Triệu Hoán Thần Binh

Chương 649

Vu Nhai không biết làm sao, hắn nghĩ ra một cách ít nhất khiến Liễu Mị Nhi tạm không nói nên lời. Vu Nhai ôm Liễu Mị Nhi lên thành hình cung, tay vỗ mạnh vào cặp mông co giãn.

Bốp!

Thanh âm giòn vang, bàn tay to tà ác bị bật ra xa rồi lại đập mạnh trở về.

Bốp! Bốp! Bốp!

Thanh âm văng vẳng trong Ngự Hương viên, hết cách, bốn phía yên tĩnh như chết, những người không quan tâm chuyện bên này cũng há hốc mồm.

Vu Nhai chậm rãi dừng lại, không khó quá kỳ lạ.

Từ khi Vu Nhai hành động đã biết sẽ làm người giật mình, nhưng khi hắn nhận ra điều này thì bàn tay đã vỗ xuống, không dừng lại được. Kiếp trước Vu Nhai đọc sách, xem truyện tranh luôn ảo tưởng được đánh mông mấy thiếu nữ cố chấp ngang ngược. Có lẽ vì tưởng tượng quá nhiều nên Vu Nhai không kiềm được ra tay, đúng là bất hạnh cho trạch nam.

Tóm lại Vu Nhai đã hoàn thành nguyện vọng iếp trước, hắn tự an ủi mình như vậy. Vu Nhai vội vàng bỏ chạy, nếu bây giờ không chạy thì đừng mong còn đường chạy. Vu Nhai nhân dịp mọi người không kịp phản ứng co giò chạy trốn.

Tiếc rằng có người kịp phản ứng, chính là Thất hoàng tử:

- Chờ chút!

Vào lúc thế này Vu Nhai chọn dùng từ dễ nghe:

- Điện hạ, ta thật sự có việc gấp, khi nào có dịp ta sẽ trở về xin tội.

Nếu Thất hoàng tử ra lệnh một tiếng thì Vu Nhai muốn ra ngoài cũng khó. Sao tên này phản ứng nhanh quá, không lẽ cũng thường đánh mông nữ nhân?

Thất hoàng tử mở miệng nói:

- Ta không muốn ngăn ngươi đi, ta không quan tâm sư huynh muội các ngươi liếc mắt đưa tình, ta chỉ muốn xác nhận một việc.

Vu Nhai ngẩn người, Thất hoàng tử có ý gì? Nhưng xem dáng vẻ thì Thất hoàng tử không định ra lệnh bắt hắn.

Thất hoàng tử không nhìn thấu Vu Nhai, chỉ cần hắn là phù văn sư, không đến lúc bất đắc dĩ gã sẽ không chống lại hắn. Hơn nữa chỉ là đánh mông, không phải đánh chết người. Cái gọi là thanh quan khó giải quyết việc nhà, cứ để Vu Nhai, Liễu Mị Nhi tự giải quyết việc riêng, tất nhiên gã cũng rất phục hắn gan to bằng trời.

Thất hoàng tử nói:

- Ta muốn biế ngươi có phải Bắc Đầu kỵ sĩ dự bị không? Là Bắc Đầu đã thắng Tiễn vực hành tỉnh.

Vu Nhai ngẩn người, không ngờ Thất hoàng tử hỏi vấn đề này, nói:

- Đúng vậy!

Thất hoàng tử gật gù:

- Ra là thế, xem ra Tiễn vực thất bại không phải ngẫu nhiên. Hạnh ngộ, nếu ngươi thật sự có việc gấp thì hãy đi mau, lần sau có cơ hội hy vọng ngươi còn ghé thăm dạ hội của ta.

Thất hoàng tử không dằng dai, gã đã nhớ ra Hoàng Phủ Dụ ở chỗ nào, Kiếm ơn hùng quan, từ đó liên tưởng đến Tiễn vực, đoán ra thân phận của Vu Nhai.

- Đa tạ.

Lúc Vu Nhai sắp đi thì xảy ra biến cố, trong dạ hội yên tĩnh vang lên tiếng hét chói tai cay nghiệt:

- Ta nhớ ra rồi, hắn là tiểu binh cướp khu phong thứu của ta ở Bắc Đầu hành tỉnh, hại ta bị ngộ nhận là cùng phe với công chúa ma pháp đế quốc, tiểu binh suýt bị ta giết!

Tiểu thư của Quan gia sao có thể quên tiểu binh này?

Đương nhiên Vu Nhai bây giờ có khí chất với trước kia, hai người chỉ gặp hai mặt và cách xa lâu như vậy, muốn nhớ ra là rất khó khăn. Thất hoàng tử nhắc đến Bắc Đầu nên tiểu thư của Quan gia chợt nhớ ra.

Quan Vân Long lạnh lùng hỏi:

- A! Chính là người này?

Tiểu thư của Quan gia hét to:

- Đúng vậy! Đúng là hắn! Đại ca, hãy mau bắt tên đê tiện này lại, ta muốn báo thù!

