Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Chương 152

Edit: Lục nhi Beta: Gió

“Táo bột đi, táo bột đi, Táo bột Xích Huyết chính cống của Đại Dụ thành đây, mấy vị quan khách, mời mua đi.” Một nam tử trung niên bưng một cái mẹt được bện từ cành mận gai, hướng tới người trên xe ngựa gào thét. Bên trong mẹt là từng quả lớn hơn hạt đậu tằm một chút, lớp vỏ bên ngoài đỏ rực như lửa, nhìn vô cùng mê người.

“Đại thúc, ta mua toàn bộ táo của ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt ra hiệu cho Mặc Sĩ Thần dừng xe, kéo màn cửa ra nói với nam tử trung niên. Đây là đặc sản của Đại Dụ thành, chua chua ngọt ngọt, rất thích hợp để giải khát.

“Được a!” Nam tử trung niên ngẩng đầu kêu to một tiếng, nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ động lòng người của Gia Cát Minh Nguyệt, nước da vô cùng mịn màng, ánh mắt mở lớn. Mặc dù, Đại Dụ thành không thiếu mỹ nữ, mỹ nữ dị vực trong sa mạc lại càng có một loại phong tình đặc biệt, nhưng vì gió cát, phần lớn làn da đều thô ráp, tính tình thô phóng, nào có kiều diễm, ôn nhu như Gia Cát Minh Nguyệt, nam tử trung niên nhất thời kinh ngạc, sững sờ tại chỗ.

“Đại thúc, tổng cộng bao nhiêu tiền.” Gia Cát Minh Nguyệt thấy hắn ngây người, nhắc nhở một câu.

“A, a, ta tính ngay đây.” Khuôn mặt ngăm đen của nam tử trung niên lập tức đỏ hồng lên, ngượng ngùng cúi đầu, lấy bàn tính ra.

“Tổng cộng là bốn mươi ba ngân tệ, lấy cô nương bốn mươi thôi.” Nam tử trung niên hào phóng nói.

“Dạ, đại thúc tốt bụng, đây là lần đầu tiên chúng ta tới Đại Dụ thành, muốn mời một người dẫn đường, không biết người có quen ai không?” Gia Cát Minh Nguyệt xuống xe, đưa qua mấy kim tệ.

“Ha ha, vậy là các ngươi tìm đúng người rồi, ta là thổ sinh thổ trưởng* ở đây, ở Đại Dụ thành này, không có con đường nào mà ta không biết, không có người nào là ta không quen.” Nam tử trung niên sảng khoái cười lớn, nhìn lại tiền trong tay, phát hiện Gia Cát Minh Nguyệt đưa cho hắn dư chừng mười mấy kim tệ.

(*)Thổ sinh thổ trưởng: Đất sinh đất nuôi, sinh ra và lớn lên ở nơi nào đó.

“Tốt lắm, đi thôi, không cần thối tiền, coi như là phí dẫn đường.” Gia Cát Minh Nguyệt vẫy vẫy tay nói. Diện tích của Đại Dụ thành không nhỏ, bọn họ lại không quen thuộc nơi đây, cứ đi loạn khắp nơi như vậy, e rằng đi tới nữa đêm cũng không tìm được chỗ nào thích hợp để nghỉ ngơi, vả lại, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác, cho nên, tìm một người dẫn đường tiện lợi hơn nhiều.

“Chúng ta muốn tìm một lữ điếm thanh tĩnh và sạch sẽ, ở tạm một đêm, không biết đại thúc có thể giới thiệu hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Vừa sạch sẽ lại thanh tịnh..” Đại thúc buôn bán nhỏ lẻ ở đây đã nhiều năm, muốn bao nhiêu nhãn lực có bấy nhiêu, vừa nhìn tướng mạo khí chất của Gia Cát Minh Nguyệt cùng cách ăn vận của mọi người, cũng biết chắc không phải cô nương nhà bình thường, nàng vừa nói sạch sẽ lại thanh tịnh, chắc chắn không thể tùy tiện tìm một tiểu lữ điếm ven đường là được, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng, “Thành Tây có một lữ điếm, vị trí lệch một chút, cho nên làm ăn cũng không được tốt lắm, coi như là thanh tịnh, lão bản là một quả phụ hơn ba mươi tuổi, chỉ mời mấy người làm công, nghe người ta nói điều kiện cũng không tệ lắm, chỉ có điều, ta cũng chưa từng ở qua, tóm lại như thế nào thì các ngươi cứ qua xem là biết.”

