Triệu Hoán Thần Binh

Chương 660

Hèn gì tiểu tử này dám chống đối ma pháp sư, ra là hắn nắm giữ lực lượng cực kỳ khan hiếm trong Huyền Binh đế quốc. Hèn gì lúc trước Vu Nhai nhàn nhã khắc miếng thiết, ra là khắc phù văn trên mảnh thiết chờ thế cục này đây.

Nhưng Vu Nhai không ở trong phù văn trận vậy tại sao hắn bình yên? Hơi thở lạnh lẽo khiến người tuyệt vọng lúc trước là cái gì? Không ai biết, nhưng mọi người hiểu rằng tiếp theo sẽ có kịch hay để xem.

Ma pháp sư cường đại nhất lên tiếng:

- Phù văn? Đây là chỗ dựa của ngươi sao?

Người xung quanh khó đoán được kết cuộc, mọi người chú ý thấy trên người ma pháp sư cường đại nhất không có gì thay đổi, vẫn hờ hững, nhìn Vu Nhai như xem người chết. Nhưng chỉ cao thủ biết trong mắt ma pháp sư cường đại nhất có thêm sự mất kiên nhẫn.

Không có trầm trọng, chú trọng mà là mất kiên nhẫn, mất kiên nhẫn vì phải tốn thời gian.

Vu Nhai lờ ma pháp sư cường đại nhất, nhìn hướng Trầm Lâm Trúc đứng trong phù văn trận, hỏi:

- Trầm huynh, xử nữ già vạn năm này hoàn toàn phá sập trà lâu của ngươi, ngươi có nên công khai lên án không?

Trầm Lâm Trúc đúng là kẻ xui xẻo, lúc trước gã có nhiều thời gian đáng ra đã rời khỏi Lâm Trúc trà lâu, Vu Nhai không ngăn cản gã, càng không trông mong gì gã. Tiếc rằng lúc trước khi Nhị sư tỷ đi dường như sợ có người trốn ra nên bày ma pháp trận quanh Lâm Trúc trà lâu, với thực lực của Trầm Lâm Trúc không thể phá mở được, thuộc hạ dưới tau gã càng bất lực. Cuối cùng Trầm Lâm Trúc đành ở lại Lâm Trúc trà lâu cùng Vu Nhai 'cùng sống cùng chết'.

- Cái . . . Cái kia . . .

Trầm Lâm Trúc thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, cảm thấy hôm nay là ngày xui xẻo nhất của gã. Chỉ cần Trầm Lâm Trúc có cơ may sống sót thoát khỏi hôm nay, mỗi năm vào ngày này gã kiên quyết không bước ra khỏi cửa, ngoan ngoãn ở trong nhà đếm sao còn hơn.

Ma pháp sư cường đại nhất lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đang muốn nói Trầm gia cũng là chỗ dựa của ngươi?

Ma pháp sư cường đại nhất liếc hướng Trầm Lâm Trúc.

Bạn học Trầm Lâm Trúc xui xẻo suýt sợ đến xủ. Lần này gã chết chắc, dù không bị xử nữ già vạn năm hù chết chờ về nhà sẽ bị gia gia đánh chết.

Làm sao đây? Trầm Lâm Trúc ai oán nhìn Vu Nhai.

Vu Nhai lắc đầu, nói:

- Không, tất nhiên không phải. Ta chỉ thấy có lỗi với Trầm huynh vô cùng, hy vọng ngươi đừng làm khó hắn. Trầm huynh chỉ lỡ bị cuốn vào, hãy thả hắn đi đi.

Lúc trước Vu Nhai có mưu đồ với Trầm Lâm Trúc, giống như Yến đại nhân nói có thể kéo một người ủng hộ mình thì đỡ một người, nhưng bây giờ cách nghĩ này không thực tế.

Trầm Lâm Trúc không phải nòi giống duy nhất trong nhà, dù đúng vậy thì gã dựa vào cái gì giúp Vu Nhai? Gia gia của gã dựa vào cái gì giúp hắn? Nên lúc trước Vu Nhai thả cho Trầm Lâm Trúc đi, tiếc rằng gã xui xẻo bị ma pháp trận nhốt lại.

Ma pháp sư cường đại nhất điên cuồng nói:

- Ngươi đang thăm dò ta? Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay ai đến cũng vô dụng, hôm nay ngươi phải chết!

Vu Nhai đúng là muốn thăm dò ma pháp sư cường đại nhất. Nếu ma pháp sư cường đại nhất tha cho Trầm Lâm Trúc rời đi nghĩa là nàng còn điều bận lòng, chưa điên. Đương nhien trước mắt ma pháp sư cường đại nhất chưa đến mức độ điên cuồng, nhưng nàng không kiêng dè bất cứ thế lực nào. Vậy thì kim bào của Độc Cô gia cũng không có tác dụng gì.

