Triệu Thị Quý Nữ

Chương 62.1

Đầu mùa đông đi qua, vừa vặn gặp mấy ngày tuyết rơi, gió lạnh thổi suốt đến hôm nay mới xem như ngừng. Trong Minh Nhứ Uyển, bậc thềm đá bên cạnh lão phu nhân đặt mấy chậu trồng hoa mai đỏ nhụy hoa còn đọng bông tuyết trắng chưa tan, vài tỳ nữ đang cầm đồ sứ trắng, nhón chân thật cẩn thận lấy tuyết, Dương ma ma khép tay áo, thường tỉ mỉ dặn vài câu, khi lấy nước tuyết từ hoa, lá cây nghìn lần không thể dính phàm trần, chờ lấy đầy lọ sứ thì đậy nắp chôn dưới gốc cây mai, sang năm lấy ra đun sôi pha trà, có mùi vị khác biệt.

Dương ma ma đang giám sát, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp từ xa đi đến, trên mặt lập tức giương lên tươi cười, vội đi ra đón “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư sao hồi phủ cũng không có người qua đây bẩm báo một tiếng.”

Trên mặt Triệu Văn Uyển chứa ý cười “Là nghĩ muốn cho tổ mẫu một bất ngờ, mới không để gã sai vặt đi thông báo.”

Triệu Văn Hi đứng ở một bên cười yếu ớt, ngoài nhìn giống như vui vẻ, nhưng trong lòng một chút cũng không vui. Một đường đi về đã sớm mệt mỏi, vốn là nghĩ muốn về Tịch Liên Uyển nghỉ ngơi một phen, nhưng Triệu Văn Uyển lại đưa ra yêu cầu đi thỉnh an lão phu nhân trước, Triệu Văn Hi bất đắc dĩ, lần này nếu tự mình trở về uyển nghỉ ngơi sẽ nói nàng không hiểu chuyện, sao có thể để cho Triệu Văn Uyển chiếm hết tiếng tốt, vì thế đành kéo thân thể mệt mỏi tâm tình không vui cùng nhau đến.

Hai người lặng lẽ cùng nhau đi vào trong phòng, lão phu nhân vừa thấy hai người quả nhiên cao hứng vô cùng, giống như  xa cách lâu ngày, vô cùng thân thiết mà ôm hai người ngồi vào bên cạnh, hỏi han không ngừng.

Triệu Văn Uyển thấy tình cảm nhớ thương của tổ mẫu như vậy nắm ngược lại tay dày rộng ấm áp của tổ mẫu, nói về các chuyện thú vị khi so tài, ví như thiên kim tiểu thư của Sử gia Trương Thái ăn nhiều dáng người béo tròn làm ghế ngồi so tài gẫy sập, lăn một cái ngã nhào, còn có Cẩm Bình Quận chúa bị chó đuổi cắn lúng túng, mặt mày lão phu nhân bị nàng cố ý pha trò vui vẻ cười không ngừng, chỉ khi nghe đến chuyện con chồn trắng bị lột da chết sắc mặt hơi nặng nề “Việc này, lúc Văn Huyên bị Việt quý phi phạt đưa về sao chép kinh thư tổ mẫu mới nghe nói, lúc ấy ủy khuất cháu rồi.”

“Không ủy khuất, nhưng thật ra hai vị muội muội bị lừa gạt còn tưởng rằng cháu gái làm, Văn Hi thiếu chút nữa khóc ngất, Văn Huyên cuối cùng cũng bị liên lụy, may mắn Vĩnh Bình Công chúa làm chứng cho cháu gái,vẫn trong sạch.”

Vừa nghe tổ mẫu nói cũng biết chuyện đấy, Triệu Văn Hi liền chột dạ, con ngươi trong suốt hàm chứa ủy khuất nói “Lúc ấy tình huống hỗn loạn, nhất thời tình thế cấp bách Văn Hi mới…Là cháu gái làm sai, không nên hoài nghi tỷ tỷ, ở chỗ này bồi tội với tỷ tỷ.”

