Triệu Hoán Thần Binh

Chương 248

Ma thú tứ giai đỉnh phong hắn đã thấy nhiều, cũng giết vài con. Con báo này mặc dù không tệ, huyết thống cũng thuần khiết, nhưng hiển nhiên giống như Tiểu Thúy trước đây, dã tính không đủ, không phát huy ra được lực lượng tứ giai đỉnh phong. Bị Huyền Binh Điển đạp trúng, nó lập tức cúi đầu, lộ ra người trên lưng.

- Linh Binh Sư cửu đoạn. Không trách được có thể lớn lối như vậy. Đáng tiếc, ngoài mặt có thực lực cửu đoạn, nhưng ngay cả ngũ đoạn cũng không bằng. Lẽ nào tiêu chuẩn Huyền Thần Điện thu nhận kỵ sĩ lại thấp như vậy sao? Hay Huyền Thần Điện chỉ cần bình hòa bề ngoài vinh quang là đủ rồi?

Vu Nhai thản nhiên liếc mắt nhìn người này. Thực lực quả nhiên rất mạnh, tuyệt đối là thiên tài, hoặc ăn được dược liệu tốt nào đó. Chỉ có điều hắn chưa từng trải qua cuộc chiến sinh tử nào, thậm chí thực chiến cũng rất ít. Cho dù là Vu Nhai ba tháng rưỡi trước, không cần Huyền Binh cũng có thể đánh hắn, nói gì tới hiện tại?

Vu Nhai lại gần, sau đó lại dùng cục gạch đập vào phía trên mặt hắn. Lần này Vu Nhai sử dụng lượng huyền khí lớn nhất. Tuy nói gia hỏa này không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng huyền khí hộ thể của Linh Binh Sư cửu đoạn vẫn thật sự phiền toái.

- A...

Gia hỏa kiêu ngạo hét thảm một tiếng, từ trên lưng con báo rơi xuống. Vu Nhai được thế không tha người, trên tay hút một cái. Tám cái roi vừa rồi lập tức bị hút tới, sau đó hắn quất xuống:

Vút.

- Một roi này là đánh thay Quách đại thúc. Hai roi này là đánh thay hai vị chiến hữu của ta. Mười roi này là đánh thay hai mẫu tử kia. Hai mươi roi này là đánh bản thân ta...

Vu Nhai không ngừng quất ra. Đám kỵ sĩ xung quanh tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Con báo kia cũng sẽ không để yên.

Nhưng Vu Nhai lại đánh tròn ba mươi mấy roi vẫn không hề gián đoạn.

Không biết từ lúc nào, con báo đã bị Vu Nhai giẫm ở dưới chân. Tám người khác ngã trái ngã phải. Mỗi người đều rên rỉ, nhìn Vu Nhai giống như nhìn quái vật vậy. Gia hỏa này một mình đánh nhiều người như vậy, thực lực của hắn... Chẳng lẽ là Hoàng Binh Sư?

- Ta đã từng nói, hôm nay ta lại làm tiểu binh thủ thành. Ta cảm thấy các ngươi không có tư cách vào thành, lập tức dẫn theo hắn cút.

Vu Nhai lạnh lùng nói. Hắn đương nhiên không đạt được Hoàng Binh Sư. Trên phương diện cảnh giới, hắn thậm chí không bằng cả vị kỵ sĩ Huyền Điện đang trầy da tróc thịt này.

Thời gian ba tháng rưỡi tuy rằng không tính là ít, nhưng càng phía sau càng khó tu luyện. Hơn nữa lúc trước hắn tiến bộ quá nhanh, ở trong rừng rậm sương mù dày đặc, gần như hơn phân nửa thời gian dùng để củng cố thực lực. Mãi đến khi Thủy Tinh rời đi mới tính là bắt đầu cố gắng tiến giai. Nhưng yêu cầu của Thần Huyền Khí Điển lại cực kỳ hà khắc, phải khiến Linh Ý Thiên Hành đạt được đỉnh phong. Hiện tại hắn chỉ là Linh Binh Sư thất đoạn đỉnh phong, cũng sắp tiến vào bát đoạn.

Linh Ý Thiên Hành, là Thần Huyền Khí Điển tầng thứ tư.

Muốn có thể chia huyền khí trong cơ thể ra làm một nghìn sợi, cũng chính là một nghìn đường huyền khí mới tính là viên mãn. Ngẫm lại, chỉ cần một ý thức, huyền khí có thể chia làm một nghìn sợ, đây là một loại linh tính thế nào?

- Ách ách ách...

Kỵ sĩ Huyền Điện kiêu ngạo nói không ra lời. Hắn thật sự không rõ tại sao Vu Nhai lại dám động thủ với hắn. Hơn nữa rõ ràng thực lực yếu hơn so với mình, lại có thể khiến mình và đám người đi theo không còn chút sức lực nào để đánh trả.

Lộp cộp lộp cộp...

- Kỵ vệ Bắc Đấu tới, kỵ vệ Bắc Đấu tới...

