Triệu Hoán Thần Binh

Chương 990

Vu Nhai mang Tạp Đức thiếu gia đi là sự mạo hiểm, nếu không phải Tiểu Hắc chìm vào ngủ say thì hắn không định mang gã vào Ma Pháp đế đô. Nhưng không có nếu, Tiểu Hắc ngủ say, Vu Nhai không thể đánh xỉu Tạp Đức hoặc dùng loại dược vật giống Dạ Tình cho gã bệnh suốt bảy ngày bảy đêm, để gã lại bầy thanh kỳ tuấn mã thú trừ hắn ra không ai khống chế được.

Nếu thanh kỳ tuấn mã thú ghiền ăn nhân loại thì kết cuộc của Tạp Đức thiếu gia đã định.

Dù để Tạp Đức thiếu gia lại tửu điếm cũng không được, không phải không thể mà là Vu Nhai không yên tâm.

May mắn làm chứng minh không khó, Vu Nhai mang Tạp Đức thiếu gia đến Ma Pháp đế đô, đã sáu ngày từ khi hắn giết Đan Diễm Tâm. Từ vùng đất táng long chạy tới Ma Pháp đế đô chỉ dùng sáu ngày, có thể tưởng tượng tốc độ của thanh kỳ tuấn mã thú siêu nhanh.

Lúc trước đám Vu Nhai đi từ Ma Pháp đế đô đến di tích Thiên Long sơn mạch ngồi trên ma thú bảy mất tám ngày.

Vu Nhai toàn đi đường núi, vì thanh kỳ tuấn mã thú quá bắt mắt, có thể để chúng trong sơn mạch nào đó vắng dấu chân người, chờ xong chuyện lại quay về đón chúng.

Vu Nhai không muốn bỏ bầy ma thú này, hắn định lo xong chuyển sẽ mang thanh kỳ tuấn mã thú trở về Bắc Đẩu hành tỉnh.

Vu Nhai nói lời khích lệ ngâm du thi nhân Tạp Đức:

- Đi đi, tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, chúng ta cố gáng vớt cú chót. Đừng làm biểu tình đó, tự tin lên, không cần nghe đám binh sĩ thủ thành nói vớ vẩn.

Hai người cùng đi.

Giọng Vu Nhai không nhỏ, binh sĩ thủ thành đồng tình nhìn hai người.

Ngâm du thi nhân này không có tài năng gì, muốn dựa vào gã kiếm tiền đúng là ngu, uổng tiền thuế vào Ma Pháp đế đô.

- Ài, thật là thảm thương. Chuến thăm dò di tích ma pháp viễn cổ chết rất nhiều thiên tài Ma Pháp đế quốc chúng ta, nguyên Pháp Thần Điện chỉ còn lại thánh nữ, thánh tử của Quang Minh thần điện. Hai hoàng tử Ma Pháp đế quốc chết không còn một mẩu xương, tuy bây giờ bên chính phủ chưa từ bỏ nhưng trước loại ma thú kia làm sao sống nổi? Ài, nếu không nhờ công chúa Nguyệt Lâm Sa phái A Kích đi sâu vào di tích dò đường. A Kích tức là người đi Quang Minh thần điện làm náo động, hắn gặp nguy hiểm sâu trong di tích nhưng không quên truyền tin về, không thì mọi người đều tiêu đời.

- Đúng vậy! Tiếc rằng A Kích gì đó đã chết, hắn vốn có tương lai sáng lạn.

- Ừm! Tiếc thật. Chết tiệt, đám Huyền Binh đế quốc đáng chết sao không ai đi chết đi? Tật tình, nếu hoàng tử Huyền Binh đế quốc kia cũng chết thì sướng rồi, đáng tiếc chỉ có thế tử gì đó chết.

- Đúng đúng, không chừng đám ma thú ăn tươi nuốt sốt này chính là Huyền Binh đế quốc giở trò, nếu không thì sao nhiều người còn sống như vậy? Tỷ lệ không cần bằng, rất đáng ngờ. Ta cảm thấy đế quốc chúng ta nên chú trọng điều tra bọn họ.

- Đúng vậy! Nhưng có người nói là âm mưu của thế lực nào đó . . .

Trên đường phố Ma Pháp đế đô khắp nơi là tiếng bàn tán về sự kiện di tích ma pháp viễn cổ. Dù nhièu ngày đã qua nhưng di tích ma pháp viễn cổ cách Ma Pháp đế đô rất xa, tin tức chỉ vừa đến được vài ngày. Bây giờ nguyên Ma Pháp đế đô đang rung động, náo nhiệt nhất. Đa số người không biết bí mật trong đó, chĩa hướng đầu mâu vào sứ đoàn Huyền Binh đế quốc.

