Triệu Thị Quý Nữ

Chương 78.1

Tối hôm đó từ núi Ngọc Thanh trở về, Triệu Văn Uyển cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, Tuyết Nhạn nhìn chỉ sợ là dấu hiệu của bệnh phong hàn, cố ý dặn Bách Linh nấu trà gừng, nhìn nàng bọc chăn cầm chén trà gừng thêm chút mật ong uống xong, đầu chảy đầy mồ hôi mới yên tâm bưng khay chuẩn bị rời đi. Triệu Văn Uyển ở lúc trước khi nàng rời đi phân phó một tiếng mang trà gừng đến Thanh Phong Cư, phân phó xong liền mệt mỏi nghiêng người ngủ.

Ban đêm gió lạnh quanh quẩn, gió thổi càng mạnh thêm, Triệu Văn Uyển nhắm chặt mắt, trán một mảng mồ hôi, nàng mơ linh tinh vụn vặt rất nhiều chuyện, rồi lại về tới ngày ấy khi bị mấy tên hung ác đuổi giết trên đường, nàng hoảng sợ trốn trong xe ngựa ôm đệm, xốc lên một góc màn, lúc này cũng là đem tình hình bên ngoài nhìn đến rõ ràng rành mạch, trên mặt đất nằm ngổn ngang không ít người.

Vài tên hộ vệ của nàng thân thể đã bị trọng thương, thể lực chống đỡ hết nổi, mắt thấy tên áo đen cầm theo kiếm chói lọi nhanh như chớp chém lại đây, máu tươi theo mũi kiếm chảy xuống, mũi kiếm hơi nghiêng, sáng chói làm đau ánh mắt nàng, Triệu Văn Uyển không khỏi kinh hô một tiếng, liền thoáng nhìn thấy Cố Cảnh Hành một thân y phục đen như mực vọt lại đây, không chút nghĩ ngợi chắn ở phía trước, chỗ bả vai bị trúng một kiếm.

Máu tươi nhất thời phun ra, Cố Cảnh Hành nhíu mày lập tức một cước đá văng kiếm kia ra, trên tay cố sức vừa nhấc, một kiếm cắt đứt yết hầu thích khách, thần sắc cấp bách nháy mắt hơi hơi thả lỏng, con ngươi đen thâm thúy nhìn liếc mắt xe ngựa một cái, chứa nhè nhẹ an tâm.

Triệu Văn Uyển kinh sợ liên tục thở dốc, chóp mũi hỗn tạp mùi già nam cùng mùi máu tươi, trong dạ dày không khỏi một trận co rút nôn khan, bất ngờ không kịp đề phòng chống lại ánh mắt Cố Cảnh Hành, đầu quả tim khẽ run, muốn xuống xe giúp Cố Cảnh Hành băng bó miệng vết thương chảy máu, nhưng không hiểu sao cả người không thể động đậy, giống như bị cố định ở trên xe ngựa, nàng run rẩy kêu một tiếng Vương gia, nhưng Cố Cảnh Hành giống như không nghe thấy, ở khi có người xuất hiện không cam lòng mà ẩn đi.

Trước khi đi thoáng nhìn lại, Triệu Văn Uyển rõ ràng nhìn thấy trong con ngươi người nam nhân trước mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp cùng bi thương, bóng dáng cô tịch dần dần biến mất trong tầm mắt, lập tức chính là thanh âm Phương Tử Mặc khẩn trương vang lên, đẩy ra màn xe ngựa, bóng người hết thảy đều bắt đầu biến thành mơ mơ hồ hồ, Triệu Văn Uyển ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ ngơ ngác nhìn phương hương hai chủ tớ rời đi không còn bóng dáng, nhưng lại cảm giác chỗ nào đó đau đớn một chút…

“Tê..” Nàng thở nhẹ một tiếng, thanh âm bên tai bỗng dưng lại dần dần bắt đầu rõ ràng, hình như là thanh âm Nguyên đại phu “Tiểu đồ nhi, đã châm cứu tốt cho tiểu thư chưa?”

Nữ đồ đệ thu châm để trong hòm thuốc, trả lời “Tốt lắm, Đại tiểu thư giống như sắp tỉnh.”

Triệu Văn Uyển chậm rãi mở mắt, đầu có chút nặng nề, cách màn che liền nhìn thấy ngoài phòng đứng một đống người, còn chưa kịp nhìn kỹ, Thụy Ca Nhi ô ô khóc bò lên ôm cánh tay Triệu Văn Uyển chớp mắt cẩn thận hỏi “Tỷ tỷ không có việc gì chứ?”

