Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Chương 167

Edit: Gió

Trong hoa viên u tĩnh, hồ nước xanh trong, sóng nước dập dờn, Lộ Xảo Xảo đứng dựa vào lan can, thẫn thờ nhìn hồ nước, cực lực đè nén đau khổ trong lòng, vẻ mặt buồn thiu, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên mấy phần hận ý.

“Xảo tỷ tỷ, đoán xem ta là ai?” Hai bàn tay che kín mắt Lộ Xảo Xảo, âm thanh trong trẻo kèm theo chút ngây thơ vang lên.

“Thiên Thiên, trừ ngươi ra, còn ai gọi ta là Xảo tỷ tỷ nữa, lớn như vậy rồi sao vẫn không cao lên vậy?” Lộ Xảo Xảo đẩy đôi tay kia ra, buồn bã, nhạt nhẽo nói. “Bế quan kết thúc rồi à? Cuối cùng cũng chịu đến thăm tỷ tỷ.”

“Xảo tỷ tỷ, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi đệ là Thiên Thiên. Chê đệ không cao lên lại còn gọi cái tên giống như con gái vậy.” Thiếu niên đang nói chuyện khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt đẹp trai, sáng sủa vẫn còn mang theo chút ngây thơ. Nhưng cơ thể lại vô cùng cường tráng, sinh lực vô hạn.

“Được rồi, Lộ Tiểu Thiên, lần này tới tìm tỷ tỷ có chuyện gì?” Lộ Xảo Xảo tạm thời vứt bỏ tâm sự, bày ra bộ mặt lãnh đạm, trong vòng ngàn dặm người khác chớ lại gần, nói với đường đệ của mình.

“Quên đi, tỷ vẫn gọi đệ là Thiên Thiên thì hơn.” Lộ Tiểu Thiên bày ra bộ mặt đau khổ, sau đó thần thần bí bí nói, “Tỷ tỷ, tỷ đoán xem sau khi xuất quan, đệ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”

“Linh hồn cấp?” Lộ Xảo Xảo thử thăm dò, nghi ngờ nói. Lộ Tiểu Thiên là kỳ tài trăm năm mới có của gia tộc nàng, mười lăm tuổi tấn thăng Thiên Không đỉnh cấp, sau khi tới Thánh Điện cũng phá lệ được chọn vào Nội Điện, lần này bế quan, khẳng định thu hoạch không nhỏ.

“Sai, là Linh hồn trung kỳ.” Lộ Tiểu Thiên đắc ý nói.

“Thật?” Lộ Xảo Xảo thất kinh hỏi. Linh hồn trung kỳ, tuổi này đã là Linh hồn trung kỳ, có thể coi là thiên tài giữa đám nhân tài đông đúc của Thánh Điện rồi.

“Lừa tỷ làm gì, đúng rồi, tỷ phu đâu, sao không thấy?” Lộ Tiểu Thiên bĩu môi, tò mò hỏi. Tỷ phu trong miệng hắn đương nhiên là Chúc Thần Thư. Lộ Xảo Xảo và Chúc Thần Thư ở chung với nhau nhiều năm như vậy, phần tình ý kia, không chỉ hắn mà cho dù là người mù cũng nhìn ra được. Chúc Thần Thư không cự tuyệt rõ ràng, chính là thầm chấp chận. Cho nên, tất cả mọi người đều coi bọn họ là một đôi. Lúc không có ai, Lộ Tiểu Thiên đều gọi Chúc Thần Thư là tỷ phu, lần nào cũng làm cho tâm hồn đang yêu của thiếu nữ Lộ Xảo Xảo trở nên vui sướng không thôi.

“Đừng nhắc đến hắn trước mặt ta.” Lộ Xảo Xảo cắn răng, oán hận nói.

“Sao vậy, cãi nhau à? Ôi tỷ tỷ à, ầm ĩ một chút thì có cái gì. Trước đây, đệ vẫn thường nghe Nhị nương nói cái gì mà phu thê cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường, đừng nóng giận nữa.” Lộ Tiểu Thiên tùy tùy tiện tiện nói. Hắn còn trẻ, căn bản không hiểu được suy nghĩ của một cô gái đang bị hãm sâu vào lưới tình.

“Ngươi còn nói nữa, cẩn thận ta đánh chết ngươi.” Lộ Xảo Xảo đỏ mặt, tức giận nói.

“Không nói, không nói nữa.” Lộ Tiểu Thiên vội vàng xua tay, lại thích thú trêu đùa hỏi, “Chẳng lẽ, tỷ phu di tình biệt luyến?”*

(*) Di tình biệt luyến: Thầm thương trộm nhớ người khác.

“Ngươi còn nói!” Lộ Xảo Xảo giậm chân, nước mắt bị đè nén đã lâu không ngừng rơi xuống.

“Tên Vương bát đản này dám khi dễ tỷ tỷ ta. Ta phải đi giết hắn.” Lộ Tiểu Thiên thấy cảnh này, hiểu phân nửa là mình đã đoán trúng, thở phì phò khua nắm đấm, muốn đi tìm Chúc Thần Thư đánh nhau.

“Không được đi!” Lộ Xảo Xảo kéo Lộ Tiểu Thiên lại, nói, “Không liên quan đến hắn, ngươi mà đi thì ngay cả bằng hữu của hắn, ta cũng không làm được nữa.” Trong lòng nàng vẫn ôm chút hy vọng với Chúc Thần Thư, sợ Lộ Tiểu Thiên càn quấy một trận sẽ chặt đứt hoàn toàn đường lui cuối cùng của nàng.

Lộ Tiểu Thiên nghe thấy vậy trầm mặc, một lúc sau mới hung hăng hỏi, “Đồ đê tiện đó là ai, dám câu dẫn tỷ phu đệ, đệ đi trừng trị ả.”

Lộ Xảo Xảo chần chừ một chút. Nàng đã sớm hận Gia Cát Minh Nguyệt đến thấu xương. Nhưng nàng biết mình thân đơn thế yếu không phải là đối thủ của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nên không dám đi đòi lại “công đạo”. Vừa khéo, bây giờ có đệ đệ là Linh hồn trung kỳ làm chỗ dựa giúp mình trút cơn giận. Lo lắng duy nhất là đến lúc đó, Chúc Thần Thư sẽ vì chuyện này mà quay lưng với mình.

“Tỷ, tỷ nói đi, là ai?” Lộ Tiểu Thiên thúc giục.