Triệu Văn Uyển tự nhiên rộng lượng cười, cong lên khóe miệng, trong ý cười kia hơn vài phần chĩa mũi nhọn vào, chống lại con mắt như nước của Triệu Văn Hi, tâm tình rất tốt nói “Muội muội không cần tự trách, tỷ muội chúng ta đâu phải qua một đêm liền thành kẻ thù, nhưng mong về sau tỷ muội chúng ta ở trước mặt người ngoài có thể đồng lòng, cùng tiến lui, cũng không thể để tình trạng ngày ấy lặp lại.”

“Tỷ tỷ dạy phải.” Triệu Văn Hi tức giận không được, chỉ có thể mím môi lên tiếng trả lời, con ngươi buông xuống chứ oán hận.

Qua một lát, Diệp thị, Từ thị, Lãnh thị cùng nha hoàn vào phòng, Từ thị vào cửa nhìn thấy sắc mặt giống bị bệnh nhẹ của Triệu Văn Hi liền một trận hỏi han ân cần, cực kì thân thiết. Lãnh thị mẫu mực ôn ôn nhu nhu chúc mừng Triệu Văn Uyển ở Quỳnh hoa yến đoạt giải nhất, được phong làm Quận Chính, trong lời nói có phần thật tâm thật lòng cao hứng.

Lão phu nhân nghe lại thoải mái, khi cười khóe mắt nếp nhăn trên mặt càng sâu. Mà Diệp thị một bên chỉ trầm mặc cười nhạt, trong lòng có phần không vui, hiện giờ địa vị hai huynh muội ở trong phủ như rễ cây cắm chắc chắn, nếu cứ tiếp tục cắm thêm chỉ sợ là không thể rút ra, suy nghĩ việc này, trong con ngươi ẩn nhẫn thoáng qua một tia ngoan lệ.

Bầu không khí hòa thuận vui vẻ như thế, bỗng nhiên một tiếng động nôn khan không hài hòa chặt đứt lời nói của mọi người, nha hoàn Vĩnh Xuân bên cạnh Từ thị che miệng nôn khan không ngừng, trong con ngươi mọi người lập tức hiện lên ánh sáng nhọn, Từ thị đặc biệt nhíu mày hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.

Nếu là nha hoàn bình thường cũng không tính, nhưng nha hoàn Vĩnh Xuân lại không giống nha hoàn khác, là nha hòan hồi môn của Từ thị. Vì Từ thị muốn uống thuốc phụ giúp việc có thai nên nửa năm không thể sinh hoạt vợ chồng, Từ thị lo lắng Triệu Hoành Minh chịu đựng không được làm bậy bên ngoài liền nghe chủ ý của người bà con thân thiết,đem nha hoàn hầu hạ bên người làm thông phòng cho Triệu Hoành Minh, cũng đắn đo tốt lắm. Nhà giàu người ta thường như vậy, đem nha hoàn bên người chính thê ở thời điểm không thoải mái cho phu quân phát tiết, vẫn tốt hơn tìm nữ nhân mình không hiểu biết ở bên ngoài, sau khi sự việc xảy ra chỉ cần cho uống thuốc tránh thai liền không cần lo.

Vinh Xuân chịu đựng một trận ghê tởm, vội vàng quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu “Nô tỳ thân mình không khỏe, chỉ là cảm giác khó chịu quá mới có thể như vậy, mong lão phu nhân cùng phu nhân thứ tội.”

Từ thị giận trừng mắt “Không biết quy củ.” Nói xong làm như có dự cảm xấu liền muốn đi qua đạp một cước.

Triệu lão phu nhân vội vàng quát bảo ngừng lại, sai Dương ma ma đi dìu nàng đứng lên trước.

Vinh Xuân ngẩn ra, theo bản năng nâng mắt nhìn, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, có phần căng thẳng nhịn không được nôn khan.

