Triệu Thị Quý Nữ

Chương 79.2

Vinh Xuân di nương làm nha hoàn bên người Từ thị muốn đến thăm chủ tử một chút, vả lại có quan hệ vợ cả vợ bé, về tình về lý đều cần, nhưng Tôn ma ma lại khuyên can, chỉ nói bụng như vậy đi nhìn, người ở bên nhìn còn có điểm ý tứ khoe khoang, dọa Vinh Xuân di nương đổ mồ hôi lạnh nói liên tục không có ý tứ kia, chỉ phái Tôn ma ma mang theo đồ ăn Vinh Xuân di nương tự làm đem qua.

Đêm dài nặng nề, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, thời điểm Tôn ma ma đi, Từ thị đang ở trong phòng phát giận, đem nha hoàn bà tử hầu hạ xung quanh đều đuổi hết ra ngoài, nghe xong thông báo, ngược lại truyền Tôn ma ma đi vào, nghĩ là xem ở mặt mũi Tôn ma ma không tiện làm khó đi.

Tôn ma ma nán lại không lâu, chỉ lúc nhắc đến hộp đồ ăn sắc mặt không tính là đẹp. Người bên ngoài cũng không dám hỏi, sợ đụng vào xui xẻo, đều đoán là vì Từ thị nói chuyện không dễ nghe.

Chờ Tôn ma ma đi rồi, Từ thị trong phòng ngược lại yên tĩnh. Chỗ tối trên mái hiên bỗng nhiên bay ra một con vẹt lông xanh, móng vuốt hồng hồng dẫm lên tuyết trên mái ngói, thiếu chút nữa móng vuốt giẫm vào khoảng không, từ phía trên trơn trượt lật xuống dưới, Từ thị nằm trên giường dị thường nhạy bén hỏi một câu “Bên ngoài có động tĩnh gì?”

Mỗ chim kinh hoảng vội vàng meo meo học tiếng mèo kêu.

Nha hoàn canh chừng chạy chậm ra bên ngoài thò đầu quan sát, thấy trời tối như mực căn bản không nhìn thấy gì, liền quay lại báo là mèo hoang.

Vẹt nhỏ mang theo cái đuôi đang lấy tư thế yêu cầu cao độ bám vào góc hiên, nha hoàn kia đóng cửa trong nháy mắt chấn động cũng là lúc nó chống đỡ không được, lẩm bẩm lật đầu thẳng tắp ngã trên đống tuyết trên đất, không thấy động tĩnh. Qua một lát, tuyết trắng dưới đất đột nhiên chui ra một cái đầu tròn, giống như là mầm đậu quơ quơ, tựa hồ còn có chút choáng váng, từ trong đống tuyết run rẩy lông chim, như trước chóng mặt hướng Trúc Tương Phi Uyển bay đi.

Vừa vào uyển đúng lúc để Bảo Thiền nhìn thấy, nàng cầm theo thùng gỗ đựng nước ấm, vẹt nhỏ dừng trên bả vai của nàng, điểm điểm đầu có dáng vẻ hoàng đế đến. Bảo Thiền trong lòng vui vẻ, phải biết rằng ngày thường tiểu gia hỏa này chỉ thích thân cận người diện mạo xinh đẹp, hơn nữa thích kề cận bên Đại tiểu thư, lúc này chịu gần nàng, mới vừa thỏa mãn tâm tư hư vinh nho nhỏ, liền thấy nó cúi người thoải mái dựa vào, nghểnh cao cổ họng thúc giục một tiếng “Giá──” (kiểu phi ngựa ý)

Mặt Bảo Thiền yên lặng chuyển xanh, cảm thấy là bị coi thành chỗ đi lại, mang theo tức giận tranh cãi với nó một câu “Hai ngày nay ban đêm đều không thấy ngươi, chạy đi đâu chơi?”

Vẹt uốn éo đầu căn bản không mang theo để ý, Bảo Thiền bất đắc dĩ tiếp tục xanh mặt, mang nước vào phòng.

Đẩy cửa vào phòng, ấm áp dễ chịu, một người một chim cũng không khỏi run lên xua đi hàn ý trên người, mỗ chim nhìn lên gặp Triệu Văn Uyển liền nịnh nọt bay qua, không mang theo chút lưu luyến mà dùng xong liền ném Bảo Thiền đi.

Triệu Văn Uyển trên tay đang cầm ấm lô, ở lúc vật nhỏ bay đến liền vươn tay đón nó, xoa lông xù trên đầu nó, kia ấm áp làm cho mỗ chim thoải mái mà cọ cọ, mắt đen nhỏ híp thành một đường, sau đó liền thoáng nhìn thấy Triệu Nguyên Lễ ngồi đối diện, lại đột nhiên trợn to.

