Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Chương 176

Tất cả người của bộ tộc Hoàng Sa đều ngẩn người. Đức An vương theo tiếng nói nhìn tới, thấy dung nhan động lòng người của Gia Cát Minh Nguyệt, lập tức ngây dại. Tuyệt sắc khuynh quốc, trong lành như gió, phiêu dật như mây, ngay cả Nhu Nhiên cũng không thể nào so sánh được. Trong sa mạc, hắn chưa từng gặp qua mỹ nữ như vậy.

“Ha ha ha.” Đức An vương ngửa mặt lên trời cười ha hả, chỉ vào Gia Cát Minh Nguyệt, dâm đãng nói: “Muốn quyền trượng Kim Sa, theo ta về đại trướng, ngày nào ta cũng cho nàng xem đủ!”

“Càn rỡ!” Hạ Thanh quát một tiếng, phi thân về phía Đức An vương, kiếm khí bén nhọn từ trường kiếm trong tay đâm ra.

Một đạo thân ảnh đột nhiên từ sau lưng Đức An vương bay ra, một cỗ khí thế vô cùng quen thuộc phát ra. “Ầm!” Thân ảnh của Hạ Thanh như diều đứt dây bay ngược trở lại, thở gấp dữ dội.

“Thánh cấp!” Gia Cát Minh Nguyệt có phần kinh ngạc. Thật không ngờ, bộ tộc Hoàng Sa thực sự có cao thủ, chẳng trách thế lực của bọn hắn lớn như vậy. Hóa ra sau lưng có Thánh cấp làm chỗ dựa! Nhưng không hiểu với vũ kỹ lạc hậu của những bộ lạc này, làm sao có thể tu luyện ra một Thánh cấp cao thủ, trải qua khảo nghiệm thiên lôi như thế nào?

“Tiêu diệt bộ tộc Nguyệt Lượng, trừ hai nữ nhân kia, không chừa một mống.” Đức An vương khinh miệt nhìn Hạ Thanh bay ra, rút loan đao, điên cuồng hét lên.

Sau lưng, võ sĩ sa mạc phát ra những tiếng gào thét cuồng dã. Ngựa dưới thân giày xéo mặt đất không thương tiếc, phát ra những tiếng ầm ầm, rung chuyển cả một vùng. Thân ảnh của cao thủ Thánh cấp như chim ưng bay lên, khí thế như đổi màu cả đất trời. Tuấn mã dưới thân các võ sĩ của bộ tộc Nguyệt Lượng sợ hãi phát ra những tiếng hí dài, còn sợ hơn lúc gặp phải Quỷ Vân, trong lều mơ hồ truyền ra tiếng khóc. Tất cả mọi người đều cảm thấy cái chết tối tăm và lạnh lẽo đang đến gần.

Trong mắt Đức An vương lộ ra ý cười hung ác.

“Để lại quyền trượng kim sa, thưởng ngươi được toàn thây!” Giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt vang lên lần nữa, thanh nhã êm tai nhưng lại lấn át hoàn toàn tiếng tấn công đang vang lên ngất trời.

Một mảnh kim quang chiếu rọi khắp mặt đất so với mặt trời giữa trưa còn chói mắt hơn. Trong kim quang, một điểm tinh quang lấp lánh như ánh sao trên bầu trời đêm, dường như trong đó lộ ra hơi thở của bóng tối, lạnh lẽo khiến lòng người run sợ.

Tất cả võ sĩ sa mạc đều có một loải ảo giác, thời khắc này, tuấn mã dưới thân vẫn chạy băng băng nhưng địch nhân trước mắt lại đột nhiên trở nên xa xôi, đoạn đường ngắn ngủi vài trăm thước dường như biến thành bờ bên kia của sinh mạng.

“Chuyện gì xảy ra?” Đức An vương nhìn cảnh tượng trước mắt so với ảo ảnh còn thần bí hơn, sợ ngây người.

“Thánh cấp, Thánh cấp, bọn họ đều là Thánh cấp!” Thánh cấp của bộ tộc Hoàng Sa trong lòng nguội lạnh, đối phương không chỉ là Thánh cấp mà thực lực còn cao hơn hắn rất nhiều.

Trong cơn kinh hãi, đang muốn chạy trốn, vô số tinh điểm kim quang đồng thời xuyên thấu qua cơ thể hắn, giống như một đống vải rách bị đánh nát vụn, nhẹ nhàng từ không trung đáp xuống.

