Triệu Hoán Thần Binh

Chương 982

- Đúng là rất quen, đã nhìn thấy ở chỗ nào?

Đang lúc Vu Nhai nghi ngờ thì trong cơ thể có tiếng rống điếc tai, là từ Xích Thố. Vu Nhai phấn chấn tinh thần nhìn hướng Xích Thố lại ngó đám ngựa hoang màu xanhk đây chẳng phải là Xích Thố cỡ nhỏ không có đuôi hồ ly sao?

Đương nhiên hình dạng cơ bắp, lông, vảy gì đó không hoàn toàn giống nhưng ít nhất cỡ tám phần.

Tóm lại đám ma thú này chắc chắn là hậu đại thanh hồ kỹ vĩ thú chế tạo ra.

Chủng tộc Xích Thố đúng là thích hiếp các loại dị tộc, xem đám ngựa hoang trước mắt huyết thống càng gần hơn khu phong thứu. Vu Nhai chợt thấy nghi ngờ, phải chăng thanh hồ kỹ vĩ thú quá háo sắc nên mới bị tiêu diệt, bây giờ đã diệt chủng?

- Có lẽ có thể lợi dụng thứ này!

Vu Nhai nghĩ hành động biến thái, hung dữ của Xích Thố, giây lát chợt nảy một ý. Vu Nhai đặt quyết tâm, hắn phát ra tiếng rống không thuộc về nhân loại.

Két!

Tiếng gầm vang lên, thú thân thích của Xích Thố đang vui vẻ chạy chồm bỗng khựng lại, nghi hoặc nhìn bốn phía. Chúng nó chợt cảm ứng khí thế cường đại, quen thuộc lại áp chế được chúng. Đám thú thân thích của Xích Thố náo động lên, có mấy con run rẩy uốn quỳ xuống. Khi chúng nó nhìn hướng phát ra tiếng rống thì rất khó hiểu.

Vu Nhai thầm rít gào với Xích Thố:

- Xích Thố, còn chưa chịu ra hỗ trợ?

Những thú thân thích của Xích Thố thành niên này cỡ lục giai, thủ lĩnh đến thất giai, không dễ bị lừa gạt.

Xích Thố nghe Vu Nhai kêu thì phối hợp hiện linh thể ra, phát ra tiếng gầm:

- Grao!

Vu Nhai như biến thành thanh hồ kỹ vĩ thú xông lên. Tất cả thú thân thích của Xích Thố không ngăn được uy nghiêm đến từ viễn cổ, từng con quỳ rạp dưới đất, dù là thủ lĩnh cũng không ngoại lệ. May mắn con thủ lĩnh chỉ là sơ đoạn thất giai, dù có trí tuệ nhưng chưa đến mức như người trưởng thành, tối đa là giống con nít bảy, tám tuổi, còn mang theo dã tính, bản năng của ma thú.

Vu Nhai nhảy lên lưng thủ lĩnh, lạnh lùng nói với tất cả thú thân thích của Xích Thố:

- Hãy cùng ta nghênh chiến!

Trong giọng nói của Vu Nhai ẩn chứa hơi thở cường đại của Xích Thố.

Thủ lĩnh thú thân thích của Xích Thố định vùng vẫy nhưng giờ thì không dám nhúc nhích. Mặc dù nó rất khó hiểu, thực lực người ngồi trên lưng nó, khí thế thuộc về tổ tiên viễn cổ đều làm thủ lĩnh không thể nhúc nhích, chủ yếu nhất là thuộc hạ của nó đã công nhận như vậy.

Có hàng trăm con thú thân thích của Xích Thố lục giai thì còn sợ gì Đan Diễm Tâm? Vu Nhai yên lòng.

Nhưng Vu Nhai không yên tâm bao lâu thì choáng váng. Chờ nửa ngày không thấy Đan Diễm Tâm xuất hiện, chẳng lẽ gã cũng biết thuật ẩn núp? Thấy Vu Nhai thu phục nhiều thú thân thích của Xích Thố thì không dám xuất hiện?

Không đúng, song sinh tử ngọc thạch có tính cách tự cho mình là thần làm sao có thể không dám xuất hiện?

Vu Nhai ngẫm nghĩ, quyết định chủ động xuất kích, đi xem thử Đan Diễm Tâm làm cái quy gì. Vu Nhai ra lệnh tất cả thú thân thích của Xích Thố chờ tại chỗ, hắn vòng về biển cả. Không lâu sau Vu Nhai cảm nhận được hơi thở của Đan Diễm Tâm, đuổi theo hướng hắn. Vu Nhai giật nảy mình vội chạy về đại bản doanh của thú thân thích của Xích Thố chuẩn bị ứng chiến.

Nhưng khi Vu Nhai quay về giữa đám thú thân thích của Xích Thố thì chờ mãi không thấy Đan Diễm Tâm đến.

- Chuyện quái quỷ gì đây?

Vu Nhai choáng váng, lại thử mấy lần, tình huống giống y như nhau. Đan Diễm Tâm lộ biểu tình mất bình tĩnh, vẻ mặt Vu Nhai thì kỳ lạ.

