Triều Tư

Chương 21

Giữa tháng 11, tất cả trường trung học ở thành phố Đồng An tổ chức kỳ thi thử đầu tiên.

Sau khi có kết quả, Tống Nguyên Dã đứng đầu thành phố với số điểm rất cao 723 điểm.

Khương Ninh và Chu Vãn Dạng đứng trước danh sách bảng điểm, nhìn lên bảng vàng.

Danh sách ghi 300 học sinh đứng đầu thành phố.

Cô nhìn từ đầu xuống dưới, thấy Tống Nguyên Dã đứng đầu danh sách, còn cô đứng cuối, ở giữa còn có hơn hai mươi mấy người.

“Tống Nguyên Dã sao có thể giỏi như vậy? Tớ cứ tưởng đề thi này rất khó, thế mà cậu ta gần như đạt được điểm tuyệt đối.” Chu Vãn Dạng đọc xong bảng danh sách không khỏi thở dài.

Khương Ninh gật đầu đồng tình. Cô nhìn điểm phía sau tên của cậu. Môn Toán của cậu gần như được điểm tuyết đối, ngoại trừ việc cậu bị mất điểm khá nhiều ở môn Ngữ Văn, điểm của cậu ở những môn khác đều không chê vào đâu được.

Nhìn lại bản thân, lần này điểm Vật Lý của cô tốt hơn nhiều. Nhưng những môn khác không đạt tới điểm 70 nên xếp hạng tổng thể của cô thấp hơn những bài kiểm tra hàng tháng vừa rồi.

Sau khi thi xong, giáo viên Vật Lý có nói chuyện với cô, giúp cô phân tích những câu mất điểm trong bài thi, đồng thời cũng nhắc cô lần sau phải chú ý một chút.

Hai người đứng dưới tầng xem bảng điểm đến quên cả thời gian. Khi chuông reo lên thì hai người mới chạy vào lớp.

Vừa chạy vào lớp thì chuông mới ngừng reo. Đẩy cửa đi vào, giáo viên Ngữ Văn Tôn Gia đã đứng trên bục giảng.

Cũng bởi vì hai người bước vào cùng lúc với tiếng chuông, Tôn Gia cho phép hai người đi vào.

Những học sinh đi muộn phía sau thì không được may mắn như vậy, buộc phải đứng phạt trên bục giảng gần nửa tiết học.

Tống Nguyên Dã cũng nằm trong số những người đến muộn. Cậu quay về chỗ ngồi, lấy quyển sách Ngữ Văn rồi đi lên bục giảng.

Cũng bởi vì lúc này nhiều học sinh không giỏi đọc thơ cổ nên Tôn Gia cho mọi người khoảng mười phút mỗi ngày để tập nhớ trong các tiết học tuần này, sau đó thì dành ra vài phút để tập viết.

Khương Ninh nhẩm học thuộc lòng, có chút lơ đãng, thi thoảng liếc nhìn người thiếu niên đang đứng trên bục giảng.

Tống Nguyên Dã đứng thẳng tắp trên bục giảng. Cậu giơ sách, che đường quai hàm tinh xảo, chỉ để lộ đôi mắt đen sâu thẳm.

Sau khi học thuộc, ngoại trừ ba người đến muộn, Tôn Gia còn gọi thêm một người lên bục giảng viết chính tả.

Cô nhìn xuống dưới, nhiều người nhanh chóng cúi đầu, sợ cô gọi tên.

Ánh mắt cô đảo qua một vòng, cô thấy Khương Ninh đang ngẩn người, trực tiếp gọi tên cô.

Bạn cùng bàn của Khương Ninh huých nhẹ vào tay cô, Khương Ninh cũng lấy lại được tinh thần.

“Giáo viên gọi cậu lên viết chính tả.” Bạn cùng bàn nhắc nhở.

Khương Ninh gật đầu, kéo ghế ra, bước lên bụng.

Đứng trước bục giảng, chỉ còn lại một chỗ trống cuối cùng, bên trái lại chính là Tống Nguyên Dã.