Triệu lão phu nhân cũng thở nhẹ nhõm một hơi, Dương ma ma nâng đi đến bên giường “Ngươi cái tiểu nha đầu này, nhưng khiến tổ mẫu sợ hãi…”

Không cần người khác nói, nhìn trận thế này, Triệu Văn Uyển cũng biết mình phỏng chừng từ trên núi trở về bị phong hàn nặng, Tổ mẫu một phen đau lòng, tiện đà Triệu Văn Hi, Triệu Văn Huyên, Triệu Văn Tuyết liền đến bên giường hỏi han ân cần, Nguyên đại phu khuyên bảo, tiểu thư sốt cao mới hạ cần tĩnh dưỡng, Triệu lão phu nhân nghe Nguyên đại phu nói vậy liền phân phó hai nha hoàn ở lại chăm sóc liền được, còn lại vẫn là trở về uyển, chờ tốt hơn lại đến thăm sau.

Một phòng đầy người rời đi, Thụy Ca Nhi ban đầu là chết sống không chịu đi, khiến Dương ma ma nghĩ biện pháp dỗ đi ra ngoài, cuối cùng chỉ để lại Triệu lão phu nhân, Triệu Văn Uyển áy náy nói “Khiến tổ mẫu ngài lo lắng.”

Triệu lão phu nhân sờ sờ trán Triệu Văn Uyển ướt mồ hôi “Tỉnh lại là tốt rồi.” Con ngươi lão phu nhân trải qua đủ sự đời đột nhiên buồn bã, nhè nhẹ đau lòng. Triệu Văn Uyển sợ tổ mẫu lo lắng quá độ, lộ ra tươi cười không có việc gì, hiện tại nàng thật sự cảm giác tốt rất nhiều, một thân thoải mái, chỉ kém chạy nhanh đi tắm nước ấm, đem mồ hôi ẩm ướt trên người rửa sạch, ai ngờ lão phu nhân kế tiếp nói một đoạn lại làm cho Triệu Văn Uyển thẳng đổ mồ hôi lạnh.

“Tổ mẫu vốn tưởng rằng cháu đã buông xuống, suy nghĩ cẩn thận, nào biết trong lòng cháu lại cất giấu nỗi khổ như vậy, tổ mẫu cũng là người từng trải, biết được chuyện giấu trong lòng rất khổ sở. Trước kia, tổ mẫu cùng tổ phụ cháu cũng trải qua sự cản trở của gia tộc, cụ cố cháu muốn đem tổ mẫu gả cho Lịch Vương gia tính tình ôn hòa hiền hậu, mà trong lòng ta chỉ có tổ phụ cháu, cũng may lúc trước ta không nghe theo gia tộc an bài, cuối cùng dứt khoát kiên quyết gả đi, cả đời này mới không có tiếc nuối, ngoại trừ việc tổ phụ cháu đi trước ta, cả đời này của tổ mẫu xem như viên mãn.”

Triệu Văn Uyển nhìn tổ mẫu trên mặt hiện lên thần sắc hạnh phúc, không nghĩ tới tổ phụ với tổ mẫu lúc trẻ nguyên lai cũng từng chịu qua khó khăn, chỉ theo ngày sau ân ái, càng có vẻ hai người lúc trước lựa chọn là đúng, cũng bội phục dũng khí của tổ mẫu.

“Tổ phụ là người nặng tình nặng nghĩa là nam nhân tốt.”

Lão phu nhân cười cười tiếp tục nói “Cho nên a, tổ mẫu không muốn làm cái gì chuyện gậy đánh uyên ương, lúc trước Tam thúc cháu nói muốn cưới tiểu thư Từ gia, tổ mẫu sau khi hỏi thăm biết được tiểu thư Từ gia tính tình bị nuông chiều, vốn là không thích người con dâu này, nhưng là tổ mẫu biết cảm tình là chuyện của hai người, cuối cùng vẫn là theo ý tứ Tam thúc ngươi, đi Từ gia cầu thân.”

Triệu Văn Uyển như có điều suy nghĩ gật gật đầu, thầm nghĩ, trách không được với loại tính nết của Tam Thẩm, Tam thúc đều có thể nhẫn được mười mấy năm, hóa ra là lúc trước hắn nhìn trúng Tam thẩm.

“Lão bà tử ta gần đây nghe nói Lục vương gia đối với cháu có chút thay đổi, nếu là cháu còn thích ngài ấy, qua năm nay, lão bà tử mất mặt cũng phải đi chỗ lão tỷ tỷ Thái Hậu kia thay cháu định cửa hôn sự này.”

Triệu Văn Uyển đột nhiên nhất nghẹn, đây là có chuyện gì xảy ra? “Tổ mẫu…cháu...”

