Triệu Hoán Thần Binh

Chương 90

Đây là uy lực của nữ thần. Thoáng cái cục diện trở lại yên tĩnh. Dạ Tình thoáng mỉm cười, giống như đóa hoa sen đen trong đêm. Sau đó nàng nhìn về phía Vu Nhai đang ở trên không trung, nhẹ nhàng nói:

- Quả nhiên giống như lời đồn đại, nơi nào ngươi tồn tại, nơi đó có chuyện phát sinh.

Cằm mọi người thiếu chút nữa thì rớt xuống. Sao Dạ Tình lại dùng giọng điệu như thế nói chuyện với gia hỏa kia?

Mặt nạ cổ quái của Thủy Tinh hình như đột nhiên mở mắt ra, theo bản năng cảnh giác nhìn chằm chằm vào nữ nhân này. Nàng không biết vì sao mình lại cảnh giác như vậy. Có lẽ giữa các mỹ nữ tự phát sinh ra tia lửa.

Thần nữ Tham Lang, giống như đóa hoa sen màu đen điềm tĩnh cao quý, sinh trưởng ở nơi thần bí nhất, có thể thấy mà không thể cầu. Nàng lạnh như băng không muốn thân mật với người khác. Mỗi khi ở bên cạnh nàng, người ta đều có cảm giác không thể coi thường.

Nàng rất mạnh, đứng thứ hai trong toàn tiểu đoàn Tinh Binh. Nhưng ai cũng biết, thứ hạng chỉ là để tham khảo. Dường như đã rất lâu nàng không ra tay. Bởi vì không ai ra tay với nàng. Điều này chẳng khác nào là một sự xúc phạm. Lần ra tay trước cũng đã cách đây hơn nửa năm. Nhưng nàng vẫn đứng thứ hai, không cách nào dao động được.

Ở trong tiểu đoàn Tinh Binh đầy biến thái này, nữ tính vốn có chút yếu thế. có sự tồn tại của nàng, nữ tính sẽ còn không yếu nữa. Cường đại, thần bí, mỹ lệ và trời sinh ngạo nghễ, đây chính là nàng.

Không biết đã bao lâu, bọn họ không nhìn thấy nàng xuất hiện. Có người nói nàng bình thường đều huấn luyện bế quan, một mình nhận các loại nhiệm vụ nguy hiểm. Ngày hôm nay, nàng lại xuất hiện ở đây, vì một gia hỏa trong tổ Kỳ Binh, một gia hỏa nhìn từ trên xuống dưới đều chỉ đáng làm nền cho người khác.

Nghe giọng điệu nàng, hình như còn rất quen thuộc với gia hỏa này?

Vừa rồi, gia hỏa làm nền này đã chuẩn bị chạy ra.

Trời ạ, Vu Nhai không có hứng thú lấy một chọi mấy trăm. Chỉ cần hắn đủ nhanh, tự nhiên sẽ kéo mọi người đuổi theo. Đến lúc đó người của tổ Kỳ Binh cũng có thể toàn thân trở ra.

Trời mới biết được tại sao lại đột nhiên xuất hiện hai nhân vật cấp quan trọng như vậy? Úy Trì Thiên Kinh, chắc hẳn là người của lão thủ trưởng Uất Trì đại nhân.

Nếu đội kỵ vệ Bắc Đấu có người ở trong tiểu đoàn Tinh Binh, hắn không tin bộ binh phòng không có.

Nhưng, vị mỹ nữ này là thế nào? Chẳng lẽ mình chiến đấu hăng hái đẫm máu, thể hiện ra tư thế khiến mỹ nữ trực tiếp kinh hãi, chuẩn bị tỏ tình mới mình sao? Phải vậy không?

Được rồi, hắn lại suy nghĩ quá nhiều rồi. Chắc hẳn nàng cũng người của bộ binh phòng.

- Chuyện hôm nay dừng ở đây. Tất cả mọi người giải tán đi. Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn. Chỉ là luận bàn võ thuật mà thôi!

Dạ Tình lại khôi phục vẻ lạnh lùng. Chỉ có điều sau khi nàng nói dứt lời, vẫn không có người nào nói gì, cũng không ai có động tác gì.

Nàng cũng không thèm để ý, xoay đầu lại, nhìn về phía người của tổ Kỳ Binh, lại nói:

- Các ngươi về doanh địa trước. Có ta và Uất Trì huynh ở đây, bất kỳ người nào cũng không dám ngăn cản các ngươi.

Sắc mặt Thủy Tinh không quá dễ coi. Nàng rất không muốn tiếp nhận ân huệ của Dạ Tình. Nhưng với tình hình trước mắt, cũng không thể do nàng quyết định. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, miễn cưỡng nói lời cám ơn. Sau đó, nàng nhìn về phía mọi người vẫy vẫy tay, đi ra ngoài. Không có một ai ngăn cản!

- Mỹ nữ, ta có thể đi được chưa? Nàng xem ta bị thương nặng như vậy!

Vu Nhai có chút suy yếu nói.

