra thân phận của Gia Cát Minh Nguyệt, cũng tra ra nàng là con gái tư sinh, nhưng lại không tra ra được mẫu thân nàng là ai. Bây giờ suy nghĩ một chút, sợ rằng Gia Cát Minh Nguyệt cũng không phải là con gái của Gia Cát Phó Vân. Bởi vì, hắn căn bản không thể sinh ra được một nữ nhi phong hoa tuyệt đại như thế này.

“ Mẫu thân của ta, ta cũng không biết nàng là người như thế nào. Gia Cát gia chủ và Hoàng thượng đều biết mẫu thân của ta, nhưng lại không cho ta biết mẫu thân là người thế nào. Nói, đợi ta trở nên mạnh mẽ, có thể bảo vệ bản thân thì tự mình đi tìm hiểu.” Gia Cát Minh Nguyệt nói rất chậm, giọng điệu trầm hẳn xuống, có thất vọng, cũng có mong chờ.

Quân Khuynh Diệu phần nào hiểu được, trong lòng cũng suy đoán, lẽ nào mẫu thân Gia Cát Minh Nguyệt có địch nhân cường đại, nên mới phải che giấu hết thảy. Nhất định phải đợi đến khi Minh Nguyệt đủ cường đại, mới có thể biết được thân thế của mình? Như vậy, địch nhân nhất định vô cùng cường đại, đến mẫu thân Gia Cát Minh Nguyệt cũng không đối phó được. Có thể lẻn vào phúc địa Thánh điện, Quân Khuynh Diệu cũng không ngờ nàng lại là một cường giả như vậy.

“ Cũng không phải là không có cách tiến vào phúc địa.” Sau khi đã biết người trong miệng nàng không phải là hắn (nào đó), Quân Khuynh Diệu tâm tình vui vẻ nói. “ Chỉ có Đại cung tự Thánh điện mới có tư cách tiến vào. Ngọc bội trong tay hắn có thể mở được trận pháp. Trừ cách này ra, còn một cách khác, đó là đi vào Thánh điện. Mỗi năm, Thánh điện đều sẽ khen thưởng cho những tân tú xuất sắc. Trong phúc địa có một loại thiên tài địa bảo, muốn vào bên trong phải thu thập đủ trang phục mới được*. Còn có, nàng buông cổ áo của ta ra. Muốn cởi quần áo của ta sao?”

(*) Chỗ này cũng không hiểu lắm, đợi chương sau xem có hành động gì rõ nghĩa hơn sẽ sửa lại. :3

“ A.” Gia Cát Minh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, thấy mình vẫn nắm y phục của Quân Khuynh Diệu, vạt áo bị gạt ra một chút, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mặt Gia Cát Minh Nguyệt có chút phiếm hồng.

“ Người nên xấu hổ là ta mới phải chứ?” Quân Khuynh Diệu nhịn không được khẽ cười ra tiếng.

“ Khụ, cách thứ nhất có thể được không?” Gia Cát Minh Nguyệt ho khan một tiếng, nghiêm mặt hỏi.

“ Tạm thời không được, lão đầu Đại cung tự kia lúc ngủ đều đè khối ngọc dưới mông. Hắn đi ngủ, hai tay đan chéo trước ngực, không nhúc nhích cho đến tận bình minh. Không thể lấy được ngọc bội.” Nghe Quân Khuynh Diệu miêu tả tướng ngủ của Đại cung tự, khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt giật giật. Cái này là tướng ngủ sao? Nằm ngay đơ còn không sai biệt lắm. Nhưng những lời này cũng để lộ ra một tin tức, Quân Khuynh Diệu đã từng đi trộm ngọc bội, nhưng kết quả phát hiện ra tư thế ngủ kỳ quái của Đại cung tự nên đành phải bỏ qua.

“ Vậy còn cách thứ hai?” Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ hỏi.

Quân Khuynh Diệu gật đầu một cái “ Xem ra trước mắt chỉ có cách này.”

“ Vậy, có thể sắp xếp cho ta đi vào Thánh điện sao? Ngươi có thể sao?” Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt nhìn Quân Khuynh Diệu, mong chờ hỏi.

“ Tất nhiên là có thể. Chỉ có điều, nàng phải ẩn giấu thực lực. Nếu như dựa vào thực lực Thánh cấp của nàng đi vào, chỉ gặp được đố kỵ.” Quân Khuynh Diệu khẽ gật đầu, rất nhanh đã an bài xong. “ Bằng hữu của nàng cũng có thể đi, nhưng cũng phải ẩn giấu thực lực. Ta mới an bài xong việc các nàng đi vào Thánh điện.”

“ Rất cảm ơn ngươi, Quân Khuynh Diệu, ngươi thực sự là một người tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ reo lên. Nếu nàng không lầm, những chữ trên vách đá phúc địa là do mẫu thân khắc.

Quyết định đi Thánh điện, có rất nhiều chuyện phải xử lý. Phải nói với Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân, nói cho bọn họ là tự mình muốn đi và nguyên nhân phải đi. Còn có hai vị sư phụ, Uất Trì gia gia, cũng phải nói một tiếng. A, đúng rồi, Thiên Phong học viện, còn phải đưa lễ vật cho Văn Dật là Lương Nhu Vân, chắc phải đợi đến ngày tốt nghiệp mới có thể.