“Thiên Thiên, đệ nói tỷ phu đệ, à không, Chúc Thần Thư có trách tỷ không?” Lộ Xảo Xảo lưỡng lự nói.

“Tỷ tỷ, nếu hắn thực sự vì nữ nhân khác mà trở mặt với tỷ, người như vậy, tỷ còn thích làm gì, một cước đá bay hắn đi.” Lộ Tiểu Thiên trợn mắt nói.

“Nàng ta là Gia Cát Minh Nguyệt, người của Tu Vũ điện.” Lộ Xảo Xảo suy nghĩ một chút, đệ đệ nói rất đúng. Nếu như Chúc Thần Thư thực sự vì Gia Cát Minh Nguyệt mà trở mặt với mình thì mình việc gì phải mặt dày quấn lấy hắn nữa.

“Chúng ta đi.” Lộ Tiểu Thiên kéo tỷ tỷ, bước nhanh về phía Tu Vũ điện.

Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị ra ngoài tìm Đoan Mộc Huyên. Kết quả vừa ra đến cửa Tu Vũ điện đã thấy một nam một nữ chạy tới trước mặt mình. Nữ nhân chính là Lộ Xảo Xảo. Gia Cát Minh Nguyệt cũng cảm nhận được Lộ Xảo Xảo có địch ý với mình, nhưng không biết là vì cái gì. Dù sao, nàng ta cũng không đi cùng Chúc Thần Thư, cho nên cũng lười để ý, đi về phía trước.

Lộ Xảo Xảo đột nhiên bước chậm lại. Lộ Tiểu Thiên liếc Gia Cát Minh Nguyệt, thấp giọng hỏi, “Là nàng ta?” Lộ Xảo Xảo nặng nề gật đầu một cái.

“Ngươi, đứng lại!” Lộ Tiểu Thiên quát to một tiếng.

Gia Cát Minh Nguyệt căn bản không nghĩ tới hai người bọn họ đặc biệt đến tìm mình trả thù, tiếp tục đi về phía trước.

“Ngươi, đứng lại!” Lộ Tiểu Thiên nhảy một cái, phi thân chắn trước người Gia Cát Minh Nguyệt, nổi giận đùng đùng nhìn nàng.

“Ngươi đang bảo ta?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lộ Tiểu Thiên một chút, một đứa nhóc tầm mười sáu mười bảy tuổi trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, vừa nhìn đã biết đây là một đứa trẻ con còn vắt mũi chưa sạch, cho nên nàng cũng không nổi giận với hắn.

“Ngươi là Gia Cát Minh Nguyệt, chính ngươi quyến rũ tỷ phu ta, à không, quyến rũ Chúc Thần Thư, muốn cướp hắn từ tay tỷ tỷ ta?” Lộ Tiểu Thiên vốn định tìm thấy Gia Cát Minh Nguyệt liền chửi ầm lên, nhưng gặp được người thật, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành mà lại không mang chút tục khí nào, mới phát hiện, nàng hoàn toàn không giống loại con gái lẳng lơ chuyên đi quyến rũ nam nhân như trong tưởng tượng của hắn, bao nhiêu lời thô tục nuốt hết vào bụng, không sao chửi ra khỏi miệng được.

Nghe hắn nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, tích tắc hiểu ra vì sao Lộ Xảo Xảo luôn nhìn mình bằng ánh mắt căm thù.

“Lộ Xảo Xảo, những điều này là ngươi nói với hắn? Đây là lý do ngươi ghét ta?” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh mặt, nàng có thể hiểu được tâm lý của tiểu nữ sinh đắm chìm trong lưới tình không cách nào thoát ra được của Lộ Xảo Xảo, nhưng không có nghĩa là nàng chịu được người khác tùy tiện đem nước bẩn hắt lên người mình.

“Chẳng lẽ không đúng? Nếu không phải vì ngươi, Thần Thư sẽ không đối xử với ta như vậy, đừng cho là ta không biết gì, các ngươi liếc mắt đưa tình, làm trò ngay trước mặt ta, coi ta là đứa ngốc sao?” Mặt của Lộ Xảo Xảo vì tức giận mà hơi biến dạng.

“Ta không muốn giải thích với ngươi. Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Ta chỉ nói mấy chữ này, hiện tại, biến mất, trước mắt ta, cút!” Gia Cát Minh Nguyệt lười nói nhiều với nàng ta, đối với nữ nhân cố chấp và đố kỵ ngu muội như thế này, giải thích cũng bằng không. Tự nhiên bị gán cho cái danh tiểu tam, tâm tình của Gia Cát Minh Nguyệt bây giờ cực kỳ khó chịu, cực kỳ không thoải mái!

“Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với tỷ tỷ ta!” Lộ Tiểu Thiên cảm nhận được hàn ý trên người Gia Cát Minh Nguyệt, vội vàng chắn trước người Lộ Xảo Xảo.

“Còn ngươi nữa, không muốn ăn đòn thì lập tức cút đi!” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

Thấy ánh mắt sắc bén của Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng Lộ Tiểu Thiên không tự chủ run rẩy, nhưng vẫn ưỡn ngực lên.

Gia Cát Minh Nguyệt thấy vậy, chậm rãi đưa một ngón tay ra, hướng về phía ngực Lộ Tiểu Thiên.

Động tác của nàng rất chậm, rất chậm, chậm đến mức khiến người ta sinh ra ảo giác, cảm giác ngón tay của nàng căn bản là không di chuyển. Nhưng Lộ Tiểu Thiên và Lộ Xảo Xảo lại kinh ngạc phát hiện ra, đối mặt với ngón tay nhỏ nhắn mềm mại chậm như ngừng lại này, bọn họ không có cách nào tránh né, càng không có cách nào chống lại, dường như giữa ngón tay trơn mềm tinh tế này ẩn chứa một lực lượng cường đại không gì sánh được.

Lúc này, Lộ Xảo Xảo mới hiểu rõ lời của Chúc Thần Thư: Gia Cát Minh Nguyệt không đơn giản, thực lực của nàng ta, mạnh đến đáng sợ. Đáng tiếc, bây giờ có hiểu cũng đã muộn rồi.

“Dừng tay, dừng tay!” Theo âm thanh vạn phần lo lắng, thân ảnh của Chúc Thần Thư vụt tới, nhưng vẫn chậm một bước, ngón tay của Gia Cát Minh Nguyệt đã điểm lên ngực Lộ Tiểu Thiên.