Chuyện xảy ra rất lâu nhưng tiểu thư của Quan gia vẫn ghim trong lòng, đúng là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.

Quan Vân Long lạnh nhạt nói:

- Tiện chủng đến từ Bắc Đầu, mặc kệ ngươi có chuyện gấp gáp gì bây giờ hãy đứng lại đó! Nể mặt hai vị điện hạ nên ta cho ngươi cơ hội thanh minh, tạm tha mạng cho ngươi.

Khí thế bá đạo khuếch tán như có quan đao vô hình khổng lồ từ trong đám người đâm hướng Vu Nhai sắp rời khỏi Ngự Hương viên.

Đúng vậy, chỉ là đao to vô hình ngưng kết bằng tương khí.

Bùm!

Thanh đao to vô hình nổ tung sau lưng gáy Vu Nhai rồi tan biến, hoa cỏ bốn phía kêu xào xạc, lá rụn, cánh hoa bay như trải con đường cho hắn đi.

Mọi người lại bị chuyện trước mắt chấn động. Chỉ là tương khí đã khủng khiếp như vậy? Đây là cường giả thiên tài của thượng lục tỉnh, thật khủng bố.

Đa số người chưa kịp phản ứng lại, biến đổi quá nhanh. Từ lúc Liễu Mị Nhi bị đánh mông đến Thất hoàng tử hỏi thân phận Vu Nhai, sau đó gia tộc Quan gia ra tay chỉ một chốc.

Liễu Mị Nhi cũng kịp phản ứng lại, nàng vốn nên hét chói tai nhưng khi đại đao vô hình chém xuống thì nàng quên tiếng hét, thầm lo lắng cho người đánh mông mình.

- Dừng lại? Có giỏi thì đến đây, tiện chủng Quan gia.

Vu Nhai ngoái đầu lại, biểu tình không chật vật, không sợ hãi. Vu Nhai nghe Quan Vân Liên nhắc đến chuyện hắn cướp Tiểu Thúy là biết ngay nữ nhân trước mắt là hắn. Đối với Quan Vân Liên, Vu Nhai không ngại trực tiếp tiêu diệt hoặc giao cho Tiểu Thúy xử lý.

Quan Vân Liên hét to:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi dám sỉ nhục Quan gia của ta?

Vu Nhai hừ lạnh một tiếng:

- Là tự các người miệng thối, đừng trách người ta sỉ nhục. Quan gia là hạng hai thượng lục tỉnh vạn năm.

Vu Nhai không thèm nhìn Quan Vân Liên cái nào, chuyển sang nhìn Quan Vân Long:

- Có qua mà không có lại thì kỳ.

Vu Nhai dứt lời người căng cứng, lực lượng vô hình bộc phát.

Giống y như đại đao lúc trước, nhưng đao đổi thành cục gạch khổng lồ. Được rồi, to như vậy nhìn sao cũng không giống gạch mà phải nói là ván cửa đè xuống, xuyên qua đám người, mục tiêu là huynh muội Quan gia.

Rầm!

Vẫn là thanh âm đó nhưng thêm một tiếng kêu. Quan Vân Long lù lù bất động, Quan Vân Liên không có lực lượng cường đại như gã bị đẩy lùi hai bước. Mặt tiểu thư của Quan gia trắng bệch, biểu tình khó tin.

Quan Vân Liên còn nhớ lúc ở Bắc Đầu hành tỉnh thì thực lực của tiểu binh này yếu đến tội.

Vu Nhai không thèm nhìn Quan Vân Long, Quan Vân Liên, tiếp tục đi tới. Lần này Vu Nhai không vội vã chạy, hắn chờ hai người phản kích.

Đang lúc mọi người cho rằng tình hình sẽ là thiên tài trẻ đại chiến thì chợt có người kêu lên:

- Mau nhìn kia, cọng cỏ . . .

Đám người khó hiểu nhìn qua, không biết hoa cỏ thì có gì để xem? Chúng đã bị chấn nát.

Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện hoa cỏ bây giờ đúng là không quá đẹp nhưng làm người ta giật mình. Hoa cỏ bị chấn nát đương nhiên không thể hồi phục như cũ, nhưng gốc chưa gãy, nhanh chóng mọc ra hoa lá mới.

Đúng vậy, hoa cỏ hai bên đường chớp mắt trưởng thành với tốc độ mắt thường trông thấy nở hoa, xòe lá.

Cường giả Dương gia thuộc Thương vực trầm giọng nói:

- Địa binh sư, còn là dị tượng hoàng binh sư đạt đến mức tận cùng thì đột nhiên đến địa binh sư. Hắn đang đột phá, hèn gì vội vã rời đi, ra là không áp chế được cảnh giới.

Thanh âm lọt vào tai mọi người.

Quan Vân Liên hét chói tai:

- Đại ca . . .
Bình Luận (0)
Comment