Diệp thị hợp thời xen lời, phân phó nha hoàn bên người nói “Đi mời Nguyên đại phu đến nhìn một chút, có phải…”

Có thai…Mọi người đều có ý tưởng như vậy, chỉ là e ngại sắc mặt khó coi của Từ thị không có nói ra miệng.

Chờ Nguyên đại phu đến bắt mạch, xác định là tin vui, liên tục chúc mừng, lão phu nhân tất nhiên cao hứng, nhiều năm như vậy Hoành Minh mới có con nối dõi, mặc dù không phải chính thất sinh ra, nhưng cũng giải nỗi sầu lo Tam phòng không có con nối dõi của lão phu nhân, liền phân phó người hầu hạ cẩn thận Vinh Xuân, nói mấy ngày nữa làm cho nàng lễ chải tóc, nâng lên làm di nương.

Vị thông phòng kia có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng khấu đầu tạ lão phu nhân,tỉnh táo lại nhưng còn bối rối hơn vừa nãy, trốn tránh tầm mắt không dám nhìn ánh mắt như muốn giết người của Từ thị, thật cẩn thận mà xoa bụng.

Mấy ngày sau, Vinh Xuân thật đúng là được nâng lên làm di nương, trong phủ nhỏ nhỏ “Náo nhiệt” một phen, đương nhiên trong đó cũng có Từ thị làm ầm ĩ, lão phu nhân chỉ sợ nàng nhất thời xúc động bị thương tôn nhi, sau đó đem Vinh Xuân đưa vào Thiên viện trong Minh Nhứ Uyển ở.

Bên Tam phòng vừa nháo xong, Diệp thị bên này cũng xảy ra tình trạng, Triệu Nguyên Tấn không có việc gì ở bên ngoài quan hệ với kĩ nữ, phá hủy thân mình, Diệp thị không dám cho Triệu đại lão gia biết, tự mình vội vàng trước sau tìm thầy thuốc cho Triệu Nguyên Tấn. Triệu Văn Uyển ở trong phủ đã bồi dưỡng không ít thân tín, ngoài phủ trong phủ đều có, nhất là khi Hoàng Thượng phong nàng chức Quận Chính, về sau mỗi tháng đều có bổng lộc cố định, chỉ cần số hoàng kim lần trước hoàng thượng ban cho đoán chừng cũng đủ nàng dùng trong thời gian dài, tin tức bốn phương tám hướng như dòng nước cuồn cuộn không ngừng.

Khó có được hai nữ nhân thích gây sức ép đều vội vàng từng người có chuyện riêng, Triệu Văn Huyên lại trong thời gian bị phạt bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà Triệu Văn Hi đã nhiều ngày học lễ nghi cùng với ma ma mời đến, thật là bận rộn, Triệu Văn Uyển tự nhiên liền vui vẻ thanh nhàn.

Ngày hôm đó thời tiết tốt, rảnh rỗi không có việc gì làm, Triệu Văn Uyển tính toán đi chỗ đại ca giết thời gian, đi nửa đường bỗng nhiên nghe thấy đằng sau vang lên thanh âm  “Triệu tiểu thư…”

Bảo Thiền đang muốn quay đầu, còn chưa nhìn thấy bóng dáng đã bị Triệu Văn Uyển trừng mắt nhìn trở về, sờ sờ cái mũi lộ ra thần sắc khó hiểu, thật cẩn thận hỏi “Tiểu thư, đằng sau giống như có công tử chào ngài?”

“Đừng để ý tới.” Trong lòng Triệu Văn Uyển phun trào hai chữ “nằm máng”, ra vẻ không nghe thấy càng bước nhanh hơn, trong lòng thầm nghĩ người nọ sao đột nhiên giống như âm hồn không tan vậy?

“Triệu Văn Uyển, ngươi đứng lại cho bổn vương.” Thanh âm kia càng cất cao hơn, tuy là lạnh nhạt không có trách cứ, tỉ mỉ nghe còn hàm chứa nhè nhẹ tia dông dài không biết làm thế nào.