Lộ Tiểu Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại mênh mông như sóng biển truyền đến, ngực như bị cự thạch đánh trúng, cơ thể không tự chủ được bay lên cao. Rốt cuộc đây là sức mạnh kiểu gì, mà với thực lực Linh hồn trung kỳ của hắn, ngay cả cơ hội ngăn cản một chút cũng không có.

“Bịch!” Lộ Tiểu Thiên mạnh mẽ rơi xuống đất, người đầy bụi đất bò dậy, mờ mịt, lúng túng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Tuy Gia Cát Minh Nguyệt tức giận nhưng cũng không động sát khí, lực lượng khổng lồ trong ngón tay kia chỉ đem Lộ Tiểu Thiên đánh bay đi, cũng không làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, cho nên, Lộ Tiểu Thiên nhìn vô cùng thảm hại, nhưng ngoại trừ đau nhức bên ngoài, cũng không còn thương tổn gì khác.

“Đa tạ Gia Cát tiểu thư hạ thủ lưu tình!” Chúc Thần Thư thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến, cúi người nói với Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn cũng bị sức mạnh vừa rồi của Gia Cát Minh Nguyệt làm cho chấn động. Tuy sớm đoán được thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh tới vậy. Cho dù là hắn cũng khó có thể đỡ được lực từ ngón tay mềm mại ấy.

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu, không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước, lần này, không còn ai dám chắn trước người nàng.

“Vì sao ngươi lại để ý nàng như vậy, biết ta và Tiểu Thiên đến, cũng vội vàng chạy tới.” Nhìn bóng lưng của Gia Cát Minh Nguyệt, Lộ Xảo Xảo đau khổ nói.

“Ta đến không phải vì nàng mà là vì các ngươi. Chẳng lẽ đến bây giờ, ngươi vẫn không rõ nàng mạnh đến mức nào sao? Căn bản là các ngươi không thể chống lại, ta cũng không thể.” Chúc Thần Thư lạnh lùng nói.

“Ngươi, … ngươi vì ta mà tới!” Lộ Xảo Xảo kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Chúc Thần Thư.

“Đúng vậy, đây là lần đầu và cũng là lần cuối.” Chúc Thần Thư nói xong, xoay người rời đi.

“Lần cuối, đây là ý gì, chẳng lẽ…” Từ khuôn mặt lạnh như băng và giọng nói của Chúc Thần Thư, Lộ Xảo Xảo cảm nhận được điều gì đó. Lẽ nào, từ bây giờ hắn sẽ xa cách mình, đúng như mình lo lắng, từ nay về sau, mình và hắn sẽ trở thành người dưng.

“Thần Thư!” Lộ Xảo Xảo không kiềm chế được nữa, hét lớn: “Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ, chàng còn không biết tâm ý của ta. Ta theo bên cạnh chàng lâu như vậy, chẳng lẽ, chàng thực sự vì nàng ấy mà rời bỏ ta?”

Chúc Thần Thư dừng bước, xoay người lại, nhìn Lộ Xảo Xảo, nghiêm túc nói: “Ngươi vẫn không hiểu. Ta chưa từng thích Gia Cát Minh Nguyệt. Ta để ý nàng bởi vì nàng là người của Thánh Điện chúng ta, còn vì thực lực của nàng. Ta cũng biết, có một cô gái luôn một mực yên lặng bồi bạn bên ta, quan tâm ta. Ta đã từng nghĩ, ta sẽ có một người bầu bạn cả đời, nhưng hôm nay, ta mới biết, nội tâm của nàng có bao nhiêu cố chấp, bao nhiêu hẹp hòi, thậm chí là ngu muội. Ta nghĩ, ta đã sai rồi!” Nói xong câu đó, Chúc Thần Thư cũng không quay đầu lại, tiếp tục bước đi.

Lộ Xảo Xảo kinh ngạc đứng tại chỗ, hồi tưởng lại những lời nói của Chúc Thần Thư. Trong đầu hiện lên mỗi lần làm nhiệm vụ, thân hình cao lớn của Chúc Thần Thư luôn che trước người mình, mỗi lần mình không cẩn thận bị thương, hắn đều băng bó vết thương cho mình, trong mắt nhàn nhạt yêu thương và dịu dàng, từng giây từng phút sống chung với nhau, từng việc từng việc tái hiện trong đầu nàng. Hai hàng lệ lặng lẽ rơi xuống. Lộ Xảo Xảo biết mình đã sai rồi, thực sự sai rồi, tự mình cho là Chúc Thần Thư phớt lờ mình, thực ra, chính mình không cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc của hắn đối với mình. Nếu như không phải nội tâm mình cố chấp và ghen ghét, hắn sẽ không rời bỏ mình. Bây giờ hết rồi, tất cả đều bị chính mình hủy hết rồi…

“Có những thứ mất đi rồi mới biết trân trọng. Nhưng nếu như cố gắng có thể không mất, vậy tại sao không cố gắng.” Bên tai chợt vang lên một đạo âm thanh thanh duyệt*.

(*) Trong trẻo và vui vẻ.

Lộ Xảo Xảo nhìn thân ảnh đã xa của Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt không còn chán ghét và căm hận như trước, lau khô nước mắt, dũng cảm đuổi theo Chúc Thần Thư.

Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng, đi xa.

…..

Rất nhanh đã đến ngày phúc địa mở ra.

Mấy ngày sau, trên một dốc đá cao tới vạn nhận* ẩn hiện trong biển mây phía sau Thánh Điện, đạo đạo hào quang kim sắc chiếu rọi khắp nơi.

(*) Nhận: đơn vị đo lường thời xưa bằng khoảng sáu thước bốn tấc tám phân. Theo cách tính thước, tấc, phân của wiki và tính toán của # team _dốt_ toán, tạm tính 1 nhận = 24.84m. Và cái dốc đá này cao hơn 20km =))))) Họ bay lên bằng cách nào, ahuhu, toàn siêu nhân.

Gia Cát Minh Nguyệt, Lăng Phi Dương, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo cùng những tinh anh được chọn lựa từ hai điện khác đang cùng chờ đợi giây phút Phúc địa mở ra. Từng trận gió núi thổi qua, những tia sáng màu vàng không ngừng xuyên qua biển mây trắng như bông. Giữa biển mây, một tòa thạch tháp bảy tầng giống như ảo ảnh mơ hồ hiện ra, thoạt nhìn giống như đang trôi nổi giữa tầng không.