Gia Cát Minh Nguyệt quyết định, bọn Lăng Phi Dương tán thành. Đối với Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo, đi Thánh điện có thể học được nhiều thứ hơn. Lăng Phi Dương quyết định sẽ luôn thủ hộ bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, tất nhiên sẽ đi cùng. Đoan Mộc Huyên cũng đi theo, nhưng mà đoán chừng không thể vào Thánh điện học tập, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Sau khi nghe xong chuyện đi Thánh điện, Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân cũng không ngăn cản. Gia Cát Minh Nguyệt nói cho họ biết thực lực của mình đã là Thánh cấp, hai người kinh ngạc, cằm cũng muốn trật khớp. Hai vị sư phụ và Uất Trì Hồng đương nhiên cũng không ngăn cản. Hai vị sư phụ biết động tĩnh kinh thiên đêm đó là do Gia Cát Minh Nguyệt tạo thành, kinh sợ đấm lên mặt nhau, đến khi hai người gào khóc kêu đau, lúc này mới dám khẳng định không phải mình đang nằm mơ. Hai người đương nhiên không ngăn cản nàng, chỉ dặn dò phải chú ý cẩn thận, lại lôi ra không ít thứ tốt cho nàng. Còn Uất Trì Hồng tỏ ý sẽ âm thầm đi theo. Thế nhưng, đến Thiên Phong học viện lại bị ngăn cản.

“ Cái gì, các ngươi muốn tốt nghiệp trước thời hạn?” Nhạc lão nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cùng mấy người Lăng Phi Dương trước mặt, kinh ngạc hỏi.

“ Đúng vậy, chúng ta có chút việc gấp muốn làm.” Gia Cát Minh Nguyệt trả lời.

“ Không được.” Cân nhắc một chút, Nhạc lão cự tuyệt nói.

Thần Long đại tái, nhất cử đoạt khôi*, thực lực và thiên phú của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt như tuệ tinh lấp lánh khiến các lão sư Thiên Phong học viện đều phải kinh thán không thôi. Những người trẻ tuổi đều thần tượng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, thời gian gần đây, người tới báo danh ở học viện Thiên Phong ngày càng nhiều, xém chút nữa đạp nát cổng học viện, trong đó, hơn phân nửa là vì mấy người Gia Cát Minh Nguyệt mà tới.

(*) Một lần tham gia đã đoạt giải nhất.

Nếu như bây giờ cho bọn họ tốt nghiệp trước thời hạn, rời khỏi học viện, khó tránh khỏi việc bên ngoài suy đoán, nói không chừng còn ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của học viện, khiến cho người ta tưởng lầm Thiên Phong học viện không đủ thực lực, không có cách nào đề cao năng lực cho bọn họ, không thể nghi ngờ, đây là một đả kích khổng lồ với danh tiếng đang ngày càng đi lên của Thiên Phong học viện. Tư tâm tư lợi mà nói, hắn không muốn phát sinh chuyện như vậy. Thiên Phong học viện là bọn hắn tân tân khổ khổ* mới có thể lập ra.

(*) Cay đắng, cực nhọc, vất vả.

“ Nhưng mà chúng ta thực sự có việc rất gấp.” Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói. Kỳ thực, cho dù bây giờ bọn họ trực tiếp rời khỏi Thiên Phong học viện cũng không ai có thể ngăn cản, nhưng ở chung với nhau lâu như vậy, đối với học viện, đối với những lão sư này, trong lòng cũng có một phần tình cảm không thể dứt bỏ, cũng biết nếu như mấy người bọn mình tùy tiện ly khai sẽ gây ra tiếng xấu cho Thiên Phong học viện, cho nên mấy người Gia Cát Minh Nguyệt quyết định làm thủ tục tốt nghiệp xong xuôi mới quang minh chính đại rời đi. Đối với tư tâm của Nhạc lão, Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu. Con người đều có tư tâm, không có gì là khó hiểu. Đổi lại là nàng, biết đâu nàng cũng sẽ tính toán giữ người ở lại.

“ Việc gấp, gấp đến mức không để đợi tốt nghiệp xong sao?” Nhạc lão tức giận hỏi.

“ Thực sự là chuyện rất gấp, chúng ta phải mau chóng rời khỏi kinh thành.” Gia Cát Minh Nguyệt trả lời.

“ Cái gì, rời khỏi kinh thành? Vậy thì càng không được.” Nhạc lão kinh ngạc, nói như đinh chém sắt cự tuyệt.

Nhạc lão hoàn toàn không biết Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đã đạt đến Thánh cấp, trong suy nghĩ của Nhạc lão, bằng thiên phú của bọn họ, không bao lâu nữa là có thể nghênh đón thiên lôi tôi thể, tiến vào Thánh cấp. Thiên lôi tôi thể nguy hiểm bực nào, chỉ có người đã trải qua mới cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Nếu như bọn họ ở lại Thiên Phong học viện, đến lúc đó, ít nhất còn có một Thánh cấp là lão có thể giúp chút gì đó, còn có Thanh tiên sinh và Thương Vô Nhai, lúc cần thiết cũng có thể giúp một tay. Một khi rời khỏi học viện, rời khỏi kinh thành, đến lúc đó, vạn nhất không chịu nổi thiên lôi tôi thể thì phải làm sao?

