Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1592

Sau đó, Vu Nhai lại dùng hành động thực tế của hắn biểu thị, da mặt của hắn thật sự còn có thể dầy hơn nữa. Lại nghe hắn tiếp tục nói:

- Đúng rồi, thực lực của chúng ta cũng tuyệt đối không có vấn đề. Vừa rồi các ngươi cũng đã thấy. Cho nên về hành động Ma Uyên lần này, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, giúp đỡ Thanh Môn nhận được thứ ở dưới Ma Uyên.

- Tiểu thư Lan Quân Hi, hay là chúng ta đi thôi. Hai người kia căn bản không thể tin được, cũng không có tư cách gia nhập Thanh Môn.

Đặc Lai Nhĩ ở bên cạnh Lan Quân Hi đã hoàn toàn bạo phát. Hắn thật sự chịu không nổi sự vô sỉ của hai người kia nữa. Đối với đạo đức của bọn họ, hắn cũng hoàn toàn không có lòng tin. Không nói tới pháp sư vong linh tà ác, chỉ nói tới ma pháp sự hệ thổ đã từng nói "Chạy thoát thân" kia, chắc chắn không phải loại người tốt lành gì. Hắn cảm thấy kỳ quái, vì sao tiểu thư Lan Quân Hi còn muốn mời bọn họ. Chẳng lẽ vì nhìn trúng thực lực của bọn họ sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Đặc Lai Nhĩ thì càng thêm thâm trầm...

- Hắc, tiểu thư Lan Quân Hi, ta phát hiện người bạn đồng hành của nàng hình như có thành kiến quá sâu nặng đối với ta. Ta cảm thấy kỳ quái, Vong Thổ Song Sát chúng ta không giết mẹ già của hắn, cũng không có cưỡng gian lão bà hắn, càng không có giết con của hắn. Vậy vì sao hắn lại có thành kiến sâu với chúng ta như vậy?

Vu Nhai không khách khí chút nào, nói. Đối với sự thù địch không có nguyên do như vậy, hắn đều sẽ không khách khí phản kích lại.

- Ngươi nói cái gì?

Đặc Lai Nhĩ nổi giận.

- Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào chúng ta thật sự giết mẹ già của ngươi? Cưỡng gian lão bà ngươi? Giết con trai ngươi? Xin lấy chứng cứ ra. Nếu như không có chứng cớ cũng không nên tức giận như vậy. Chúng ta thật sự không có làm.

Vu Nhai nói. Ý của hắn chính là, nếu như ngươi cảm thấy chúng ta có giết mẹ già của ngươi, ngươi có thể tức giận, chĩa mũi nhọn vào chúng ta. Nếu không ngoan ngoãn câm miệng cho ta.

- Các ngươi chưa từng đắc tội ta. Nhưng ta rất nghi ngờ về nhân phẩm của các ngươi.

Đặc Lai Nhĩ cảm thấy đầu thắt lại, thật sự không biết nên nói như thế nào. Sắc mặt tức giận tới đỏ cả lên. Một lúc lâu sau hắn mới thật vất vả thốt ra một câu như thế.

- Nhân phẩm của chúng ta sao? Ha ha, có thể chúng ta không tính là thánh nhân gì, nhưng cũng không phải người xấu. Lẽ nào Thanh Môn chỉ nhận thánh nhân thuần túy? Vậy sợ rằng trên đại lục không có ai đạt tiêu chuẩn... Còn nữa, thời điểm ngươi chỉ trích người vẫn phải đưa ra chứng cứ kèm theo. Vì sao nói nhân phẩm chúng ta không tốt? Ngươi điều tra chúng ta sao? Ngươi hiểu chúng ta sao? Hay ngươi chỉ dự vào sự chủ quan của mình để ý đoán?

- Cái này, cái này... vừa rồi ngươi nói chạy thoát thân, vừa rồi ngươi nói ngươi không có vinh quang của ma pháp sư.

- A? Chạy thoát thân sao? Đánh không lại tất nhiên phải chạy. Giữ lại thân hữu dụng còn có thể trở về báo thù. Lẽ nào chỉ có người ngu xi không hiểu cách biến hóa mới được xem là người tốt sao? Như vậy mới được xem là người có nhân phẩm tốt sao? Ta thấy đó không phải là người tốt, mà là kẻ ngu ngốc!

Vu Nhai không chút do dự giải thích lời hắn nói trước đó. Dừng lát, hắn lại nói:

- Về phần vinh quang của ma pháp sư sao? Chúng ta quả thực không có. Bởi vì từ nhỏ chúng ta đã lưu lạc ở sâu trong núi, tránh né đám người tự cho rằng pháp sư vong linh đều là ác ma, truy sát. Chúng ta cũng không biết vinh quang của ma pháp sư cao quý các ngươi là thứ gì. Hắc, hình như vinh quang cao quý của các ngươi chính là kỳ thị dân lành, tỏ ra cao cao tại thượng ở trong dân chúng đi? Xem dân chúng trở thành con kiến thấp hèn, tùy ý giẫm đạp. Thậm chí là lợi dụng dân chúng...