“Chẳng lẽ phúc địa chính là thạch tháp này?” Gia Cát Minh Nguyệt ngạc nhiên, âm thầm suy đoán. Từng đợt chấn động truyền đến, Gia Cát Minh Nguyệt tập trung chú ý, quả nhiên là có trận pháp lợi hại.

Một nam tử mặc áo khoác trắng chậm rãi bay về phía thạch tháp, ánh mặt trời tùy ý rơi trên người hắn, phủ lên một quầng sáng màu vàng, khiến hắn trông giống như thiên sứ hạ phàm.

“Đại cung ti, Đại cung ti!” Mấy lão nhân trong Thánh Điện trông thấy một màn này, khuôn mặt sùng kính kích động đến rơi nước mắt.

Đại cung ti cưỡi gió mà đi, tay áo đột nhiên huơ lên, giữa đám mây dày đặc đột nhiên xuất hiện một lối đi thẳng tắp, hướng về phía thạch tháp, bất kể biển mây có dày thế nào, lối đi này vẫn thông suốt, giống như một cây cầu trong suốt bắc ngang giữa bầu trời.

“Các ngươi đi đi!” Đại cung ti nói xong, thân hình chậm rãi hạ xuống.

Nhìn thân ảnh của hắn nhẹ nhàng lướt qua, ngay cả Mặc Sĩ Thần mới ra nhập Thánh Điện không lâu nội tâm cũng thực sự cảm thấy sùng bái và tôn kính, còn mang theo một chút điên cuồng.

“Thần côn!” Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt thầm lẩm bẩm một câu. Chiêu ấy của Đại cung ti hiển nhiên là muốn lay động nhân tâm, làm cho bọn họ càng ngày càng trung thành với Thánh Điện, rất rõ ràng, hắn đã đạt được mục đích. Chắc chắn trong tay người này nắm chìa khóa mà Quân Khuynh Diệu từng nói nhưng giấu trong tay áo không ai nhìn thấy mà thôi.

Tinh anh các điện đều hướng về phía thông đạo trong suốt. Bọn họ đều biết , phúc địa chỉ mở ra bảy ngày. Bảy ngày sau, bọn họ nhất định phải rời đi. Mà bảy ngày này cũng là bảy ngày có thể quyết định số phận cả đời bọn họ. Người tới đây đều có thực lực Linh hồn cấp trở lên, đều biết sau khi bước vào Linh hồn cấp muốn đề cao thực lực khó khăn đến nhường nào, cho nên không ai dám nán lại lâu.

Bước trên lối đi trong suốt, Gia Cát Minh Nguyệt mới cảm nhận được, cái này đúng là do Đại cung ti dùng kình khí của bản thân ngưng tụ thành, thực không thể tưởng tượng nổi. Rốt cuộc, thực lực của Đại cung ti mạnh đến mức nào, lại có thể ngưng tụ kình khí thành thực thể như thế này, hơn nữa còn rất lâu không biến mất.

Dọc theo thông đạo đi về phía trước, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ. Mặc dù, đám người Lăng Phi Dương ở bên cạnh nhưng càng đi càng giống như đang bước vào những không gian khác nhau, cách mình càng ngày càng xa. Mấy người Lăng Phi Dương cũng có cảm giác như vậy, khó hiểu liếc mắt nhìn nhau.

Trước khi lên đường, Trần điện chủ đã đặc biệt gọi bọn họ tới, nói đủ loại kỳ dị trong phúc địa. Nhưng theo như lời Trần điện chủ nói, phúc địa biến đổi thất thường, mỗi người, mỗi lần bước vào đều có thể gặp phải những cảnh tượng khác nhau, chỉ có một điều giống nhau là không có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên bọn họ cũng không cần lo lắng nhiều quá.

Không lâu sau, mọi người đi tới trước tháp. Từng người từng người đi vào bên trong tháp. Gia Cát Minh Nguyệt bước vào thạch tháp, trước mắt trở nên sáng ngời, thạch quan sơn sắc đẹp như một bức tranh, mênh mông bát ngát không biết đâu là điểm cuối cùng. Gia Cát Minh Nguyệt đã từng tưởng tượng vô số lần về phúc địa, nhưng không ngờ tới cảnh sắc trong thạch tháp lại như thế này. Cấm địa Đan Lăng quốc cũng tương tự như vậy, chỉ cách một bước chân đã là hai thế giới khác nhau rồi.

Nhưng lại có chút không giống, ít nhất lần trước mọi người vẫn ở chung một chỗ, còn bây giờ bên cạnh mình không còn bóng ai, bọn Lăng Phi Dương và những người khác đều không thấy bóng dáng. Xem ra, cảm giác lúc trước không sai, trong thạch tháp cất giấu vô số không gian, mỗi người tiến vào thạch tháp đều sẽ đến một nơi khác nhau, đương nhiên, cũng có thể sẽ vào cùng một không gian.

Nhìn cảnh đẹp mênh mông trước mắt, Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi có chút mịt mờ, biết đi đâu tìm chỗ Quân Khuynh Diệu nói, đi nơi nào tìm xích linh quả Trần điện chủ dặn?

“Sao vậy, lạc đường? Thạch tháp có bảy tầng, tìm được đường mới có thể đi lên tầng tiếp theo, thạch bích ta nói nằm ở tầng cao nhất.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo chút tà ý vang lên bên tai, ngoại trừ Quân Khuynh Diệu thì còn có thể là ai.

“Sao ngươi cũng tới?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy Quân Khuynh Diệu có phần kinh hỉ, lại bị luồng nhiệt kia quậy cho có chút loạn tâm.

“Ta không thể tới sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười tự tiếu phi tiếu đến gần Gia Cát Minh Nguyệt, hơi khom lưng, chậm rãi đưa sát vào bên tai Gia Cát Minh Nguyệt, nhẹ giọng nỉ non, “Ta không tới, chẳng may Minh Nguyệt của ta lạc đường hay bị người khác bắt cóc thì làm sao bây giờ?”

Mặc Gia Cát Minh Nguyệt không hiểu vì sao nóng lên, nội tâm luôn luôn trầm tĩnh lại có chút hỗn loạn.

“Nói nhăng nói cuội gì đó?” Gia Cát Minh Nguyệt đẩy mặt Quân Khuynh Diệu ra, nội tâm có chút lo lắng cũng có chút ấm áp. Quân Khuynh Diệu sợ nàng không tìm được vách đá kia nên mới lén vào đây tìm nàng sao?