Mí mắt Khương Ninh giật giật, cô bình tĩnh lấy một cục phấn trong hộp rồi đi tới.

Khi mọi người đã sẵn sàng, Tôn Gia bắt đầu đọc câu hỏi, học sinh sẽ dựa vào câu hỏi đó và viết thơ.

Cũng vì sợ mấy người đứng trên bục sẽ chép nhau nên Tôn Gia đã đi hỏi từng người.

Khương Ninh rất nhanh đã viết ra đáp án.

Mắt hướng sang người bên cạnh, Tống Nguyên Dã không hề có động tĩnh gì.

Cậu ấy không biết sao?

Khương Ninh trong lòng phán đoán.

Nếu cậu không viết được, theo hình phạt trước đây của Tôn Gia, cậu sẽ phải chép lại bài thơ 20 lần.

Khương Ninh do dự một chút, sau đó liếc nhìn phía sau, Tôn Gia đang cầm sách đi vòng quanh phía dưới bục.

Nhân cơ hội này, Khwong Ninh đứng bên cạnh viết một câu thơ, nhẹ nhàng gõ vào bảng đen bên cạnh.

Tống Nguyên Dã ngẩng đầu, Khương Ninh khẩn trương chỉ vào dòng mình vừa vết.

Cậu khẽ nhướng mày, dường như không ngờ Khương Ninh lại to gan đến vậy.

Khương Ninh lo lắng nhìn ra phía sau. Tôn Gia vẫn chưa quay lại, cô dùng khẩu ngữ nói với Tống Nguyên Dã: Nhìn nhanh.

Tống Nguyên Dã gật đầu, liếc nhìn dòng chữ cô viết rồi viết xuống.

Một giây trước khi Tôn Gia quay lại, Khương Ninh đã nhanh chóng xóa câu thơ kia đi.

Sau khi làm xong những điều này, lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.

Chép chính tả xong, Khương Ninh bỏ lại phấn vào hộp rồi bước xuống bục. Tôn Gia đứng chữa lỗi cho mấy người đứng trên bục.

Hai người còn lại sai đủ loại, Tôn Gia đặc biệt khoanh tròn lại để nhắc nhở mọi người chú ý. Thấy Tống Nguyên Dã và Khương Ninh đều viết đúng, cô hài lòng gật đầu.

Bởi vì không có sai sót gì, Tôn Gia cho phép Tống Nguyên Dã kết thúc hình phạt, trở về chỗ ngồi.

Trở lại lớp sau bữa trưa, trong lớp vẫn chưa có nhiều người. Chu Vãn Dạng đi vào nhà vệ sinh. Khương Ninh ngồi xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra bài thi Vật Lý làm đề.

Gặp đúng câu hỏi khó, cô dừng lại, cau mày suy nghĩ.

Đột nhiên, một cái bóng hiện lên trên bài kiểm tra của cô, đồng thời, một bàn tay với khớp xương hiện rõ đang ở ngay trong tầm mắt cô:

“Đối vớic âu này, đầu tiên cậu giả sử vận tốc của vật nhỏ khi trượt trên một quãng đường L là V thì vận tốc quả bóng lúc này là Vb, Vb = Vcosθ. Sau đó thì thay số vào tìm Vb, dựa vào những dữ kiện đã biết và cuối cùng là tìm được V.”

Người con trai giải thích rất rõ ràng lọt vào tai Khương Ninh. Khương Ninh sửng sốt một lúc, cô ngâng đầu nhìn, thấy Tống Nguyên Dã đang đứng bên cạnh mình, cúi đầu nhìn bài thi của cô.

Trong chốc lát, hô hấp của cô như chậm lại.

Nhìn thấy con mắt kinh ngạc của cô, Tống Nguyên Dã đặt lên chỗ cô cốc trà sữa trong tay: “Cảm ơn cậu chuyện sáng nay.”

Khương Ninh phản ứng lại, vội lắc đầu: “Không có gì.”