Nàng tức giận nhíu mày. Tiểu tử này chính là nhân tài mà Nghiêm Sương tỷ tỷ nói tới sao? Ngoại trừ lỗ mãng làm loạn ra, hình như không có bất kỳ điểm nào tốt. Thật ra, kỹ thuật của hắn đặc biệt đáng sợ. Không ngờ còn trẻ tuổi như vậy đã có thể huy động Khu Phong Thứu.

Chỉ có điều lấy tính cách của hắn, muốn đứng vững ở tiểu đoàn Tinh Binh, thật sự quá khó khăn. Một chút chuyện nhỏ cũng ầm ĩ thành bộ dạng như vậy.

Dạ Tình lắc đầu. Chút hiếu kỳ lúc trước đã lập tức bị nàng bóp chết. Nàng tiện tay vứt ra một túi vải nhỏ, hờ hững nói:

- Được người nhờ giao cho ngươi. Trở lại dưỡng thương thật tốt. Lúc nào có thể ra tay, xin mời đến Tham Lang Doanh tìm ta!

Vu Nhai nhận lấy túi vải nhỏ. Hắn còn không biết rõ mỹ nữ này là ai, nàng đã xoay người rời đi.

- Chờ một chút. Tiểu thư Dạ Tình, tiểu tử này với nàng có quan hệ thế nào? Vì sao nàng lại muốn bảo vệ hắn?

Tiếu Ly đột nhiên kêu lên, sắc mặt của hắn cũng không còn dữ tợn nữa. Trên vai nhuốm máu, nhưng toàn thân hình như đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Thân hình Dạ Tình hơi dừng lại một chút, đột nhiên cười. Giọng cười của nàng có chút giống ma nữ. Nàng nhìn vẻ mặt Vu Nhai rõ ràng cũng không hiểu, nói:

- Tạm thời không có quan hệ gì. Chính là ta cảm thấy rất có hứng thú đối với hắn mà thôi. Đáp án này đủ cho ngươi hài lòng chưa?

Làn gió thơm đi xa. Trong nháy mắt Dạ Tình đã biến mất ở trước mắt mọi người. Cuối cùng Vu Nhai đã có chút thông suốt.

Tham Lang Doanh… đó không phải là chỗ của Nghiêm Sương sao? Cái túi vải nhỏ này cũng có thể là do Nghiêm Sương giao cho.

Hắn mở ra nhìn. Quả nhiên, bên trong có một lá thư, còn có một khối lệnh bài của tổ trưởng tổ Kỳ Binh. Ngoài ra còn có mấy cuốn sách. Dường như là các loại công pháp vũ kỹ.

Hắn cười khổ lắc đầu. Thư mình viết định gửi cho binh phòng đại nhân còn không có cơ hội đưa ra, binh phòng đại nhân đã trực tiếp khiến hắn không cần đưa ra nữa. Sợ rằng chức tổ trưởng này không thể không làm.

- Có sát khí, sát khí mãnh liệt!

Vu Nhai đột nhiên cảm giác được cái gì. Hắn có phần hoảng sợ. Là ai muốn giết mình? Tại sao sát khí lại kinh khủng như vậy? Hắn cúi đầu nhìn một chút, sau đó chỉ thấy vô số ánh mắt giết người chiếu tới.

Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đột nhiên mọi người đều muốn giết mình? Ta và bọn họ có mối thù giết mẹ cướp vợ sao?

Vu Nhai nhìn về phía Úy Trì Thiên Kinh. Thật ra Úy Trì Thiên Kinh vẫn bình thường. Dường như hắn biết được ý tứ trong ánh mắt Vu Nhai truyền tới.

Ai, đã làm người tốt phải làm tới cùng. Úy Trì Thiên Kinh có chút buồn bực ho khan vài tiếng, quay lại nhìn mọi người nói:

- Vậy, tiểu thư Dạ Tình chỉ cảm thấy hứng thú đối với Vu Nhai huynh đệ, cũng không nói thêm là hứng thú gì. Các vị hãy bình tĩnh một chút. Cho dù hiện tại các ngươi cùng xông lên, giết chết hắn cũng vô ích. Vậy không bằng chờ hắn dưỡng thương xong, hãy tìm hắn khiêu chiến. Nói không chừng khi đó Dạ Tình còn có thể chú ý tới các ngươi!

Sát khí lập tức thu lại. Mọi người cảm thấy lời Úy Trì Thiên Kinh nói rất có lý. Chỉ có điều tức giận tiêu tan, nhưng chiến khí vẫn còn. Có người nói:

- Tiểu tử tổ Kỳ Binh, ta không biết ngươi làm gì khiến cho Dạ Tình có thể cảm thấy hứng thú. Nói chung, mau chóng dưỡng thương cho tốt, tiếp nhận khiêu chiến của ta.

- Không sai. Nhanh chóng dưỡng thương cho tốt. Đến lúc đó ta sẽ là người đầu tiên khiêu chiến với ngươi!
Bình Luận (0)
Comment