“Chỗ đó xa không?” Gia Cát Minh Nguyệt lại hỏi.

“Không xa lắm, dọc theo con đường này, đi thẳng về phía trước, sau đó quẹo phải, đến Thành Tây vừa hỏi là biết, nơi đó chỉ có một lữ điếm.” Nam tử trung niêm khoa tay múa chân, “Không xa, ta dẫn các ngươi tới đó là được.”

“Vậy, mời đại thúc lên xe.” Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, để cho người này dẫn đường, nếu như không vừa lòng lữ điếm kia, có thể nhờ hắn tìm giúp một lữ điếm khác.

Nam tử trung niêm thu thập xong đồ đạc, leo lên xe ngựa, nhìn trang trí trong xe mặc dù không xa hoa, lộng lẫy nhưng lại tao nhã, tinh tế, còn có một tấm thảm mềm, nhìn một cái đã biết giá trị không hề rẻ, ngay cả chân cũng không biết nên đặt ở đâu, khom người lưỡng lự đứng trong xe ngựa.

“Đại thúc, mời ngồi.” Gia Cát Minh Nguyệt chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện nói.

“Được, được.” Nam tử trung niêm cẩn thận đặt nửa mông xuống, dáng vẻ ngượng ngùng khác thường nói, “Tiểu thư, ta tên là Tang Bảo, ngươi cứ gọi thẳng tên ta là được rồi, tất cả mọi người đều gọi ta như vậy.”

“Vậy được, vậy đành làm phiền ngươi dẫn chúng ta tới lữ điếm.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

Mặc Sĩ Thần đánh xe ngựa tới nơi mà Tang Bảo chỉ, Tiết Tử Hạo và Lăng Phi Dương cũng điều khiển những chiếc xe khác theo sau.

Vừa mới đi được không bao xa, bên đường đột nhiên vang lên tiếng ẩu đả, mấy tên nam tử mặc quần áo hạ nhân đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với một người trung niên quần áo rách nát, người trung niên kêu thảm thiết không ngừng, bị đánh đến mặt toàn là máu, nhưng ngay cả tay giơ lên đỡ cũng không dám.

“Mẹ kiếp, không trả tiền cho thủ lĩnh của chúng ta, cũng không hỏi thăm một chút, chúng ta là người của phủ nào, ngươi thật không muốn sống nữa sao?” Mấy tên người làm vừa đánh vừa mắng hăng say.

“Còn, ta còn (muốn sống), xin mấy vị đại gia thư thả mấy ngày nữa, cho dù phải đập nồi bán nữ nhi, ta cũng nhất định trả đủ.” Người trung niên quỳ xuống đất cầu xin.

“Mẹ kiếp, lần trước ngươi cũng nói như vậy, ta chờ mãi cũng không thấy, nếu hôm nay lại không có tiền trả, ta phế chân ngươi, ngày mai không thấy tiền, ta phế tay ngươi, ta muốn xem, ngươi có mấy chân mấy tay.”

“Tha mạng, đại gia tha mạng…” Người trung niên bị dọa sợ đến run rẩy toàn thân.

“Răng rắc!” Âm thanh xương đùi bị gãy truyền đến, người trung niên phát ra một tiếng kêu thê lương, thảm thiết.

Những nhà xung quanh nghe thấy tiếng kêu, nhẹ nhàng mở cửa sổ nhô đầu ra nhìn mấy lần, thấy cách ăn mặc của mấy người kia, lại nhanh chóng rụt đầu vào.

Không cần phải nói, Gia Cát Minh Nguyệt cũng biết đây là hạ nhân của đại gia đình nào đó, chó cậy thế chủ, ức hiếp người khác, loại chuyện như thế này ở đâu cũng có, Gia Cát Minh Nguyệt không có thói quen xen vào chuyện của người khác, cho nên không để ý. Hơn nữa, chuyện rốt cuộc như thế nào, nàng cũng không biết, tùy tiện xuất thủ tương trợ, không chắc người ta đã cảm tạ ngươi. Hiện tại giúp được một lần, có thể giúp được cả đời sao? Bây giờ can thiệp vào, bọn hắn sẽ rất nhanh bỏ đi, nhưng trong lòng sẽ ghi thêm hận. Một khi, bọn họ quay lại, tình hình sẽ càng trầm trọng hơn. Giúp đỡ như vậy, chỉ hại người khác thêm mà thôi. Hay là muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc? Một đại gia đình lại có thể dễ dàng diệt trừ tận gốc như vậy sao? Diệt toàn gia như vậy không phải là một tội ác tày trời sao? Có rất nhiều chuyện, nếu muốn truy cứu đến cùng sẽ vô cùng phức tạp.

Bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng thê lương, Đoan Mộc Huyên không nhịn được kéo màn cửa sổ nhìn ra ngoài. Nàng cũng không có ý muốn tương trợ, chỉ là muốn nhìn một chút chuyện ở bên ngoài theo bản năng mà thôi.

“Đừng xem, đừng xem! Đi mau, đi mau!” Tang Bảo chỉ thoáng nhìn cách ăn mặc của những người kia, cảm nhận được đối phương trừng mắt tới, trong lòng giật mình, cái mông giống như ngồi trên bàn ủi bắn ra ngoài, nhanh chóng kéo rèm cửa lại.

“Ngươi biết những người này?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hành động của Tang Bảo, tò mò hỏi.

“Ta không có phúc khí biết bọn họ.” Tang Bảo mang theo vài phần chán ghét và châm chọc nói, “Đó là hạ nhân của Tần gia, ỷ sau lưng có Tần gia làm chỗ dựa, thời gian qua vô cùng phách lối, ai nhìn không vừa mắt là đánh một trận. Nếu như người bên cạnh nhiều lời mấy câu, cũng sẽ bị đánh. Tò mò nhìn bọn họ, bị đánh nốt.” Lòng Tang Bảo vẫn còn sợ hãi nói, thật may là tốc độ xe ngựa cũng nhanh, những người kia chưa kịp ngăn bọn họ lại. Cái người bị đánh đó cũng thực là thê thảm, đoán chừng cuộc sống quá túng quẫn mới phải tìm tới Tần gia vay tiền. Có điều, người Tần gia thực sự tốt bụng cho mượn tiền như vậy sao? Lãi cao như vậy không bức chết người mới là lạ.

“Ngươi nói Tần gia, gia chủ gọi là Tần Định Phương có phải không?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Tần gia ở Đại Dụ thành lại kiêu căng phách lối tới như vậy? Ngay cả người làm cũng có thể hung hăng càn quấy.

“Suỵt, nhỏ giọng một chút, ở Đại Dụ thành, không được gọi tên của gia chủ Tần gia, đó chính là phạm húy, nếu bị nghe thấy, người nào vận khí tốt thì bị đánh một trận, vận khí không tốt liền mất mạng.” Tang Bảo khẩn trương quan sát đằng sau, giống như sợ đối phương đuổi kịp, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp, “Trừ bọn họ ra, Đại Dụ thành đâu còn Tần gia thứ hai, ngay cả mấy gia tộc khác đều bị bọn họ nhanh chóng giết sạch, ở Đại Dụ thành này, ngoài Tần gia, ngươi sẽ không thể tìm thấy một gia tộc thứ hai giống như vậy*. Ngay cả thành chủ đại nhân cũng phải nhìn ánh mắt Tần gia sống qua ngày, nếu như chọc Tần gia mất hứng, vậy thì vị trí thành chủ này của hắn cũng không cần ngồi nữa.”

(*) Chỗ này ý là không tìm được một gia tộc nào phát triển và quy mô như Tần gia ở đây nữa.

“A.” Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm cười lạnh. Gọi một cái tên cũng phạm vào cấm kỵ, ngay cả thành chủ cũng phải xem sắc mặt bọn hắn mà làm việc, Tần gia thật sự coi mình là hoàng đế của Đại Dụ thành sao? Nếu nói, Tần gia ở Đại Dụ thành có uy vọng và địa vị cao như Lâm gia ở Tử Tô thành, nhưng Tần gia làm người ta ghét cay ghét đắng, còn Lâm gia lại được dân chúng kính yêu.

“Đúng rồi, Tang Bảo đại thúc, Đại Dụ thành có chỗ nào vui chơi tốt một chút không?” Gia Cát Minh Nguyệt thấy Tang Bảo vẫn còn sợ hãi, liền thuận miệng hỏi sang chuyện khác. Nhưng mà trong lòng lại nhớ tới những tử sĩ bị Tần Hồng Vân hy sinh một cách không thương tiếc trong cấm địa hoàng cung. Những tử sĩ này có cam tâm tình nguyện trở thành tử sĩ không? Tử sĩ đều được bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ, cha mẹ của những người này có thực cam tâm tình nguyện để cho con của mình trở thành tử sĩ của Tần gia không? Chiếu theo tình hình hiện giờ, chưa chắc đã là như vậy.