Quân Khuynh Diệu không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

“Ô, đây là thứ Trần điện chủ nói đến sao?” Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện ra trên mặt đất có một loại quả màu đỏ, toàn thân sáng bóng, rất giống với với xích linh quả Trần điện chủ nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Gia Cát Minh Nguyệt nhặt một quả, ngửi ngửi, mùi chua cay xộc thẳng vào mũi, nhưng trong đó từng luồng linh lực đang mạnh mẽ dao động, không sai, đây chính là xích linh quả.

Gia Cát Minh Nguyệt biết thứ này không có trợ giúp gì lớn lao cho nàng, cho nên cẩn thận cất đi, mang về cho mấy người Mặc Sĩ Thần.

“Nàng muốn, phía sau còn rất nhiều. Nhưng chúng ta phải tìm được lối vào tầng tiếp theo đã.” Quân Khuynh Diệu mỉm cười nói.

“Ừm.” Gia Cát Minh Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, tìm một hướng đi tới, Quân Khuynh Diệu theo sát phía sau.

Mặc dù mỗi lần vào phúc địa đều gặp một không gian khác nhau nhưng với thực lực của Quân Khuynh Diệu muốn tìm được lối đi vào tầng tiếp theo cũng không phải là việc khó khăn gì. Đương nhiên, Gia Cát Minh Nguyệt cũng có thể tìm được nhưng điều khiến Quân Khuynh Diệu kinh ngạc là tốc độ của nàng quá nhanh. Bước chân tưởng như vô định nhưng thực ra chính là đang bước vào cổng vào, nhìn bộ dáng của nàng, có vẻ còn nhanh hơn mình mấy lần.

“Xem ra, nàng tiến bộ nhanh hơn nhiều so với kỳ vọng của mình.” Nhìn dáng người thướt tha tuyệt mỹ của Gia Cát Minh Nguyệt, nụ cười trên môi Quân Khuynh Diệu dường như sâu thêm mấy phần.

Một khe vực lớn sâu không thấy đáy chắn ngang trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, trong gió núi như có tiếng la hét kêu gào.

Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Quân Khuynh Diệu một cái, khẽ mỉm cười, thả người rơi xuống.

Lần này, đập vào mắt nàng là một mảnh xanh xám, hẳn là một bức tường thành được dựng lên bởi những phiến đá xanh ghép vào nhau. Sau khi đi mấy vòng, Gia Cát Minh Nguyệt mới phát hiện, hóa ra bản thân đang đứng trong một tòa thành cổ nguy nga. Đứng trên tường thành nhìn xuống dưới có thể thấy được thân ảnh của Lăng Phi Dương, Mặc Sĩ Thần và những người khác. Bọn họ cũng phát hiện ra xích linh quả, đang đi thu thập khắp nơi. Bất quá, Lăng Phi Dương và một số thành viên có thực lực không tầm thường của Nội Điện đã đại khái nhận ra sự tồn tại của cổng vào, chính xác là đang chạy về phía cổng vào không gian của mình.

“Mập Mạp, Phi Dương, ta ở đây.” Gia Cát Minh Nguyệt đứng trên hàng rào bảo vệ thành la lớn. Nhưng mấy người Lăng Phi Dương lại không hề phản ứng.

“Bọn họ ở một không gian khác còn chúng ta đang đứng ở tầng thứ hai phúc địa nên mới có thể nhìn thấy họ.” Quân Khuynh Diệu giống như âm hồn xuất hiện bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, khẽ nói.

“Vậy chúng ta lên tầng tiếp theo.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

Rất nhanh, giữa vách tường đá xanh, Gia Cát Minh Nguyệt lại tìm được lối lên tầng tiếp theo. Đi tới một không gian khác, vừa thu nhặt xích linh quả vừa tìm kiếm đường lên tầng tiếp theo. Đi đến không gian nào, Quân Khuynh Diệu cũng luôn theo sát bên cạnh nàng.

Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện ra, trong phúc địa, bóng dáng của một con ma thú cũng không thấy, hơn nữa, kể từ lúc bước vào tầng thứ năm, lối đi và cửa vào hợp thành một, Gia Cát Minh Nguyệt có thể trông thấy bọn Lăng Phi Dương và Mặc Sĩ Thần đã tập hợp lại với nhau, mà mấy tên khác của Nội Điện không biết dựa vào thực lực hay may mắn cũng đã bước vào tầng thứ năm. Mỗi người đều tự đi tìm cửa vào tầng tiếp theo, đồng thời thu thập xích linh quả, có lúc vì thế mà ra tay với nhau. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không hề lo lắng, thực lực của Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo không tính là yếu, còn có Lăng Phi Dương nữa, cộng thêm sự phối hợp ăn ý, chống lại thành viên Nội Điện chắc chắn sẽ không thua, nhưng có mấy tên Nội Điện muốn cướp xích linh quả của bọn họ, kết quả bị đánh một trận, ngay cả xích linh quả mình vất vả tìm được cũng bị cướp sạch không còn một mống. Về sau, mấy người Lăng Phi Dương tuyên bố, gặp người nào cướp người đó.

Gia Cát Minh Nguyệt cười thầm: “Mấy tên này càng ngày càng vô sỉ.” Kỳ thực nàng cũng không nghĩ tới, những người này đều là học từ ai. Nói tới vô sỉ, nàng mới là ông tổ a.

Đây là tầng thứ chín phúc địa, đập vào mắt là một mảnh mênh mông mây khói sóng biếc dập dờn, một ngọn núi sừng sững đột ngột nhô lên giữa sóng mây, giống như một cô đảo trôi nổi trên mặt nước.

“Chính là chỗ đó.” Quân Khuynh Diệu chỉ vào thạch bích trơn bóng nói.

Mặc dù ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng nội tâm lại vô cùng kích động, không tự chủ nắm chặt tay. Thân thế bí ẩn bấy lâu, nay đã có thể được giải đáp, trong lòng nàng có mong chờ cũng có lo âu.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn vách đá, ánh mắt dần bình tĩnh trở lại, lộ ra vẻ mặt kỳ quái, giống cười, nhưng nụ cười không được tự nhiên. Trên vách đám hiện lên mấy chữ to giống như cuồng long thịnh nộ: “Phượng Vu Quyết đã từng dạo chơi ở đây!” Mặc dù chỉ thấy có mấy chữ, nhưng có cảm giác gì đó rất thân thiết giống như nghe thấy giọng nói quê hương vậy. Chỉ có điều, kiểu chữ kia, nét chữ kia, thật là khiến người ta không dám khen tặng. Từ trong miệng Hoàng thượng Đan Lăng quốc và Gia Cát Phó Vân, Minh Nguyệt biết mẹ nàng là một đại mỹ nhân. Nhưng thật không nghĩ tới, người nàng và chữ nàng lại khác nhau như vậy.