Lúc trước Vu Nhai làm chứng minh thân phận cho Tạp Đức thiếu gia nên có vào tiểu thành, không lạ gì các đề tài thảo luân. Dân chúng bình thường không thể biết sự thật, dù nhiều thiên tài may mắn sống sót cũng không biết về Cổ Duệ chi dân.

Bây giờ mớ phù văn trận sâu trong di tích ma pháp viễn cổ là bí mật trong bí ậmt.

Nhiều người biết chuyện không gian bị giam cầm, nên trừ nghi ngờ sứ đoàn Huyền Binh đế quốc ra còn có vài thế lực trong Ma Pháp đế quốc, nếu không thì tại sao nguyên di tích ma pháp viễn cổ đột nhiên xuất hiện giam cầm không gian?

Có đủ loại tin đồn, có người nói là âm mưu công chúa Nguyệt Lâm Sa làm ra. Vu Nhai lười nghe ngóng, ưu tiên làm chuyện quan trọng.

Nhưng quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na không chết làm Vu Nhai rất bực mình.

Tuy giờ đây thực lực của Vu Nhai đã mạnh lên nhưng muốn lẻn vào Quang Minh thần điện, giết người trong thời buổi náo động này chẳng khác nào tìm chết. Sau này sẽ còn cơ hội, bây giờ Ma Pháp đế quốc đang sứt đầu mẻ trán không rảnh đối phó người sứ đoàn Huyền Binh đế quốc. Chỉ cần người Vu Nhai quan tâm không bị gì thì hắn không so đo cho quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na sống thêm vài ngày. Còn nhiều thời gian, sẽ có lúc đụng độ.

Vu Nhai mang Tạp Đức thiếu gia đi dạo một vòng trong Ma Pháp đế đô rồi chậm rãi đi hướng tiệm đạo cụ ma pháp La Lạp, tức là nơi ở của Ti Ti, Độc Cô Đoạn Vân.

- Tạp Đức, ngươi xỉu một lúc đi.

Khi tới gần tiệm đạo cụ ma pháp La Lạp Vu Nhai bỗng ra tay đánh xỉu Tạp Đức thiếu gia, gió nhẹ thổi mang đi hắn và gã. Thực lực hiện nay của Vu Nhai cao hơn lúc là U Linh sát thủ rất nhiều nên dù là ban ngày cũng không sợ bị người phát hiện.

Vu Nhai ngựa quen đường cũ tới gần tiệm đạo cụ ma pháp La Lạp, mang theo Tạp Đức thiếu gia đã xỉu lẻn vào sân sau, nhìn chằm chằm xung quanh.

Trong sân không có ai, không thay đổi gì, vẫn yên tĩnh, không chộn rộn như bên ngoài. Vu Nhai cảm giác được trong phòng của Độc Cô Đoạn Vân có hơi thở, là hơi thở của Độc Cô Đoạn Vân.

Độc Cô Đoạn Vân không phát hiện được Vu Nhai, với thực lực như gã nhưng không biết có hai người xuất hiện trong sân.

Bên ngoài vang lên giọng của Ti Ti:

- Vị ma pháp sư vĩ đại này mời đi từ từ, chúng ta sẽ nhanh chóng hoàn thành thứ người muốn, bây giờ ta thông báo chủ tiệm liên lạc giúp người ngay.

Nữ sát thủ buôn bán có bài bản hẳn hoi. Ti Ti tiễn khách đi, nàng vào sân sau như đã nói.

- A . . . U . . .

Ti Ti vừa vào sân suýt hét chói tai, bản năng sát thủ khiến nàng bịt miệng lại, khó tin nhìn người trong sân. Ở trong mắt Ti Ti chỉ có một người, người bị xỉu bị nàng lờ đi.

- Ti Ti tiểu thư, đã lâu không gặp, gần đây có khẻo không?

Ti Ti khó tin nhìn Vu Nhai, run rẩy nói:

- Chấp . . . Chấp . . . Chấp sự U Linh Ma Kiếm đại nhân.

Độc Cô Đoạn Vân lao ra khỏi phòng, gã không nghe thấy Ti Ti kêu lên U Linh Ma Kiếm đại nhân, gã cảm giác có dao động mãnh liệt nên đi ra.

Độc Cô Đoạn Vân hỏi:

- Ti Ti, chuyện gì vậy?

Độc Cô Đoạn Vân trông thấy người đứng trong sân, gã chỉ có một suy nghĩ: Đây là kẻ thù? Bị phát hiện?

Độc Cô Đoạn Vân tấn công ngay.

Đây là bản năng của sát thủ, là bản năng chấp hành nhiệm vụ. Với thân phận sát thủ lúc nào cũng phải cẩn thận, khi phát hiện nguy hiểm lập tức hành động, thà giết lầm cũng không buông tha.

Như Vu Nhai lần đầu tiên tới tiệm đạo cụ ma pháp La Lạp thì Độc Cô Đoạn Vân cũng công kích hắn.
Bình Luận (0)
Comment