“Mỹ nhân, thiếu đồ trang sức sao, lại bay đến nơi này?”

“….” Triệu Văn Uyển một phen bắt được mỗ chim muốn phấn đấu quên mình nhào về phía trước, trên mặt không có ánh sáng.

“Ha ha ha…” Triệu Nguyên Lễ sửng sốt một lát cười lên tiếng, nhìn vẹt bị Triệu Văn Uyển giữ còn nổi lên sắc tâm không sợ chết, cảm thấy vô cùng chọc cười “Uyển Uyển khi nào thì nuôi, đây là muốn thành tinh rồi?”

Triệu Văn Uyển cũng là dở khóc dở cười, vẹt này thông minh không thể tưởng, có xu hướng thành tinh. May mà tiểu tử kia cũng biết thời thế, hiểu được nhìn sắc mặt nàng, sẽ không nháo quá mức, tựa như lúc này, hai câu nói xong, thèm nhỏ dãi Triệu Nguyên Lễ, cũng liền thành thật mà chớp mắt đen nhìn, vẻ mặt mê trai.

Trải qua vật nhỏ nháo, bầu không khí ban đầu trầm trọng giờ thoải mái một chút, Triệu Nguyên Lễ bình tĩnh nhìn Triệu Văn Uyển, thấy nàng tựa hồ không chịu ảnh hưởng bởi lời đồn trong phủ, vẫn là bộ dáng bình tĩnh, trong lòng không khỏi thở dài, Uyển Uyển thu liễm tính tình là tốt,  nhưng lại sợ nàng đem buồn bực đều để trong lòng.

Con ngươi đen như mực chợt hiện vẻ mờ mịt, giọng điệu như trước ôn hòa như gió xuân, lại mang theo một tia kiên định không để người nghi ngờ trầm ổn khí phách, chậm rãi nói “Đại ca biết muội vô tội, ngày mai tổ mẫu hỏi đến, chỉ cần đem sự thật ngày đó nói ra, chuyện tiếp theo như thế nào liền giao cho ca đến lo liệu.”

“Đại ca, chúng ta lúc này không bằng không chứng, ai sẽ tin Tam thẩm lấy đứa nhỏ ngày đêm mong ngóng làm lợi thế vu oan muội.” Triệu Văn Uyển buông mắt, hiển nhiên là bất đắc dĩ.

Triệu Nguyên Lễ nhíu mày, việc bên trong nhà không thể so với bên ngoài, hắn thật không tiện nhúng tay, nhưng sự tình liên quan đến Uyển Uyển, cho dù không được, hắn cũng sẽ hết sức đi tìm chứng cớ, chứng minh nàng trong sạch.

“Chỉ cần có ca ở đây, nhất định sẽ không để cho muội ủy khuất.” Muốn chỉ trích cái gì, cũng là từ hắn chắn ở phía trước.

Triệu Văn Uyển nâng mắt, nhìn đại ca nghiêm túc, lúc này ẩn sâu ý trêu đùa nháy mắt nhạt đi, thấp giọng cảm động nói “Đại ca…”

Người sau nháy mắt hiểu ý, khóe mắt thon dài cực kỳ giống Triệu Văn Uyển hơi hơi nheo lại.

Triệu Văn Uyển bị nhìn ngượng ngùng cười “Muội chỉ là nghĩ muốn chọc đại ca thôi!”

Trên mặt Triệu Nguyên Lễ xẹt qua tia không biết làm sao, bật cười lắc đầu, đều là lúc nào rồi muội muội tốt này còn có tâm tư chọc hắn. Sự tình trước mắt gấp đến độ lửa sém lông mày, với tính tình của Tam thẩm phải nháo đến long trời lở đất mới bỏ qua, trước kia nàng mất hài tử vốn là súc vật không có mắt, lúc này là nhiều người nhìn thấy…Triệu Nguyên Lễ có chút đau đầu suy nghĩ.

Lúc này trái lại thành Triệu Văn Uyển trấn an đại ca, mím môi cười thâm ý, thần thần bí bí nói “Đại ca yên tâm, ngày mai người làm sai kia nhất định sẽ bị phạt, chỉ cần nhìn thôi.”

Triệu Nguyên Lễ nhíu mày “Không nói với ca sao”

Triệu Văn Uyển đến gần, ghé vào bên tai hắn nói thầm một phen, cuối cùng nhìn về phía mỗ chim đang mê trai “Nha, toàn dựa vào nó, nếu muội ngày mai bị phạt, liền nhổ lông nó làm cổ áo lông chim thay đổi tâm tình.”

Vật nhỏ vèo cái thẳng thân mình, một bộ biểu tình trời sập, chọc hai người đều cười.
Bình Luận (0)
Comment