Triệu Hoán Thần Binh

Chương 217

Dương lão sư cảm thấy rất phiền muộn. Chỉ có điều rất nhanh nàng đã lộ ra nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt tươi cười hoàn toàn không chút giả dối.

Dương lão sư cười lặng lẽ rời khỏi đó. Sau khi nàng rời đi khoảng nửa giờ, trong phòng của Vu Tiểu Dạ đột nhiên truyền đến tướng khí chấn động cường đại. Chấn động thoáng qua, sau đó bụi bặm lắng xuống, Vu Tiểu Dạ chậm rãi mở mắt.

- Tướng Binh Sư lục đoạn. Cuối cùng ngày mai đã có thể đi ra ngoài. Cũng không biết biểu ca đã quay về chưa?

Vu Tiểu Dạ thì thào tự nói.

Ở bên trong nội viện, tu luyện thật sự tàn khốc. Nếu không tu luyện tướng khí tới trình độ nhất định sẽ không được phép ra ngoài. Thật may tướng khí của nàng... dùng cách nói của viện trưởng chính là Tâm chấp, đó là do bẩm sinh mà có. Trên phương diện Tướng Binh Sư sẽ đi nhanh hơn người khác rất nhiều.

Trong Phủ thành chủ, trong nhà tù ngầm dưới mặt đất nghênh đón mấy vị khách. Mặc dù là dưới đất, nhưng nhà tù này lại đặc biệt sạch sẽ. Đám người Vu Nhai đều chen chút ở trong một gian. Có lẽ bởi vì cảm thấy những người này ngày mai sẽ phải cút đi, nên lười mở thêm mở mấy gian.

Điều này làm cho Vu Nhai cảm thấy rất phiền muộn, nhìn Thủy Tinh ở bên cạnh vội vàng trị thương cho mình, trong lòng muốn nói vài câu lời cũng không được.

Hiện tại thật là ý cảnh nào chứ? Nếu như chỉ có hai người, nói ra vài lời tâm tình, Thủy Tinh còn không phải sẽ lập tức yêu thương nhung nhớ sao? Nếu như có thể, nói không chừng còn có thể biến thành nam nhân. Tránh cho ngày mai chết rồi, tiểu Vu Nhai vẫn duy trì sự thuần khiết!

Đương nhiên, Vu Nhai cũng chỉ là phẩm tính không thay đổi, sắc ý một chút. Nếu thật có hoàn cảnh như vậy, lấy tính cách có tà tâm nhưng không có sắc đảm của hắn cũng không có khả năng làm ra chuyện gì. Đừng nói tới vết thương trên người không thể làm ra vận động kịch liệt vận động gì. Lại nói hắn không biết ngày mai mình còn sống hay sẽ chết, hắn có thể làm loạn sao? Không, cho dù với Thủy Tinh yêu thương nhung nhớ cũng không có khả năng.

Đúng vậy, thân thể như vậy trở thành nam nhân, cho dù hắn chết cũng không tính là nam nhân.

Nam nhân, nhất định phải khiến nữ nhân hạnh phúc, chiếu cố nàng cả đời, vì nàng che gió che mưa. Hiện tại hắn ngay cả số phận ngày mai ra sao cũng không biết, sao có thê cho Thủy Tinh hứa hẹn?

Gian phòng trong ngục giam yên tĩnh, chỉ có tiếng Thủy Tinh bận rộn. Tiểu Mỹ và Tiễn Linh thỉnh thoảng ở một bên hỗ trợ. Cuối cùng, không biết thời gian trôi qua bao lâu, các vết thương trên người Vu Nhai đã được xử lý xong hết. Tiểu Mỹ và Tiễn Linh cũng ở một bên nghỉ ngơi.

Trong phòng trở nên áp lực. Không có người nào nói chuyện. Thật ra tất cả mọi người có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói từ đâu.

Phải biết rằng, lúc trước, sau khi Vu Nhai trở về, chính là chiến đấu, chiến đấu lại chiến đấu, ngay cả cơ hội đoàn tụ cũng không có. Nhưng bây giờ trên cổ hắn dường như vẫn giắt một cây đao. Mọi người làm sao có thể hỏi ra miệng. Tất cả đều duy trì sự trầm mặc.

Vu Nhai là bệnh nhân, tất nhiên chiếm vị trí ưu tiên nhất, lẳng lặng nằm ở trên giường.

Thủy Tinh ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hắn. Vết thương trên người hắn đã được xử lý xong. Đối mặt với ánh mắt sáng lóa của Vu Nhai, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Nàng không có cách nào. Trong phòng nhiều người như vậy, mở miệng thế nào?

Bỗng nhiên, nàng phát hiện tay mình bị người ta nắm, muốn rút ra, lại dừng lại. bàn tay dày rộng mang đến cảm giác ấm áp khiến người ta an tâm. Gương mặt nàng dưới mặt nạ thoáng ửng hồng.