- Nhưng vì để ta sau này dễ thu đồ đệ hơn, có vài chuyện phải thanh mịnh rõ ràng. Ví dụ lúc trước ngươi nói ta không bắt được ngươi, ngươi càng không lộ bản chất nam nhân xấu xí ra đúng không? Ngươi nói ta dùng lời dối trá lừa gạt thế nhân, với đệ tử của ta đúng không?

Ma pháp sư cường đại nhất không ra tay ngay, không biết có phải vì phù văn khiến nàng muốn giải thích nhiều chút, hoặc nàng thật sự muốn mọi người tâm phục khẩu phục, hoặc muốn tuyên truyền chủ nghĩa nữ quyền với vài nữ nhân.

Được rồi, đây không phải tuyên truyền chủ nghĩa nữ quyền mà là chủ nghĩa biến thái.

Con ngươi Vu Nhai co rút, nhớ đến chuyện xảy ra trong phòng ma pháp sư cường đại nhất, lòng hắn chùng xuống. Vu Nhai biết ngay ma pháp sư cường đại nhất muốn làm cái gì.

Bốp!

Quả nhiên, một cái bóng từ trong Lâm Trúc trà lâu trống trải hoang tàn dâng lên, chiếu đế đô đèn đuốc sáng trưng càng thêm sáng tỏ. Giống như ma pháp kính tượng Thủy Tinh trông thấy, Vu Nhai xấu xí xuất hiện trước mắt mọi người.

Mọi người ngơ ngác nhìn biểu hiện trong tấm kính, ánh mắt mọi người thay đổi. Đặc biệt là vài nữ nhân lớn tiếng mắng chửi, cái gì nam nhân si tình không còn nữa, ác cảm với ma pháp sư cường đại nhất cũng biến mất.

Ví dụ như Liễu Mị Nhi vừa chạy tới, nói:

- Không ngờ con người hắn như vậy, có mấy nữ nhân, lại còn bỏ người mình yêu, chỉ vì nàng bị mù sao? Hừ, quả nhiên tên khốn đó không phải thứ tốt.

Liễu đại sư, Liễu Mị Nhi không chạy đi Huyền Thần điện. Vốn Liễu đại sư không hứng thú với náo nhiểt chỗ Lâm Trúc trà lâu, nhưng lão đột nhiên cảm giác được hơi thở phù văn nên không kiềm được chạy tới xem, ai ngờ chính chủ ở ngay đây.

Liễu Mị Nhi rất buồn bực, thì ra việc gấp Vu Nhai nói không phải vì đột phá mà là dây dưa cùng nữ nhân khác. Liễu Mị Nhi chưa hiểu rõ ràng thì ma pháp kính tượng xuất hiện xoay chuyển suy nghĩ của nàng, tối nay không biết nàng đã thay đổi ý nghĩ bao nhiêu lần chỉ vì một nam nhân.

Trong lúc Liễu Mị Nhi mắng chửi thì thấy sư phụ đứng một bên nhìn chằm chằm cái gì, nàng cáu kỉnh hỏi:

- Sư phụ, sư phụ đang nhìn cái gì?

Liễu Mị Nhi giẫm Liễu đại sư một cái, nếu không trút giận thì nàng còn tuổi trẻ thế này sẽ biến thành người già.

Khóe môi Liễu đại sư co giật:

- A! Nắm xương già của ta. Ta đang xem phù văn tiểu tử này bày ra, lúc trước ngươi muốn ta phá giải nó, không xem làm sao biết phá?

Nhận một nữ đồ đệ bạo lực làm người ta đau đầu.

Liễu Mị Nhi nói:

- Không sao, dù gì tên này chẳng phải người tốt.

Nhưng Liễu Mị Nhi vẫn hỏi:

- Nhìn ra cái gì không?

- Lạ, rất kỳ lạ. Phù văn này không phải phù văn truyền thống. Không đúng, tuyệt đối không phải cấp nhập môn. Nó rất kỳ lạ, dường như chắp vá lung tung nhưng kiểu lắp ráp này đem lại hiệu quả, lạ quá.

Liễu đại sư thất thần là vì phù văn kỳ lạ này, lão không biết đúng là Vu Nhai chắp vá lung tung, nếu không thì phù văn cấp nhập môn quá yếu trước mặt ma pháp sư cường đại nhất, không bảo vệ được người bên trong.

- Cái gì? Vậy là sư phụ cũng không có cách phá giải?

- Ai bảo? Phù văn trong thiên hạ này có thứ nào sư phụ không giải được? Chẳng qua cần chút thời gian.

Lần này Liễu đại sư không bị đạp chân mà bị đạp đuôi, lão chợt phát hiện điều gì:

- Ủa? Sao tiểu tử này . . .

- Như thế nào?

Liễu Mị Nhi chớp mắt, lấy làm lạ hỏi:

- Phải rồi sư phụ, nếu muốn nghiên cứu phù văn của hắn thì có cần cứu hắn không?
Bình Luận (0)
Comment