“Haizz, đừng nói nữa, tổ mẫu cũng biết, Tuyết Nhạn ngươi cần phải chăm sóc tốt cho tiểu thư.” Triệu lão phu nhân cũng không cho nàng cơ hội giải thích, nhỡ kỹ nàng lúc này còn bệnh, sợ tăng thêm suy nghĩ, chỉ mang theo thần sắc sáng tỏ ngược lại dặn dò hạ nhân.

“…” Triệu Văn Uyển vừa mới tỉnh lại đầu óc còn có chút mơ hồ, nhất thời chuyển hướng đề tài, chỉ theo bản năng mà cảm thấy được tổ mẫu đã hiểu nhầm chuyện gì không thể cứu vãn, nhưng chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, người đã đi mất.

Chờ lão phu nhân đi được một lát, Triệu Văn Uyển ngồi hơi có chút dở khóc dở cười mà thầm nghĩ, không phải là chỉ sinh bệnh, tại sao làm tổ mẫu cảm thấy bản thân mình khổ sở thích Cố Cảnh Hành rồi? Sau lại nghe Tuyết Nhạn giải thích xong mới biết, nguyên lai ở thời điểm nàng sốt cao mê man, miệng vẫn hô Lục vương gia, từng tiếng lọt vào tai, khiến ai nghe được đều cảm thấy là tương tư thầm gọi. 

“….” Mới vừa cảm thấy được tốt hơn một chút, Triệu Văn Uyển cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt.

Ban đêm đại ca vội vàng lại đây thăm, khẩn trương không thôi, cũng vô cùng đau lòng nói câu kia “Ta vốn tưởng rằng muội là buông xuống, không nghĩ tới ngược lại kìm nén đều giấu dưới đáy lòng, là do đại ca sơ ý…”

Triệu Văn Uyển mở miệng giải thích, lại phát hiện càng giải thích càng đen, trong lòng hàng nghìn cây cỏ bị ngựa chạy qua giẫm đạp, vẫn là chăn đệm tốt, nháy mắt cự tuyệt giải thích. Chờ khi không người, Triệu Văn Uyển nghiến răng ken két, hận không thể cắn Cố Cảnh Hành, nếu không phải hôm qua hắn đột nhiên… Chính mình việc gì về sẽ nằm mơ sự kiện ngày ấy, khiến người hiểu lầm!

Trong phòng Triệu Văn Uyển dưỡng bệnh dưỡng đến nghẹn khuất, lại ngoài ý muốn nghe Tuyết Nhạn báo lại nói Phùng Thanh Vu thiên kim Phùng đại nhân đến Trúc Tương Phi Uyển tìm tiểu thư, Triệu Văn Uyển đối với người này ấn tượng cũng không khắc sâu, cũng không lui tới, chỉ nghe Phùng đại nhân là vừa mới điều đến kinh, tựa như Phùng phu nhân là muội muội Phương tướng quân, ngược lại tưởng tượng như vậy, Triệu Văn Uyển trong lòng cũng có chút cân nhắc, nhanh để Tuyết Nhạn dẫn người vào phòng.

Người tới diện mạo xinh đẹp trong sáng, dáng người uyển chuyển đi tới, thần sắc trên mặt lạnh lùng, chỉ ở khi nhìn thấy Triệu Văn Uyển lộ ra một nụ cười nhẹ, giống phù dung sớm nở tối tàn, giống băng sơn mỹ nhân, trên người mặc cẩm y thêu bách hoa phi điệp, cho dù là loại cẩm y rộng thùng thình mặc ở trên người, cũng có thể nhìn ra dáng người nữ tử lả lướt, vóc dáng cao gầy cùng vóc dáng Triệu Văn Uyển không sai biệt lắm, cử chỉ động tác đều có một cỗ khí thế không dễ thân cận.

Bảo Thiền nhìn đều có điểm bị nàng trấn áp, khi bưng trà thật cẩn thận. Phùng Thanh Vu gặp Triệu Văn Uyển trong khuê phòng dưỡng bệnh, đôi mi thanh tú nhíu lại, muốn nói cái gì lại muốt trở vào, nói qua loa hai câu lại vì tính tình lạnh nhạt mà lời nói vụng về, nghe Triệu Văn Uyển ho khan nhân tiện nói không quấy rầy nghỉ ngơi đưa ra cáo từ, ngày khác lại đến thăm.

Triệu Văn Uyển cũng không giữ lại, chỉ là cảm thấy có chút buồn bực, vị tiểu thư này đến tột cùng vì sao đến đây?