Nói đến đây Vu Nhai theo bản năng dừng một chút, vẫn cười như không cười liếc nhìn Lan Quân Hi. Trước mắt, Thanh Môn không phải đang lợi dụng dân chúng để tập hợp lực lượng sao? Không phải vì quyền lực sao? Lan Quân Hi bị hắn nhìn như vậy, cảm thấy có chút hoảng loạn.

Ban đầu, Lan Quân Hi cũng thấy Đặc Lai Nhĩ theo nàng tới, bị người ta khi dễ như vậy, sao có thể để yên được. Nàng đang muốn ra mặt giúp hắn. Trong nháy mắt, thiện cảm đối với hai người kia cũng biến mất. Vừa rồi, người kia nói với Đặc Lai Nhĩ cái gì "Không giết mẹ già của ngươi...", cũng thật sự không có tu dưỡng gì cả. Tuy rằng gia hỏa "Ngụy Linh" này không mắng chửi người, lại hơn cả mắng người.

Nhưng một câu cuối cùng mới ra khỏi miệng, Lan Quân Hi liền phát hiện hình như mình chính là loại người như gia hỏa "Ngụy Linh" này vừa nói.

- Tiên sinh Đặc Lai Nhĩ, tiên sinh trừng mắt với ta làm gì. Lẽ nào tiên sinh dám nói trước khi đế quốc Ma Pháp đại loạn, thậm chí ngay cả hiện tại, vinh quang của ma pháp sư không phải là những thứ này? Tiên sinh có dám nói không? Tiên sinh không dám. Nếu quả thật chính là những vinh quang này, chúng ta bỏ qua thì thế nào? Nếu có dân chúng bị khổ, chúng ta từ bỏ những cái gọi là cao quý vinh quang đi trợ giúp dân chúng, để bọn họ xem mình là huynh đệ tỷ muội. Lẽ nào ta đã nhầm?

Trong nháy mắt, đám dân nghèo cũng không nhịn được cảm động. Tu Tư, Tô Lôi và Đạt Mộc gia gia thậm chí có chút chấn động. Dường như theo như lời gia hỏa Ngụy Linh trước mắt này, bọn họ cũng từ bỏ sự cao quý vinh quang của ma pháp sư. Dường như tìm được cảm giác công nhận này.

Toàn bộ quảng trường nhỏ trở nên yên tĩnh, Lan Quân Hi và Đặc Lai Nhĩ cũng hoàn toàn nói không ra lời.

- Tiểu thư Lan Quân Hi. Tiểu thư là chấp sự Thanh Môn, tiểu thư nói chúng ta làm như vậy có phải là sai lầm hay không?

Vu Nhai hít một hơi thật sâu hỏi.

- Đương nhiên không sai. Rất đúng. Đây chính là giáo lí của Thanh Môn.

Lan Quân Hi hít một hơi thật sâu trả lời.

- Như vậy chúng ta còn có thể gia nhập Thanh Môn không?

Vu Nhai hỏi lại.

- Đương nhiên có thể.

Lan Quân Hi theo bản năng trả lời, nhưng đột nhiên cảm thấy không được bình thường.

- Vậy chúng ta có thể tham gia hành động Ma Uyên của Thanh Môn không?

Vu Nhai lại hỏi.

- Đương nhiên... Cũng có thể.

Lan Quân Hi cuối cùng ý thức được là lạ ở chỗ nào. Nàng lại bị người này tha vào. Thật sự có cảm giác không nói nổi điều gì. Nàng dường như bị nhốt ở tong phòng tối nhỏ, bất kỳ ở đâu cũng không đi được. Trừ khi nàng phủ định lời Vu Nhai nói, nếu không nhất định phải đáp ứng.

Nhưng nàng đại biểu cho Thanh Môn lương thiện, nàng không thể phản đối được.

- Tiểu thư Lan Quân Hi, hai người kia căn bản...

- Ta nói này, tiên sinh Đặc Lai Nhĩ. Xem ra tiên sinh thật sự có thành kiến rất nặng đối với ta. Vừa rồi ta lại suy nghĩ một chút, có phải tiên sinh thích tiểu thư Lan Quân Hi, nhưng ở trước mặt ta tiên sinh lại cảm thấy không mấy tự tin, sợ ta tán tỉnh tiểu thư Lan Quân Hi hay không? Tiên sinh có thể yên tâm. Ta đối với tiểu thư Lan Quân Hi không có nửa điểm hứng thú. Cho dù nàng có thích ta, ta cũng sẽ từ chối.
Bình Luận (0)
Comment