- Đừng nhúc nhích!

Thủy Tinh thấy Vu Nhai lộn xộn, không nhịn được nói.

Vu Nhai không để ý tới nàng, tay kia từ trong người lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, phía trên là chữ Thủy Tinh viết. Vu Nhai nhẹ nhàng đưa qua, mỉm cười nhìn nàng, ý muốn nói: Cam kết của nàng còn có hiệu quả không?

Thủy Tinh rất nhanh nghiêng đầu qua một bên. Vừa lúc, có mấy đôi mắt đang nhìn về phía bọn họ. Khi Thủy Tinh nhìn qua, bọn họ lập tức quay đầu lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẫn không nhúc nhích. Dường như bọn họ thờ ơ đối với mọi chuyện vậy.

A, bạn học Tiểu Mỹ, ánh mắt đó của nàng là có ý gì. Đầu đã xoay qua chỗ khác, tròng mắt vẫn còn liếc nhìn qua như vậy, cẩn thận biến thành mắt lé.

Mặt Thủy Tinh thoáng hồng đến tận cổ. Nàng hung hăng trừng mắt với Vu Nhai, rất nhanh cướp lấy chiếc khăn tay trong tay hắn, nắm thật chặt ở trong tay. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng mới lén lút lấy ra, chỉ chỉ dòng chữ trên chiếc khăn tay. Đặc biệt ở dòng chữ: Nhớ nhanh trở về một chút, nếu không ta sẽ đổi ý.

Vu Nhai cười, nụ cười rất đáng đánh, sau đó động tới thương thế, không nhịn được lại nhe răng nhếch miệng một chút!

- Không nên lộn xộn!

Thủy Tinh lại hoảng sợ, ngồi gần hơn nói.

Vu Nhai không đáp lời, mà rút chiếc khăn tay Thủy Tinh cầm trên tay ra, sau đó lại cầm lấy tay nàng, viết lên trên tay nàng dòng chữ: Nàng, mong chờ ta trở về sao?

Thủy Tinh cảm giác trên tay hơi ngứa, trong lòng dường như bị cái gì đâm phải, vừa ngọt ngòa vừa chua chát lại có chút đắng. Đương nhiên, đối với sự vô sỉ của Vu Nhai, nàng hung hăng đánh trả, viết: Có quỷ mới mong chờ ngươi trở về!

- Nàng là quỷ bà, ta là quỷ công!

Vu Nhai lại viết, lời ít mà ý nhiều!

- Quỷ cái đầu ngươi. Chỉ là may mắn một chút thôi.

Thủy Tinh nhanh chóng viết.

- Nàng rất để tâm tới ta sao?

Vu Nhai lại viết. Vừa viết xong, Thủy Tinh đột nhiên không đáp lời, ngơ ngác nhìn Vu Nhai. Tim Vu Nhai chợt đập mạnh, không nhịn được cười khổ, kéo tay nàng nói:

- Đừng, không có chuyện gì đâu!

Đúng vậy, ngày mai không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu như chỉ vì giết chết Lạc Cực, phế bỏ Lạc Minh, hắn khẳng định không có chuyện gì. Nhưng tối hôm nay hắn đã giết nhiều người như vậy. Tuy rằng lời thành chủ truyền lại thái độ dường như có chút thiên vị hắn, nhưng cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm. Dù sao binh phòng đại nhân không ở đây, mà lúc này lại còn lén lén lút lút nói, vậy không phải là khiến người ta suy nghĩ sao?

- Ta, quỷ bà!

Thủy Tinh dường như hạ quyết tâm, viết ở trên tay Vu Nhai.

Vu Nhai thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh lại lắc đầu. Trong lòng cũng giống như bị cái gì đó đâm trúng vậy, cứng lên. Cảm giác này cùng giống như lúc trước, khi Vu Thiên Tuyết vì hắn nấu cơm, để hắn hưởng thụ một bữa cơm gia đình vậy, nhưng lại có điểm không giống!

- Ta, quỷ bà!

Thủy Tinh lại kiên định viết.

Vu Nhai lại lắc đầu. Hai người đột nhiên cứ như vậy nhìn nhau, không ai nhường ai. Chỉ có điều chậm rãi dưới lớp mặt nạ của Thủy Tinh có nước mắt chảy xuống.

Vu Nhai hít một hơi thật sâu, viết ở trên tay nàng:

- Không có việc gì đâu, ta không biết làm quỷ công!

Gật đầu, Thủy Tinh mỉm cười:

- Ta cũng sẽ không cho ngươi thành quỷ công!

- Thành chủ cho các ngươi rượu và thức ăn. Nói vậy hẳn các ngươi cũng đói bụng chứ?

Không biết từ lúc nào tổng quản phủ thành chủ xông vào, phá vỡ bầu không khí yên lặng và đè nén bên trong. Hắn đưa tới mấy bầu rượu lớn và không thiếu thức ăn.
Bình Luận (0)
Comment