“Chữ này, viết không tệ!” Cảm thấy Gia Cát Minh Nguyệt căng thẳng, lại nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của nàng, Quân Khuynh Diệu có chút lo lắng, im lặng một lúc lâu mới dám lên tiếng. Gia Cát Minh Nguyệt dở khóc dở cười. Hóa ra, người này cũng biết an ủi người khác. Chỉ có điều, lời này cũng thật trái lương tâm đi.

Nhìn xuống chút nữa, cuối cùng Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nhịn được nữa, bật cười. Chỉ thấy trên vách đá khắc: “Con mẹ nó, em gái ngươi, đây chính là phúc địa Thánh Điện… Một đám não tàn, vật kia mà các ngươi cũng ăn được ..” Kiểu chữ này càng “bay bổng” lợi hại hơn.

“Hoa văn phía dưới cũng rất đẹp.” Quân Khuynh Diệu vuốt cằm, nhìn chăm chú vào vách đá, nói.

Nhìn xuống hoa văn Quân Khuynh Diệu nói, nụ cười trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt cứng lại. Đó không phải là hoa văn, mà là một loại ngôn ngữ khác: Tiếng Anh.

“Con gái yêu quý, nếu có thể đọc được những chữ này, có nghĩa là con đã đến đây. Con làm thế nào tới được Thánh Điện? Không biết bây giờ con đã lớn thế nào rồi, chắc chắn là rất xinh đẹp giống ta đi.”

Nhìn đến đây, Gia Cát Minh Nguyệt không nghi ngờ gì nữa, đây chính là lời nhắn mẫu thân lưu lại cho mình. Bởi vì chỉ có mình đến từ thế giới khác mới có thể đọc hiểu được những văn tự này. Nhưng cũng phải nói thật, mẫu thân đúng là đủ tự luyến.

“Con gái yêu quý, tha lỗi cho mẹ, vì mẹ không thể ở bên cạnh con, nhìn con lớn lên, tin rằng con cũng giống mẹ, tất cả đều giống mẹ. Mẹ vô cùng yêu con, lúc nào cũng nhớ về con, từng giây từng phút mong được gặp con. Nhưng, mẹ lại không đủ sức lực, chỉ khi con thu thập đủ tinh huyễn thủ hộ, ngày đó, chúng ta mới có thể gặp nhau. Khi nào gặp được nhau, mẹ sẽ nói cho con biết tất cả chuyện gì đã xảy ra. Con yêu, tha lỗi cho mẹ vì mẹ đã đẩy gánh nặng này lên vai con. Mẹ tin, con nhất định có thể làm được. Con biết không, ngày nào mẹ cũng mong được gặp con, muốn hôn lên mặt con…”

Đọc đến đây, nước mắt Gia Cát Minh Nguyệt không ngừng rơi xuống. Mặc dù chỉ có mấy lời ít ỏi, nhưng nàng cảm nhận được yêu thương sâu đậm mẫu thân dành cho mình, còn có sâu đậm bất đắc dĩ, nếu không phải có nỗi khổ bất đắc dĩ, nàng nhất định sẽ không bỏ mình mà đi.

Hai bàn tay nắm chặt. Gia Cát Minh Nguyệt dường như cảm thấy có một nữ tử ôn nhu, hai mắt ngấn lệ tràn đầy yêu thương đang nhìn mình. Dù thế nào đi nữa, mình nhất định phải tìm được những tinh huyễn thủ hộ còn lại, nhất định phải tìm được mẫu thân.

Quân Khuynh Diệu cảm giác được tâm tình Gia Cát Minh Nguyệt đang chấn động, không nói tiếng nào, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng.

Phía dưới cùng vách đá còn có một dòng chữ tiếng Anh xiêu xiêu vẹo vẹo. “Còn có, nhất thiết không được ăn thứ xích linh quả rắm chó kia. Lý do à? Con đi qua eo núi phía sau sẽ biết.” Chữ tiếng Anh cuối cùng là một mặt cười đáng yêu, thông qua khuôn mặt này, Gia Cát Minh Nguyệt dường như thấy được khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa hài hước của mẫu thân.

Gia Cát Minh Nguyệt dụi mắt, tìm đường đi về phía sau. Quả nhiên, ở phía sau vách đá, có một hạp* đạo bí ẩn nối thẳng ra phía sau núi. Ôm một bụng tò mò, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đi về phía sau. Quân Khuynh Diệu không hỏi gì, hắn biết nó bây giờ không phải là lúc nên hỏi.

(*) Hạp: lối đi giữa hai hòn núi tạo thành hoặc là chỗ mỏm đất chìa ra sông, chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa.

“Rống, rống!” Phía sau sơn cốc truyền đến mấy tiếng thú rống kỳ quái, giống như đang cố nén bực bội trong lòng.

Nấp giữa hạp đạo, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu nhòm ra ngoài, chỉ thấy một con ma thú ngoại hình giống sư tử, thân dài màu u lam đang ngồi chồm hổm dưới đất, tư thế rất kỳ quái.

“Thánh thú hộ điện. Đây là Thánh thú hộ điện trong truyền thuyết của chúng ta.” Quân Khuynh Diệu kinh ngạc nói.Lần trước hắn tới nhưng nhìn những chữ tiếng Anh kia không hiểu gì, cũng không phát hiện ra hạp đạo này, cho nên cũng không nhìn thấy Thánh thú hộ điện. Nhưng trong sách của Thánh Điện có vẽ lại hình dáng của Thánh thú.

“Nó đang làm gì vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt được nhắc nhở, dường như cũng nhớ đã từng thấy qua hình vẽ con ma thú này ở Thánh Điện, nhìn tư thế kỳ quái của nó, tò mò hỏi.