Khóe môi Vu Nhai co giật:

- Có lẽ người thú thân thích của Xích Thố có mùi che giấu vị thuốc của Đan Diễm Tâm trên người mình?

Vu Nhai càng nghĩ càng thấy đúng, cười âm hiểm:

- Ha ha ha ha ha ha!

Thú thân thích của Xích Thố sợ hãi suýt gây ra bạo động, trong bản năng tổ tiên truyền thừa của chúng dường như rất sợ nụ cười kỳ lạ này.

Tổ tiên của thú thân thích của Xích Thố không chỉ là thanh hồ kỹ vĩ thú, còn có con thú gì đó đáng thương bị hãm.

Vu Nhai không quan tâm đám thú thân thích của Xích Thố lo lắng cái gì, hắn nhảy xuống từ lưng thủ lĩnh, mang chúng nó đi tìm nơi bí ẩn vây quanh thành vòng tròn, Vu Nhai thì ngồi bên trong. Vu Nhai bày một tầng phù văn đơn giản để tránh bị thú thân thích của Xích Thố quấy rầy, hơn nữa ai biết chúng nó có đáng tin không?

Vu Nhai bày phù văn trận xong cộng với các binh linh giám sát, hắn yên tâm tu luyện.

Vu Nhai tiếp tục hấp thu năng lượng còn lại, hắn cơ bản biết đã cảm ngộ đến cảnh giới gì, là đỉnh thiên binh sư ngũ đoạn. Năng lượng còn lại trong cơ thể Vu Nhai vừa lúc đến đỉnh ngũ đoạn.

Tức là trước mắt Vu Nhai tối đa đến đỉnh thiên binh sư ngũ đoạn, muốn lên lụ đoạn phải cảm ngộ tiếp.

Thăng thêm một đoạn, cộng với thú thân thích của Xích Thố xung quanh, muốn tiêu diệt Đan Diễm Tâm không còn là mơ.

Thời gian trôi qua từng phút giây, mới đầu Vu Nhai không tập trung nhưng sau hai canh giờ không thấy Đan Diễm Tâm thì hắn hoàn toàn yên tâm. Vu Nhai điên cuồng hấp thu, cho hắn một ngày là có thể thăng thêm một đoạn.

Trời từ từ tối sầm, Vu Nhai đã đến thiên binh sư ngũ đoạn, bây giờ đang trùng kích lên trên, không hấp thu sạch năng lượng trong cơ thể thề không bỏ qua. Trời dần sáng, vì có thú thân thích của Xích Thố canh giữ nên xung quanh rất yên tĩnh. Nơi này là địa bàn của chúng nó, ngẫu nhiên thú thân thích của Xích Thố sẽ phát ra tiếng rên phá vỡ sự bình tĩnh.

- Ư ư . . .

Tiếng rên trầm thấp ngày càng nhiều, thú thân thích của Xích Thố phát hiện nguy hiểm.

Một nhân loại cường đại luôn quanh quẩn xung quanh, may mắn nhân loại này không công kích chúng nó. Nếu nhân loại đó có công kích thì thú thân thích của Xích Thố cũng không sợ, vì chúng nó có 'huyết mạch thú tổ tiên' cường đại.

- Không thể nào! Tuyệt đối không thể che giấu được, là cái gì đã che lấp mùi thuốc của ta?

Trời đã sáng, gió buổi sáng vừa dịu nhẹ mà có chút se lạnh. Đan Diễm Tâm không tâm tình cảm nhận gió sáng, gã lo âu, khó tin lẩm bẩm lầm rầm. Đan Diễm Tâm tìm gần một ngày trời nhưng không thấy bóng dáng nhân loại bình thường kia, trong lòng gã nổi lên dự cảm không may rồi lại không cam lòng để nhân loại bình thường chạy mất, rất mất mặt.

Đan Diễm Tâm đành quanh quẩn xung quanh, gã khẳng định nhân loại bình thường ở gần đây.

Đan Diễm Tâm nhìn bầy ma thú hình dạng ngựa màu xanh trước mắt, gã lắc đầu.

vùng đất táng long có nhiều ma thú, Đan Diễm Tâm không thể nào chú ý tới bầy ma thú chỉ có lục giai này. Đan Diễm Tâm không hay biết người gã tìm kiếm ở ngay giữa bầy thú thân thích của Xích Thố. Tuy Đan Diễm Tâm là cao thủ luyện dược nhưng trong phút chốc không chú ý đến mùi trên người bầy ma thú này.

- Ta không tin không tìm thấy ngươi!

Đan Diễm Tâm ngẫm nghĩ, khoanh chân ngồi xuống, ngọn lửa bập bùng trong lòng bàn tay gã. Vài loại dược vật có hơi thở sự sống đột nhiên xuất hiện trong tay Đan Diễm Tâm, chui vào ngọn lửa. Trong quá trình cơ mặt Đan Diễm Tâm co giật, hiển nhiên những dược vật này không tầm thường nên gã rất đau lòng.
Bình Luận (0)
Comment