Nhìn võ sĩ giống như vị thần cường đại nhất trong bộ tộc bị đánh chết một cách dễ dàng, toàn bộ kỵ sĩ của bộ tộc Hoàng Sa đều sợ ngây người. Cũng không biết là ai dẫn đầu, tất cả kỵ sĩ đều thất kinh bỏ chạy. Không cần biết lực chiến đấu của bộ tộc Hoàng Sa như nào, suy cho cùng, bọn họ vẫn chỉ là một đám người ô hợp mà thôi.

Lúc này, Đức An Vương mới biết mình đã đá phải thiết bản, muốn tháo chạy nhưng tuấn mã bị cơ thể béo núc ních ép xuống, ngay cả xoay người cũng chậm, vừa mới quay được đầu ngựa, một thanh trường kiếm tỏa ra kim quang nhàn nhạt đã chĩa vào cổ họng hắn.

“Vừa rồi có nghe thấy gì không?” Thanh âm hờ hững mà uy nghiêm của Quân Khuynh Diệu vang lên.

“Quyền trượng Kim Sa, đây là quyền trượng Kim Sa, cầu xin ngươi đừng giết ta, mỹ nữ, ốc đảo, tài bảo, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi.” Đức An Vương vừa nãy còn ngạo mạn rút quyền trượng ra, hai tay run rẩy đưa cho Quân Khuynh Diệu, dưới thân sộc lên mùi khai nồng nặc, hóa ra là bị dọa sợ đến tiểu cả ra quần.

“Giao quyền trượng Kim Sa ra, cho ngươi được toàn thây.” Quân Khuynh Diệu lặp lại lời nói của Gia Cát Minh Nguyệt.

“Đừng, đừng, đừng giết ta.” Đức An Vương sợ hãi ngã sõng soài trên mặt đất, quỳ rạp xuống trước người Quân Khuynh Diệu.

“Trong sa mạc, chỉ có một người được phép xưng vương nhưng đó không phải là ngươi.” Quân Khuynh Diệu nhàn nhạt nói, mũi kiếm kim quang chợt lóe lên, sau đó thu vào trong vỏ, chậm rãi đi về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Tóc đen phiêu dật trong gió, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra sự tự tin, cường đại và kiêu ngạo.

Các võ sĩ bộ tộc Hoàng Sa đã sớm tháo chạy như chó nhà có tang. Không ai đuổi giết bọn họ nhưng mất đi Đức An Vương, mất đi cao thủ Thánh cấp, ngay cả chí bảo trấn tộc cũng mất, bộ tộc Hoàng Sa không còn khả năng nô dịch những bộ tộc bọn họ đã thâu tóm được nữa, càng không thể chống đỡ được lửa giận phản kích của bọn họ, trở thành bộ tộc lưu vong, bị diệt vong chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Ốc đảo của bộ tộc Nguyệt Lượng khôi phục lại sự yên tĩnh lần nữa. Giữa đám hán tử sa mạc đang sợ đến tái mặt, hơn chục lính dong binh vẫn kiên cường, mạnh mẽ. Đó chính là những dong binh của dong binh đoàn mạnh nhất đại lục, dong binh đoàn thần thoại. Không nghi ngờ gì nữa, trong tương lai không xa, bộ lạc này sẽ đoạt lại được ốc đảo Lục Châu, một lần nữa trở thành một trong những bộ lạc cường thịnh nhất sa mạc.

Mấy ngày sau, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu xuất hiện bên cạnh một cái hồ đã từng dập dờn sóng nước xanh biếc, trên mặt đất hoang vu nứt nẻ vẫn còn có thể thấy được những hóa thạch động vật còn sót lại.

“Chính là chỗ này.” A Luân ở phía sau kính cẩn nói.

“Ở đây?” Gia Cát Minh Nguyệt lấy quyền trượng Kim Sa ra. Dưới ánh mặt trời, trên quyền trượng hiện lên một bản đồ kỳ dị có vài phần tương tự cái hồ này.

A Luân ngồi dưới đất, tay không ngừng vẽ bản đồ kỳ dị lên mặt cát, miệng thì ngâm xướng những chú ngữ cổ xưa.

Từng đạo quang mang u lam từ quyền trượng bắn thẳng vào trong hồ nước khô cạn. Cùng lúc đó, từng đường nét u lam trong suốt như nước suối hiện ra.
Bình Luận (0)
Comment