Triệu Thị Quý Nữ

Chương 58.1

Trong tẩm điện Diên Hi Cung, xà nhà bằng gỗ đàn hương, đèn làm từ ngọc bích trong suốt như nước, giường gỗ trầm hương rộng sáu thước treo màn lụa quý giá, trên màn thêu rải rác hoa hải đường bằng chỉ bạc, gió thổi làm màn lụa lay động, giống như đám mây trên ngọn núi biến hóa kì ảo. Trong điện đặt một viên dạ minh châu thật lớn, ánh sáng rực rỡ giống như ánh trăng.

Mặt đất bằng đá trắng, bên trong khảm hạt màu vàng, mặt đục thành hình cây sen, một đám thành hình năm cây hoa sen, cánh hoa sen sống động lung linh, ngay cả nhụy hoa cũng tinh tế rõ ràng, chân trần bước lên trên cũng cảm thấy trơn bóng ấm ấp, đúng là lấy noãn ngọc xanh làm thành, bởi vậy có thể nhìn ra đương kim Thánh thượng sủng ái Việt quý phi, cùng so sánh với Cảnh Nhân Cung của Hoàng Hậu không thua kém bao nhiêu.

Ở giữa chính điện đặt một ấm lô bát bảo hoa sen mạ vàng cao năm tầng, bên trong than củi màu bạc chợt lóe chợt lóe sáng lên, tỏa ra làm trong phòng ấm áp dễ chịu.

Cố Cảnh Hành tiến vào thỉnh an, cởi ngoại bào, cung nữ thay hắn cất đi, bưng khay trà nhỏ hình tròn màu đen chạm khắc hoa văn, đưa nước trà cấp Lục vương gia.

Việt quý phi ung dung ngồi trước bàn để đàn, y phục cung trang màu xanh nhạt thêu hai con chim nhạn bằng chỉ vàng, váy rộng thùng thình uốn lượn phía sau, tao nhã xinh đẹp quý phái. Trong bình sứ tinh xảo bên góc bàn cắm mấy cành hoa không bị hỏng từ Tây Vực tiến cống, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.

“Nhi thần thỉnh an mẫu phi” Cố Cảnh Hành thanh âm kính cẩn nói.

“Nơi này không có người ngoài, cũng không cần phải chú ý nghi thức xã giao này nọ, lại đây để mẫu phi nhìn một cái.” Việt quý phi xuất thân từ thế gia Giang Nam, khi nói chuyện lộ ra giọng nói mềm mại dịu dàng “Sao so với lần trước còn gầy hơn, người trong phủ ngươi hầu hạ như thế nào a, lúc trước mẫu phi đã nói chọn vài người thông minh từ trong cung đến chỗ ở của ngươi, lại cứ không cần.”

“Nhi thần luôn luôn không thích nhiều người, thói quen dùng lão nhân trong phủ, như vậy là tốt rồi.” Cố Cảnh Hành uyển chuyển từ chối.

Việt quý phi nhìn nhi tử càng lớn càng trầm lặng hiện lên bất đắc dĩ, sau khi chuyện năm đó xảy ra đứa nhỏ liền giống như thay đổi hoàn toàn, theo thời gian lớn lên, càng âm trầm lạnh lùng, nàng nhìn ở trong mắt, rất đau lòng lại lo lắng. Chờ Cố Cảnh Hành gần hai mươi, liền vẫn nghĩ muốn có người chăm sóc hắn, chính là mặc kệ là trực tiếp tặng người cũng được, hỏi thử cũng được, Cố Cảnh Hành giống như vỏ con trai đem mình đóng chặt lại, ai cũng không thể tới gần hắn.

Những năm gần đây qua lại ở bên người hắn chỉ có một Phong Vu Tu, điều này làm cho Việt quý phi càng ưu sầu, mỗi khi thấy Phong Vu Tu cũng luôn thầm than đáng tiếc không phải là nữ nhân. May mà Quỳnh hoa yến năm nay có thể làm cho hắn chủ động nhắc tới tham dự, khiến Việt quý phi thấy được hi vọng, sắc mặt vui mừng khóe miệng cong lên hỏi “Trên Quỳnh hoa yến làm náo động lớn như vậy cũng không phải phong cách làm việc của ngươi, ngày xưa tránh còn không kịp…có phải là đã thích cô nương nào?”

“…”

"Nói cho mẫu phi một chút, mẫu phi cũng muốn nhìn xem là cô nương nào có thể vào mắt của con, nếu học thức phẩm hạnh phù hợp cũng tiện thu xếp cho ngươi, dù sao tuổi ngươi cũng không nhỏ.” Việt quý phi càng hưng phấn nói.

Cố Cảnh Hành chống lại ánh mắt Việt quý phi, người nọ đầu lưỡi đánh cái xoay vòng nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra “Mẫu phi đến lúc đó sẽ biết.”