Thiên phú như vậy, không nói đặt ở một học viện mới mở như Thiên Phong, cho dù đặt giữa Đan Lăng quốc, thậm chí giữa lục địa này cũng có thể xưng là tuyệt đỉnh thiên tài, nếu như thất bại dưới thiên lôi tấn thăng Thánh cấp, chẳng phải khiến người khác tiếc nuối.

Đương nhiên, trong lòng Nhạc lão cũng có một chút tiểu tư tâm, nếu như mấy người Gia Cát Minh Nguyệt có thể ở Thiên Phong học viện tấn thăng Thánh cấp, thì thật là phong quang vô hạn, có lẽ, chỉ trong một đêm, danh tiếng của Học viện Thiên Phong sẽ truyền khắp lục địa, trở thành học viện đỉnh cấp, có quyền lực mạnh nhất toàn bộ lục địa.

“ Vì sao?” Gia Cát Minh Nguyệt có phần không vui hỏi, sở dĩ muốn tốt nghiệp trước thời hạn, còn không phải vì suy nghĩ cho học viện sao, vậy mà lão nhân này lại không thấu tình đạt lý, biết vậy cứ dứt khoát rời đi cho tức chết hắn.

“ Chắc hẳn các ngươi cũng biết, từ Linh hồn cấp tấn thăng Thánh cấp, nhất định phải trải qua khảo nghiệm thiên lôi tôi thể, thiên lôi đó mạnh như thế nào, các ngươi biết không? Nhớ năm đó, cùng ta bước vào cảnh giới Linh hồn cấp còn có mấy vị bằng hữu thân thiết, nhưng chỉ có mình ta là vận khí tốt có thể vượt qua, thành công tiến vào cánh cửa của Thánh cấp. Thực lực của ngươi và Lăng Phi Dương đều đã đạt tới Linh hồn đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, nghênh đón thiên lôi, đến lúc đó có ta, Thanh tiên sinh, Thương hội trưởng hỗ trợ, các ngươi hoàn toàn có thể hữu kinh vô hiểm, bước chân vào Thánh cấp, thế nhưng các ngươi lại muốn rời khỏi kinh thành, đến lúc đó, ai có thể giúp được các ngươi?” Nhạc lão ngừng một lát, ngữ trọng tâm trường* thở dài nói “ Các ngươi thực sự có việc gấp muốn tốt nghiệp rời đi, ta cũng không ngăn cản, ít nhất còn có Thanh tiên sinh bọn họ chăm sóc các ngươi, nhưng các ngươi lại rời khỏi kinh thành thì trăm triệu lần không được, ta cũng là vì muốn tốt cho các ngươi. Đương nhiên, ta thừa nhận, ta cũng có tư tâm, muốn các ngươi ở lại Thiên Phong học viện, danh vọng của học viện ngày càng cao, rất nhiều người là vì các ngươi mà đến.”

(*) Ngữ trọng tâm trường: lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa.

Mị thề, đây là lời thoại dài nhất từ khi mị edit, đọc thôi cũng muốn đứt hơi.

Nghe Nhạc lão nói xong, vẻ không vui trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt biến mất. Nhạc lão là thật tâm lo lắng cho bọn họ, mà điểm tư tâm kia của hắn, hắn cũng không dối gạt bọn họ, thẳng thắn nói ra. Chỉ có điều, nếu như hắn biết mình và Lăng Phi Dương đều đã thiên lôi tôi thể tấn thăng Thánh cấp, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào. Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương như có cùng ý nghĩ, nhìn nhau cười, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo cũng lộ ra nụ cười quái dị.

“ Cười, cười cái gì, các ngươi cho rằng ta nói đùa sao, đừng tưởng cầm được giải nhất Thần Long đại tái là đặc biệt hơn người, kiêu căng ngạo mạn!” Thấy bọn họ tươi cười, Nhạc lão không khỏi có chút tức giận.

“ Nhạc lão, người đừng tức giận, thật ra, ta và Lăng Phi Dương đều đã tấn thăng Thánh cấp rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt cười nói.

“ Cái gì?” Nhạc lão kinh hãi, cho là mình đã nghe lầm, miệng há to đến nửa ngày cũng chưa khép lại.

“ Ta và Phi Dương đã là Thánh cấp, cho nên, ngài không cần lo lắng vấn đề thiên lôi nữa.” Gia Cát Minh Nguyệt nhướng mày, có phần đắc ý nói.

“ Ta mới không tin.” Nhạc lão lắc đầu “ Các ngươi muốn rời khỏi cũng không nên bịa chuyện lừa gạt ta.”

“ Muốn thử một chút sao?” Trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt chợt hiện lên một nụ cười xấu xa.
Bình Luận (0)
Comment