Đúng lúc này, chỉ thấy con Thánh thú hộ điện kia lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, không còn khó chịu, lôi ra mấy cục phân khô ráo. Sau đó, xoay người nhìn mấy cục phân của mình, giơ chân nắm mấy cục phân, mừng rỡ chà đi chà lại, cuối cùng, chà thành từng viên sáng bóng có màu giống hạt dẻ lại giống như viên thuốc ném ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn mà buồn nôn. Sắc mặt của Quân Khuynh Diệu cũng hơi đổi. Hắn cũng không ngờ Thánh thú hộ điện lại thô bỉ như vậy.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn xuống dưới, chỉ thấy mấy tên thành viên Nội Điện ở phía dưới đang tìm kiếm xích linh quả khắp nơi, đột nhiên thấy từ trên trời rơi xuống mấy viên thuốc màu đỏ, vui mừng quá đỗi, không chờ đợi gì nữa, nhét vào trong miệng, hơi nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

Gia Cát Minh Nguyệt lập tức hiểu ra, bụng nôn nao, vội lôi túi nước mang theo bên người, đổ nước ra, liều mạng rửa tay.

Phía sau, Quân Khuynh Diệu đứng một góc, mỉm cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

“Ngươi đã sớm biết đúng không?” Gia Cát Minh Nguyệt hung hăng trừng Quân Khuynh Diệu một cái.

“Không có, ta chỉ sớm phát hiện ra mùi kia dường như có chút đặc biệt.” Quân Khuynh Diệu thấy ánh mắt như muốn giết người của Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng xua tay, sau đó xoay người chạy trốn. Đây là lời nói thật, hắn thực sự không biết đó là phân của Thánh thú hộ điện. Hơn nữa, ai mà có thể ngờ được Thánh thú hộ điện lại có thể vô vị và buồn nôn tới mức này, cư nhiên tự xoa phân của mình. Càng không ngờ tới, những cục phân này lại có tác dụng không tệ đối với con người. Nhưng có tốt hơn, hắn cũng không nguyện nhìn thấy một lần nữa.

“Lại dám không nói cho ta, ngươi nhất định phải chết.” Gia Cát Minh Nguyệt thở phì phò, lao tới chỗ Quân Khuynh Diệu.

“Ta thực sự không biết đó là phân của Thánh thú hộ điện mà.” Quân Khuynh Diệu vô tội nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, “Với lại, ai có thể ngờ được Thánh thú hộ điện lại có thể tự xoa phân của mình chứ?”

“Thực là ghê tởm.” Gia Cát Minh Nguyệt vốn định vứt đi nhưng suy nghĩ một chút, lại giữ lại. Mặc dù, “xích linh quả” có tác dụng rất tốt, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ăn. Chỉ có điều, nàng không ăn không có nghĩa là những người khác không muốn ăn. Cứ giữ lại trước đã.

“Đi thôi, chúng ta đi những chỗ khác xem một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt không vui nói.

“Ừm.” Trong mắt chứa ý cười, Quân Khuynh Diệu gật đầu một cái.

Con Thánh thú hộ điện nghe thấy sau lưng có âm thanh khác thường, quay đầu nhìn một cái, nhưng cái gì cũng không thấy, nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục hứng thú bừng bừng xoa phân, sau đó ném đi, thấy mấy tên Nội Điện ở phía dưới ăn nồng nhiệt, vui vẻ rống to mấy tiếng…

[ Ahuhu, thật là biến thái, thật là kinh dị mà cũng thật là buồn cười. =)))) ]

Trở lại chỗ vách đá phía dưới, Gia Cát Minh Nguyệt tìm kiếm những chữ khắc trên vách đá, trong mắt có thất vọng, có tưởng niệm, có đau thương.

“Những chữ này viết gì?” Quân Khuynh Diệu đã sớm biết Gia Cát Minh Nguyệt đọc được những chữ này, nhưng vừa rồi hắn không muốn hỏi.

“Là mẫu thân để lại cho ta. Mẫu thân nói người đã từng tới đây.” Gia Cát Minh Nguyệt không quay đầu lại, nhìn hàng chữ tiếng Anh bên dưới vẽ mặt cười, ngơ ngẩn nói.

Trong lòng Quân Khuynh Diệu chấn động một cái, mẫu thân Minh Nguyệt lưu lại? Hắn chưa từng nghe qua tin có người lẻn nào phúc địa Thánh Điện. Thực lực của mẫu thân Minh Nguyệt cường hãn đến vậy sao? Nàng rốt cuộc là ai? Những chữ này, hắn chưa từng thấy qua. Nhưng Minh Nguyệt lại có thể đọc được. Chẳng lẽ, nàng và mẫu thân nàng giống nhau, đều không phải là người đại lục này?

“Mẫu thân muốn ta thu thập đủ Tinh huyễn thủ hộ.” Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nói, “Thu thập đủ là có thể gặp được mẫu thân.”

“Ta sẽ giúp nàng.” Quân Khuynh Diệu lập tức kiên dịnh nói. Nghe nói, sau khi tập hợp đủ tinh huyễn thủ hộ sẽ có lực lượng thần bí. Cái này và mẫu thân Minh Nguyệt có quan hệ gì với nhau?

“Cám ơn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt xoay đầu lại nhìn Quân Khuynh Diệu, nhàn nhạt nở nụ cười.

“Nàng quên ta đã nói gì sao?” Quân Khuynh Diệu chau mày, tà mị cười nói.

“Hả?” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt.

“Ta giúp nữ nhân của mình, cần gì tạ ơn?” Giọng của Quân Khuynh Diệu bá đạo, giống như đây là chuyện đương nhiên.

Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, trừng mắt nhìn Quân Khuynh Diệu, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía trước. Quân Khuynh Diệu đuổi theo sau.

….

Chớp mắt đã bảy ngày, bọn Gia Cát Minh Nguyệt tập hợp ở cổng phúc địa. Quân Khuynh Diệu lại biến mất.

“Minh Nguyệt, lần này chúng ta nhặt được không ít xích linh quả nha.” Mặc Sĩ Thần dương dương đắc ý giơ cái túi đựng đầy phân của Thánh thú giống như đang dâng vật quý.

“Ách…” Gia Cát Minh Nguyệt có chút ghê tởm.

“Các ngươi chưa ăn chứ?” Gia Cát Minh Nguyệt dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Mặc Sĩ Thần hỏi.

“Chưa, chúng ta sao có thể ăn trước được, đương nhiên phải đợi lúc về, cùng nhau chia sẻ chứ.” Mạc Sĩ Thần bị ánh mắt của Gia Cát Minh Nguyệt làm cho hoảng sợ, nhưng mình thực sự không có ăn vụng mà.