Ngụ ý chính là xác thực có, Việt quý phi cao hứng con ngươi lộ ra ánh sáng, nhưng nhìn ý tứ hắn cũng là không chịu nói thêm, chỉ phải ngừng lại. Cảnh Hành có thể thông suốt, không cần sống qua những ngày giống như hòa thượng tu hành, với nàng mà nói không thể tốt hơn. Mấy năm nay nàng được Hoàng Thượng ân sủng, Cảnh Hành cũng xác thực có bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã được phong vương, nhưng sinh tồn ở triều đình hay trong hậu cung, đạo lý một cây nở hoa trong cả rừng cây nhất định sẽ thành mục tiêu bị hủy diệt nàng lại hiểu không ít, vì vậy vẫn âm thầm có vài phần lo lắng.

May mà Cảnh Hành cũng không khiến nàng phải lưu tâm, ngược lại vì hắn vĩ đại, củng cố địa vị nhà mẹ đẻ khiến cho nàng ở trong cung có thể ngồi yên không lo, mà nàng tài cán làm cho hắn lại rất ít.

“Chuyện Cảnh Kình là ngươi làm, ngươi biết rõ hắn cùng Thái tử Cảnh Phong quan hệ thân thiết, còn làm mất mặt mũi hắn như vậy, rơi vào tay Phụ hoàng ngươi…”

“Mẫu phi quá lo lắng rồi, nhi thần có thể làm như vậy tất nhiên là khiến bọn họ không thể mở miệng nói gì.” Cố Cảnh Hành khóe miệng cong lên ý cười yếu ớt trấn an, cắt đứt lời nói Việt quý phi “Nhi thần tự có chừng mực.”

Hắn sớm không phải tiểu hài tử ngây thơ năm đó, bạn cùng lứa tuổi dùng máu tươi dạy hắn nhận rõ sự thật có bao nhiêu tàn khốc, quy tắc nơi này là cá lớn nuốt cá bé, ngươi nếu không cường đại, sớm hay muộn cũng rơi vào tình cảnh làm thức ăn để nó no bụng, không lưu lại hài cốt. Nữ tử xinh đẹp trước mắt này sống ở trong cung có thể giữ lại vài phần ngây thơ, là Phụ hoàng cùng chính mình che chở, bản thân ở ngoài cung hắn phải đối mặt với gió tanh mưa máu so với nội đấu trong cung càng là nhiều hơn, mà người nọ thay mình chịu khổ, sớm hay muộn cũng phải hoàn trả lại gấp trăm lần.

Việt quý phi nhíu đôi mày thanh tú thở dài “ Biết là nói này đó ngươi không thích nghe, chính là hiện giờ Hoàng Hậu căn cơ vững chắc, năng lực Thái tử không cao, nhưng cũng không gây ra sai lầm nghiêm trọng gì, tương lai tất nhiên sẽ kế thừa ngai vàng, Nhị hoàng tử có dã tâm, Phụ hoàng ngươi cũng từng khích lệ, thế nhưng thế lực sau lưng không bằng Thái tử, cuối cùng xảy ra sai lầm sẽ không tốt, mẫu phi không muốn ngươi trộn lẫn ở bên trong, lo sợ ngày sau…thoát thân không được.”

Tay nâng trà của Cố Cảnh Hành dừng một chút, thu lại thần sắc không để ý lúc trước, trên mặt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nén lại tính tình mà trấn an. Không muốn cùng trộn lẫn, cũng đã ở bên trong không thể thoát nữa rồi.

Ngoài điện không biết bông tuyết đã rơi khi nào, Cố Cảnh Hành cùng Việt quý phi từ biệt, nhận lấy ô bằng giấy dầu từ cung nữ đưa tới đi ra ngoài. Bông tuyết còn chưa rơi lớn, giống như lụa mỏng phủ xuống trời đất, bóng dáng núi xa xa như ẩn như hiện. Tuyết thổi qua nhẹ nhàng xinh đẹp trên cây trúc nhỏ dài như đuôi phượng, lay động.

Đầu mùa đông tuyết rơi kèm theo khí lạnh, lại khiến Cố Cảnh Hành cảm thấy tương đối thoải mái, vô cùng thư thái. Trên đường trước khi đi đến Từ An Cung, có cung nữ vội vàng hành lễ mà qua, tránh tuyết mà đi, chờ khi đi đến bên Vĩnh Tức hồ, tình cờ gặp một người.

Sợi tóc đen nhánh buống xuống ngang eo bay bay, đầu búi kiểu phi vân kế, trên tóc mây cắm một cây trâm hoa mộc lan, trên cổ lộ ra một chuỗi vòng ngọc tinh xảo, toàn thân váy màu tím nhạt, thêu hoa văn liền nhau, bên trong áo khoác xanh ngọc là áo trong lụa mỏng màu bạc, làm nền trên màu xanh nhạt là thắt lưng màu hồng nhạt, bên hông dùng một cái vải lưới màu xanh nhạt buộc lại nhẹ nhàng như mây bay.

Bông tuyết ẩm ướt rơi trên trán, tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu,  Cố Cảnh Hành nhìn Triệu Văn Hi đứng ở trên đường đi đến Từ An Cung lấy tay che đầu không có chỗ tránh, dừng một chút, vẫn là đi qua.