“Nói đến Đại Dụ thành của chúng ta, nơi vui chơi không thiếu, trong thành có miếu Ngũ Thần, đài Thăng Long, còn bên ngoài thành có thác Minh Sa, các ngươi nếu có thời gian nên đi tham quan một chút, có điều, nếu dạo chơi trong thành thì phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không nên đến gần tòa nhà phía bắc Đại Dụ thành, đó là phủ đệ của Tần gia, ngộ nhỡ chọc phải bọn họ thì phiền toái.” Tang Bảo cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, không còn sợ hãi nữa, thiện ý nhắc nhở Gia Cát Minh Nguyệt. Thiếu nữ xinh đẹp như thế này không nên bị Tần gia để mắt tới. Kể từ khi thiếu gia Tần gia, Tần Hồng Vân chết ở kinh thành, tác phong làm việc của Tần gia càng ngày càng bạo ngược.

“Ta biết rồi, đa tạ đại thúc.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu cám tạ.

Không lâu sau, xe ngựa đi tới nơi, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lần lượt xuống xe.

“Tang Bảo đại thúc, đa tạ.” Gia Cát Minh Nguyệt lại đưa thêm mấy kim tệ.

“Không cần, không cần.” Tang Bảo cười hàm hậu*, luôn miệng cự tuyệt.

(*) Hàm hậu: thật thà chất phác.

“Cầm đi.” Gia Cát Minh Nguyệt không nhiều lời nhét kim tệ vào trong tay hắn.

“Vậy thì đa tạ.” Tảng Bảo cũng không ngượng ngùng vặn ngón tay nữa, nhận lấy kim tệ lại nhắc nhở một lần nữa, “Phía Bắc Đại Dụ thành là nơi ở của Tần gia, nhất định không được đi tới đó.” Hôm nay thật đúng là gặp quý nhân, nhiều kim tệ như vậy, đủ cho cả nhà bọn họ chi tiêu một năm rồi.

“Ừm, đã biết, không còn sớm nữa, ngươi trở về đi.” Gia Cát Minh Nguyệt cười, phất tay nói.

Hai gã tiểu nhị thấy xe ngựa dừng ở cửa, vội vàng tiến lên nghênh đón, dẫn mọi người vào trong lữ điếm.

Tang Bảo nói không sai, lữ điếm này đúng là thanh tĩnh, đây là thời điểm đông khách nhất nhưng trong điếm cũng không có mấy bóng người, nhưng bên trong lữ điếm, dưới sự bố trí tỉ mỉ của lão bản, có vẻ mộc mạc, tao nhã mà lại không mất đi sự ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở nhà.

Nghe xong những lời của Tang Bảo, Gia Cát Minh Nguyệt càng thêm chán ghét Tần gia, mấy người nhận xong phòng, phân phó tiểu nhị chuẩn bị mấy món nổi danh nhất của Đại Dụ thành đưa vào trong phòng, ăn cơm tối xong đều tự trở về phòng mình tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Đêm khuya thanh vắng, Đại Dụ thành bị bao phủ trong bóng tối, một trận cuồng phong gào thét mang theo cát bụi đi qua, lại mang đến hàn ý lạnh thấu xương, so với ban ngày khô nóng, ngột ngạt khác nhau một trời một vực.

Trên đường phố vắng vẻ không một bóng người, xung quanh im lặng như tờ, không khác gì một tòa tử thành, khắp nơi lộ ra khí tức đè nén nặng nề. Dưới ách thống trị thiết huyết* của Tần gia, ban đêm không ai dám ra khỏi cửa, chỉ có thể thành thành thật thật ở trong nhà.

(*)Thiết huyết: máu và sắt = tàn nhẫn, ác độc.

Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi Cự Phong, giống như u linh trong bóng tối, phi thật nhanh về phía thành bắc. Thỉnh thoảng gặp phải mấy tên lính tuần thành, nhưg đối phương cơ bản không cảm thấy sự tồn tại của Gia Cát Minh Nguyệt.

Một tòa trạch viện cổ xưa hiện ra trước mặt, mơ hồ lộ ra cảm giác sâm nghiêm, đây chính là trạch tử* Tần gia. Nhớ lại Nam Cung Cẩn đã từng nói, Tần gia cũng có một món Tinh huyễn thủ hộ, nếu đã tới Đại Dụ thành, Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này.

(*) Trạch tử: chỗ ở

Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, xoay người, thấp giọng hỏi: “Ngươi theo tới làm gì?”
Bình Luận (0)
Comment