Bảo Thiền cả kinh, thân mình đều cứng ngắc, Vương….Vương…Vương gia? Tiểu..Tiểu thư…làm cái gì, cũng dám không để ý Vương gia.

Triệu Văn Uyển vì lần nói chuyện ngày đó, lúc này cũng có chút mơ hồ, không muốn chống lại Cố Cảnh Hành, chỉ hơi hơi dừng bước chân, đột nhiên cảm thấy trên cánh tay căng thẳng, bị người túm được.

“Ngươi…” Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy da gà cả người nổi lên, giống như bùng nổ, quay đầu muốn phát tác, khi nhìn thấy người khí thế liền ỉu xìu, “Công chúa…”

Bảo Thiền lúc này hoàn toàn hỗn độn, thiếu niên thanh tú mặc đồ người hầu trước mắt dĩ nhiên là Công chúa…A..Là Công chúa nha, Bảo Thiền vừa rồi nhìn thấy còn hơi hồng hai má, chỉ cảm thấy thiếu niên thật tuấn tú, lúc này âm thầm xấu hổ và giận dữ.

Vĩnh Bình Công chúa lộ cười ra răng trắng vô cùng trêu ghẹo “Uyển tỷ tỷ sao không để ý tới Lục ca vậy?”

Triệu Văn Uyển đang ở dưới đáy lòng lấy đế giày điên cuồng mà đánh Cố Cảnh Hành, liền nghênh đón một đôi mắt đen không hờn giận, nhếch miệng cười rất là vô tội nói “Có sao?”

Chẳng lẽ không có sao? Trên mặt Cố Cảnh Hành tối sầm, vừa định há mồm nói cái gì, Triệu Văn Uyển liền vội vàng thu tầm mắt, tìm đề tài cùng Vĩnh Bình Công chúa nói chuyện “Công chúa sao hôm nay lại tới đây?”

Cố Cảnh Hành yên lặng nhìn, cặp mắt kia linh động lóe lên nhiều điểm giảo hoạt làm cho người ta không thể rời mắt, đáy lòng nhịn không được hít vào một hơi, sớm biết có hôm nay, lúc trước có phải hay không…Chỉ nghĩ tới Triệu Văn Uyển lúc trước, cứ cảm thấy cảm giác cùng người trước mắt có một tia quái dị không giống, hình như là…một người khác.

“Lục ca muội hiếm có được dược liệu tốt nói muốn tặng cho Nguyên Lễ ca ca, muội…Muội cũng nghĩ muốn tới thăm tỷ một chút, liền một đường đi tới!”

“Vậy vì sao Công chúa không trực tiếp đến Trúc Tương Phi Uyển của ta?" Triệu Văn Uyển cố ý cười nhạo một tiếng.

“A?” Vĩnh Bình cắn môi có phần ngốc ngốc cười ha ha, hai má đỏ ửng một mảnh, cảnh xuân kiều diễm.

Mấy người vào Thanh Phong Cư, Triệu Nguyên Lễ đang khoác chăn mỏng dựa gần vào bên ấm lô đang cháy, tay cầm cuốn sách đọc. Vĩnh Bình giấu đi thần sắc kích động hô một tiếng Nguyên Lễ ca ca, Triệu Văn Uyển trái lại từng bước đi lên rút cuốn sách, để sang một bên, lảm nhảm lầm bầm “Triệu Trung nói đêm hôm qua đại ca đến khuya mới ngủ, lúc này ngủ dậy lại đọc sách, thân mình tốt hơn chút cũng không thể như vậy được!”

Triệu Nguyên Lễ giống như quen với việc nàng nhắc nhở, thuận theo, bộ dáng nhận sai, đứng lên cởi chăn mỏng hành lễ với Cố Cảnh Hành cùng Vĩnh Bình “Thần bái kiến Vương gia, Công chúa.”
Bình Luận (0)
Comment