Ô giấy dầu nghiêng, thay nàng che lại tuyết, khoảng cách giữa hai người cũng không vượt quá lễ giáo.

Triệu Văn Hi từ khoảnh khắc nhìn đến người, ngực liền như con nai chạy loạn, bên tai nhiễm một tia màu hồng, ấp úng tạ ơn. Trong con ngươi buông xuống lại trần đầy vui sướng thực hiện được mục đích.

“Vân cô cô đi lấy ô, đoán rằng lập tức sẽ quay lại, Lục vương gia là muốn đi chỗ Thái Hậu sao?”

“Ân.” Cố Cảnh Hành lên tiếng trả lời, ánh mắt lướt qua dung nhan khóe léo đẹp đẽ đang ngẩng mặt kia, không biết sao, trong đầu hiện lên lại là khuôn mặt người khác, càng xinh đẹp hơn, ánh mắt Cố Cảnh Hành liền rời đi, từ lâu đã phát hiện tâm ý của chính mình, nếu là trước kia nhất định sẽ thích nữ tử dịu dàng động lòng người như vậy, chỉ là đã để một vết chu sa vào trong mắt nhìn cái gì đều không có màu sắc.

Triệu Văn Hi nhận thấy được tầm mắt hắn dừng ở trên người mình, hai má càng lúc càng nóng bừng, trong lòng dâng lên một tia mừng thầm, thầm nghĩ đến Lục vương gia cũng là…Lại nghe được thanh âm lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên “Ô này để lại cho Nhị tiểu thư đi.”

Dứt lời, đang muốn lùi lại thân thể đi vào trong làn tuyết, Triệu Văn Hi rất là kinh ngạc, tay nhanh một bước phản ứng, không để ý cấp bậc lễ nghĩa mà nắm tay Cố Cảnh Hành đang cầm ô giấy dầu “Vương gia thích tỷ tỷ đúng không?”

Thân thể Cố Cảnh Hành dừng lại, ánh mắt đảo qua bàn tay tinh tế như ngọc đang phủ lên trên tay mình, dừng ở trên mặt nữ tử đang do dự cắn môi, xẹt qua một tia tối tăm.

Cách hai người không xa, Triệu Văn Uyển mới từ Từ An Cung đi ra nhìn thấy một màn này, dưới làn mưa tuyết, nam nữ nhân vật chính trai tài gái sắc, tốt đẹp mà đứng, có thể so với đang được xem phim thần tượng.

Mà nam nhân vật chính trong phim thần tượng giờ phút này dùng thanh âm trầm thấp từ tính giống như dụ dỗ lừa gạt nói “Ngươi muốn cùng ta nói cái gì?”

Triệu Văn Hi cắn môi làm như vô cùng khó xử, lại nâng mắt thâm tình nhìn về phía Cố Cảnh Hành, giống như không đành lòng lừa gạt nói “Tỷ tỷ nàng…Cùng biểu ca cùng nhau đi chơi thả hoa đăng trong đêm thất tịch, trong phủ từng truyền chuyện tốt của hai người sắp thành, sau lại vào cung, cùng…Cùng Phương công tử giống như có tình, tiểu nữ…Chỉ sợ Vương gia ngài bị thương.”

Cố Cảnh Hành hơi híp mắt, khóe miệng cong lên ý cười, khiến TriệuVăn Hi nhìn thấy liền chắc chắn mà đắc ý, lại mảy may không biết chính mình che dấu vụng về khiến Cố Cảnh Hành quen nhìn thấu người khác thấy rõ ràng, vốn tưởng rằng là một người đơn thuần, lại không nghĩ rằng…

Không muốn lại lưu lại, Cố Cảnh Hành mạnh mẽ để lại ô, cách xa nàng một bước, cười nhạt nói “Thích Triệu Văn Uyển là chuyện của bổn vương, không có liên quan gì đến ngươi cả.”

Dứt lời, xoay người, mắt tinh phát hiện một bóng dáng xinh đẹp quay lưng về phía này, bước đi hơi nhanh về hướng ngược lại. Cố Cảnh Hành đắm chìm trong màn mưa tuyết, lại vì Triệu Văn Uyển, cảm nhận được cảm giác thấp thỏm đã lâu không xuất hiện.

Người này thấy được bao nhiêu?

Nhìn bóng dáng Cố Cảnh Hành không chút do dự rời đi, Triệu Văn Hi một mình đứng dưới ô trên mặt một trận xanh một trận hồng lần lượt thay đổi, lời nói cuối cùng của Cố Cảnh Hành kia giống như tát vào mặt nàng, trào phúng nàng tự mình đa tình. Mu bàn tay dùng sức nắm chặt cán ô đến nỗi nổi gân xanh, lại càng hận không thể đem đầu sỏ gây nên hung hăng xé rách.

Triệu Văn Uyển, lại là Triệu Văn Uyển!
Bình Luận (0)
Comment