Tuyết Nhạn dẫn Thanh Văn Uyển tiểu thư đi ra ngoài, đi tới bên ngoài uyển, chỉ thấy một bóng dáng như ngọc cao ngất đứng ở cửa vào, lập tức nghe Thanh Vu tiểu thư bên cạnh cúi đầu hô biểu ca, Tuyết Nhạn liền biết thân phận vị kia, khí độ bộ dáng xuất sắc kia, khó trách là một trong kinh thành tam thiếu…

Phương Tử Mặc gặp người nhanh như vậy đã đi ra, kinh ngạc nhíu mày, Phùng Thanh Vu đi đến bên cạn hắn “Triệu đại tiểu thư nhiễm phong hàn, phần hành trình thưởng tuyết sợ là chỉ có ta với biểu ca.”

“Phong hàn? Có nghiêm trọng không?” Phương Tử Mặc nghe vậy nhíu mày, hỏi.

“Uống thuốc đã tốt hơn rất nhiều.” Tuyết Nhạn nhìn thần sắc hai người lạnh nhạt không khác nhau mấy, cảm thấy tương đối có ý tứ, cười dài trấn an nói.

Phương Tử Mặc còn muốn nói gì, từ bên ngoài đi đến một bóng dáng cao lớn bước nhanh tới trước mặt, cảnh giác mà đánh gãy câu hỏi của hắn, đối Tuyết Nhạn nói “Làm phiền Tuyết Nhạn cô nương đem bình thuốc trị bệnh thương hàn giao cho tiểu thư nhà ngươi dùng. Vương gia nghe nói Triệu tiểu thư sinh bệnh, lúc này bận không thể thoát thân, liền vội vã để ta đến đưa thay.”

Phong Vu Tu nói xong, còn cố ý liếc liếc Phương Tử Mặc một cái.

Tuyết Nhạn nhìn không khí này có chút là lạ, nhớ kỹ còn phải quay lại chiếu cố tiểu thư, liền không lưu lại hành lễ rời đi.

Phong Vu Tu vừa rồi cắt ngang câu hỏi của Phương Tử Mặc, rất là tự nhiên đáp lại nói “Ai, lại nói tiếp, Triệu tiểu thư bị nhiễm phong hàn một nửa nguyên nhân cũng là do Vương gia nhà ta, hôm qua Vương gia tự mình mời Triệu tiểu thư lên núi Ngọc Thanh tham gia thưởng mai làm thơ, đoán rằng trên núi lạnh nên bị nhiễm lạnh, ta đều nhắc nhở, hai người chơi thỏa thích hiển nhiên là như gió thoảng bên tai.”

Dứt lời liền đến gần Phương Tử Mặc, nhíu mi vui đùa mà vỗ vỗ bờ vai của hắn “Chân trời này nơi nào không có cỏ thơm, Phương công tử vẫn là tìm kiếm người nơi khác thôi.” Phong Vu Tu tận hết sức lực hủy nhân duyên nghĩ nhất định phải bắt chẹt Cố Cảnh Hành thật tốt, ý cười trên mặt cũng liền càng thêm vài phần đáng khinh.

Phương Tử Mặc nhíu lại mày kiếm, thật sâu mà liếc nhìn Phong Vu Tu một cái, đối với lời nói Phong Vu Tu thổi phồng hết sức có điều tạm để đó.

Đột nhiên một cỗ lực đạo không nhỏ đẩy Phong Vu Tu ra, Phùng Thanh Vu đứng trước người Phương Tử Mặc, nhìn Phong Vu Tu từ trên xuống dưới, thẳng đem người sau nhìn đến sợ hãi, nữ nhân này khí thế như thế nào cảm thấy có chút quen thuộc chứ?

“Ngươi chính là Phong Vu Tu trưởng tử Phong thái phó?”

Phong Vu Tu cho là tài danh của mình vang xa, tự mình cho là tốt đẹp, thân mình ở trước mặt mỹ nhân càng thêm đứng thẳng, còn kém xuất ra cây quạt phong nhã đứng “Đúng là tại hạ.”

Chợt nghe nữ tử trước mặt nhẹ nhàng nói một câu “Ngươi ái mộ Lục vương gia là chuyện của ngươi, rộng lượng vì hắn giật dây bắc cầu cũng là chuyện của ngươi, hành vi mới vừa rồi của ngươi…Ách, thật bừa bãi.” Tạm dừng một lúc lâu, rốt cuộc tìm được từ thích hợp để hình dung.

Hai chữ cuối cùng kia thẳng tắp nện xuống, đánh Phong Vu Tu mắt nổ đom đóm, ý đồ ở trên mặt tìm dấu vết vui đùa, lại chỉ nhìn đến bóng dáng yểu điệu tránh hắn không kịp, Phong Vu Tu chưa bao giờ bị người ghét bỏ hoàn toàn nghẹn khuất, bi phẫn muốn chết.

Trong sạch của hắn ───
Bình Luận (0)
Comment