“Vậy thì tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt vỗ vỗ ngực nói tiếp, “Mập Mạp, nghe ta nói này, cho dù thứ này có tốt thế nào, nghìn vạn lần cũng khồng được ăn, nếu không, ta không nói chuyện với ngươi nữa.”

“Vì sao? Chẳng lẽ có độc?” Mặc Sĩ Thần không hiểu hỏi.

“Không có, nhưng, những cái này thực ra không phải là quả, mà là…” Gia Cát Minh Nguyệt nói lại một lần chuyện nhìn thấy. Còn chuyện ăn xích linh quả sẽ tăng tu vi, phỏng chừng nguyên nhân cũng giống như Vua heo rừng biến dị sinh ra tinh khoáng. Những thứ Thánh thú ăn trong phúc địa sau đó bài tiết ra cũng là tinh túy. Nhưng có tinh túy thế nào đi nữa, Gia Cát Minh Nguyệt cũng sẽ không ăn, thật là ghê tởm!

“Hả! Đồ chơi này là phân ma thú…” Mặc Sĩ Thần cũng buồn nôn, thiếu chút nữa là quẳng cái túi trong tay ra ngoài.

“Đừng ném.” Gia Cát Minh Nguyệt ngăn Mặc Sĩ Thần lại, lộ ra một nụ cười xấu xa, “Tuy chúng ta không ăn nhưng có rất nhiều người muốn ăn cũng không được đâu.”

Ánh mắt Mặc Sĩ Thần thoáng sáng lên. Đây chính là xích linh quả nha. Nhưng có một điều khiến người ta phiền lòng chính là đồ chơi này không thể mang ra ngoài, mang ra ngoài sẽ không còn hiệu quả nữa. Vậy thì mở màn đấu giá thôi!

Bán đấu giá xích linh quả, bọn Gia Cát Minh Nguyệt là người thứ nhất trong lịch sử. Mọi người đến phúc địa đều không mang theo bao nhiêu tiền, nhưng không sao, Mặc Sĩ Thần đề nghị viết giấy nợ. Bọn người bị Lăng Phi Dương cướp xích linh quả đều vui vẻ ra mặt. Nhìn đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt như nhìn một lũ ngốc. Với bọn hắn, thần dược như vậy không thể dùng tiền để so sánh được. Đám người kia vừa rồi cướp xích linh quả của bọn họ lại có thể là vì tiền. Thực là quá ngu xuẩn. Cho nên, bọn họ đều vui sướng viết một đống giấy nợ, lấy xích linh quả từ chỗ Mặc Sĩ Thần xong, không kịp chờ đợi ăn hết luôn. Bọn Mặc Sĩ Thần nhìn đám người kia ăn đến vui vẻ, trong lòng vất vả nhịn cười.

Những người mua xích linh quả đương nhiên sẽ không đem chuyện này nói ra, còn sợ bọn Mặc Sĩ Thần nói ra. Cho nên, vừa ra khỏi phúc địa đều tìm cơ hội trả sạch tiền. Mọi người lại phát tài, vui sướng chia tiền.

Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt vẫn trầm mặc. Nàng nghĩ đến những lời ghi trên vách đá. Mẫu thân cũng dặn phải tập hợp đủ tinh huyễn thủ hộ. Bây giờ, trong tay nàng có hai kiện, món của Tần gia là giả, trước khi chết, Tần Thương Hải đã nói bị người khác tráo. Như vậy, là ai tráo đổi tinh huyễn thủ hộ nhà họ chứ? Người nào có năng lực này?

Ra khỏi phúc địa, tất cả mọi người đều có thu hoạch. Nói lịch luyện không bằng nói là khen thưởng. Bởi vì, căn bản trong phúc địa không hề có nguy hiểm gì.

Đêm nay, Gia Cát Minh Nguyệt lại lăn lộn khó ngủ. Nàng đang suy nghĩ về chuyện tinh huyễn thủ hộ.

“Đang nghĩ về việc tinh huyễn thủ hộ sao?” Tiếng Quân Khuynh Diệu vang lên bên cửa sổ.

“Ta nói rồi, ta sẽ giúp nàng. Đừng lo lắng nữa, rất nhanh sẽ có tin tức.” Quân Khuynh Diệu nói xong, khẽ cười một tiếng, “Ta cũng biết nàng vì chuyện này mà không ngủ được.”

Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, trong lòng có cái gì đó bắt đầu khởi động, ấm áp lại phảng phất như muốn nổ tung ra. Hắn biết mình không ngủ được nên cố ý đến?

“Ngủ đi, rất nhanh sẽ có tin.” Thanh âm của Quân Khuynh Diệu mang theo vài phần ôn nhu, vang lên thật khẽ bên ngoài cửa sổ.

“Ừm.” Gia Cát Minh Nguyệt nằm xuống, cũng khẽ đáp lời, bỗng nhiên cảm thấy mất tự nhiên, lại ngồi dậy, nói với Quân Khuynh Diệu bên ngoài cửa sổ, “Ngươi cũng nghỉ sớm đi. Cảm ơn…” Hai chữ cảm ơn vừa ra khỏi miệng, Gia Cát Minh Nguyệt chợt im lặng. Bởi vì, nàng bỗng nhớ đến câu nói kia của Quân Khuynh Diệu, giúp nữ nhân của mình, không cần tạ ơn. Nghĩ tới đây, lại có chút buồn bực, thẹn thùng. Mình không nói cảm ơn, chính là thầm chấp nhận lời nói của Quân Khuynh Diệu sao?

Quân Khuynh Diệu thấy Gia Cát Minh Nguyệt chỉ nói phân nửa, hiển nhiên cũng hiểu được vì sao nàng đột nhiên im lặng. Hắn khẽ cười ra tiếng: “Được rồi, ta đi đây.”

“Ừm.” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt gần như không thể nghe thấy.

Đêm nay, Gia Cát Minh Nguyệt ngủ rất an yên. Mà Quân Khuynh Diệu nói rất nhanh sẽ có tin tức, mấy ngày sau, nàng rốt cuộc cũng hiểu là có ý gì.

Bởi vì, Đại cung ti triệu kiến nàng lần thứ hai. Lần này là triệu kiến nàng và Lăng Phi Dương, Mặc Sĩ Thần, còn có Tiết Tử Hạo.
Bình Luận (0)
Comment