Đột nhiên có người kêu lên. Sau đó liền thấy một đội ngựa trắng rất nhanh vọt tới. Hiển nhiên bọn họ đã phát hiện ra tình hình ở đây.

Vu Nhai nhún vai, dường như lại trở về ngày gặp công chúa ma pháp Nguyệt Lâm Sa.

- Đã xảy ra chuyện gì...

Liêu Thanh đảo mắt nhìn lướt lướt qua chung quanh nói. Rất nhanh ánh mắt hắn đã nhìn thấy Vu Nhai. Thật không có cách nào không nhận ra được. Hiện tại gia hỏa này cầm trong tay tám cái roi. Muốn không làm người khác chú ý cũng khó. Sau đó hắn khiếp sợ.

- Kỵ vệ Bắc Đấu, mau bắt người này lại.

- A, chúng ta hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?

Vu Nhai nhìn người cầm đầu nói.

Rùng mình một cái, Liêu Thanh nghe tới câu sau của Vu Nhai thiếu chút nữa thì lập tức ngã xuống. Hắn run rẩy nói:

- Ngươi… ngươi… ngươi là Vu… Vu Nhai. Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không phải đã… đã...

- Vận khí không tệ, cho nên đã sống sót trở về.

Vu Nhai đứng thẳng nói.

- Ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Khóe miệng Liêu Thanh giật giật vài cái, thật muốn quay đầu rời khỏi đó.

Liêu gia hắn phải nói là rất may mắn. Tuy rằng ca ca Liêu Huy bị Vu Nhai phế bỏ Huyền Binh bản mạng, nhưng không bị thương nặng, đã tìm người chữa trị Huyền Binh. Chỉ như vậy thôi, cũng không bị Lạc gia cuốn vào. Lạc gia kia thật thảm. Huyền binh của Lạc Minh bị phế ngay cả chữa trị cũng không thể. Lạc Đằng chết. Ba huynh đệ Lạc gia chủ không có một người nào hoàn hảo. Hắn cũng không muốn lại chọc tới tên sát tinh này.

Nhưng trước mắt nhìn thế nào cũng không giống với sự kiện bình thường. Hắn không có khả năng rời khỏi đây. Đáng chết, thế nào mà dãy núi sương mù còn không có thu phục được hắn chứ?

- Kỵ vệ Bắc Đấu, ta là kỵ sĩ Huyền Điện. Lập tức bắt nghịch tặc bắt này.

Kỵ sĩ Huyền Điện gằn giọng nói.

- Kỵ sĩ Huyền Điện!

Liêu Thanh lại run rẩy, nhìn chằm chằm vào kỵ sĩ Huyền Điện, sau đó lại nhìn Vu Nhai. Gia hỏa này biến thái tới mức nào? Tại sao ngay cả kỵ sĩ Huyền Điện cũng không phải là đối thủ của hắn. Không đúng, dường như một mình hắn đấu với nhiều người như vậy. Nghĩ đến trận chiến ở Lạc gia, nghĩ đến những người bị Vu Nhai giết chết, Liêu Thanh cũng cảm thấy bình thường trở lại.

Gia hỏa này chính là người sáng tạo kỳ tích.

Hiện tại hắn nên xử lý chuyện này như thế nào đây? Bắt Vu Nhai sao? Trời ạ, chẳng lẽ mình sống đủ rồi sao?

- Nhanh lên một chút. Đám kỵ sĩ rác rưởi tỉnh Bắc Đấu, còn không bắt lấy hắn?

Kỵ sĩ Huyền Điện được người đi cùng nâng đỡ, đứng dậy, miệng không quên quát lớn. Hắn vừa quát một câu như thế, máu trên người chảy nhanh hơn. Hắn đau đớn, lại hét thảm vài tiếng.

- Vu… Vu Nhai...

- Ta là binh sĩ thủ thành. Những người này vi phạm luật của Bắc Đấu Thành, cứng rắn xông vào thành, va chạm vào dân chúng bình thường không nói, vẫn dùng roi đánh binh sĩ thủ thành ta. Làm một thành viên của binh sĩ thủ thành, ta có quyền ngăn cản bọn họ. Nếu còn khăng khăng cố chấp, ta thậm chí có quyền giết chết!

Vu Nhai nói.

Đây là sự thực. Đây là luật pháp trong Bắc Đấu Thành thậm chí là phần lớn các tòa thành khác. Điều này có thể tra được.

Tuy nhiên nói là nói như vậy, nhưng cũng phải nhìn người chứ. Người ta là kỵ sĩ Huyền Điện.

- Vu Nhai, ngươi từ khi nào lại trở thành binh sĩ thủ thành vậy?

Liêu Thanh kiên trì nói, cũng không biết mình đang nói loạn cái gì.

- Ta vẫn luôn là binh sĩ thủ thành. A, đúng rồi. Đây là lệnh bài của ta!

Vu Nhai lấy ra lệnh bài nói. Đây là lệnh bài hắn dùng khi còn thủ thành trước đây. Binh phòng đại nhân quên thu hồi.
Bình Luận (0)
Comment