“Vừa rồi thấy cậu đang nghĩ về câu này, nên muốn cho cậu nghe ý tưởng của tôi.” Tống Nguyên Dã liếc nhìn câu hỏi trên tờ giấy, “Tôi không làm phiền cậu chứ?”

“Không đâu.” Khương Ninh lắc đầu, “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Tống Nguyên Dã gật đầu, “Tôi về trước.”

Tống Nguyên Dã chuẩn bị đi về phía sau lớp.

Nhìn cốc trà sữa trên bàn, Khương Ninh lấy hết can đảm, gọi cậu: “Tống Nguyên Dã.”

Tống Nguyên Dã quay đầu lại, “ừ” một tiếng to.

Nhìn đôi mắt đen sáng ngời của cậu, Khương Ninh lo lắng ấn bút: “Nếu sau này có câu Vật Lý nào không biết, tôi có thể hỏi cậu không?”

Tống Nguyên Dã rũ mi, cười nói: “Đương nhiên là được.”

Khương Ninh nhẹ giọng cảm ơn. Tống Nguyên Dã gật đầu đáp lại, xoay người đi về chỗ của mình.

Khương Ninh thu lại ánh mắt, cô đưa tay cầm lấy cốc trà sữa, trà sữa vẫn còn ấm.

Đầu ngón tay cô đặt lên đó, có chút ấm áp, nhịp tim Khương Ninh cũng đang đập điên loạn, cô không khỏi cong môi.

*

Qua tháng 11, tiết trời càng lúc càng lạnh.

Phía nam không có hệ thống sưởi. Khương Ninh vốn quen ở trong phòng có sưởi, nhiệt độ vừa hạ xuống, cô lại phát bệnh.

Trần Thục Vân xin phép cho cô nghỉ rồi đưa cô đến bệnh viện truyền dịch. Gần đây có nhiều người bị cảm, phòng truyền dịch chật kín người, đều đang xếp hàng chờ bên ngoài.

Khương Ninh lấy cuốn từ vựng nhỏ ra, tìm một nơi yên tĩnh, im lặng học thuộc các từ, đột nhiên trước mặt cô vang lên một trận ồn ào.

Tiếng động càng lúc càng lớn. Khương Ninh ngẩng đầu lên thì thấy có mấy người đàn ông cao lớn đang vây quanh một nữ bác sĩ.

“Là vì cô đã phẫu thuật cho mẹ tôi nên mẹ tôi mới trở nên như thế này! Cô phải trả tiền cho chúng tôi!” Người đàn ông mắng nữ bác sĩ.

Nữ bác sĩ bình tĩnh nói: “Hãy để tôi giải thích cho anh, vì mẹ anh mắc nhiều bệnh cơ bản nên chúng tôi đã cố gắng hết sức để tránh tình trạng trở nên nặng nề hơn. Bây giờ bà ấy chỉ thỉnh thoảng khó thở mà thôi, đó là kết quả tốt nhất rồi.”

“Cái rắm! Cô là một kẻ lang băm! Hôm nay mấy người phải bồi thường tiền cho chúng tôi! Nêu không trả tiền, tôi sẽ không rời đi!” Người đàn ông gần như không nghe lời giải thích của nữ bác sĩ, càng nhanh chóng áp bức.

Nữ bác sĩ vẫn ôn hòa nói: “Bởi vì ca phẫu thuật của mẹ anh thành công và phù hợp với nội quy của bệnh viện nên chúng tôi không thể hoàn tiền cho anh được.”

Sau khi nghe nói không được hoàn tiền, người đàn ông lập tức mất bình tĩnh, bắt đầu kéo tay nữ bác sĩ.

Các bác sĩ và y tá khác đều bận rộn, không ai để ý đến góc này.

Trần Thục Vân cũng nhìn thấy cảnh này, nhỏ giọng nói với Khương Ninh: “Con đi gọi bảo vệ tới đây đi.”

Khương Ninh gật gật đầu, cất sách vở rồi đi xuống tầng gọi bảo vệ.

Trần Thục Vân bước tới, kéo tay người đàn ông ra khỏi tay nữ bác sĩ, nghiêm khắc nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, anh đang làm gì vậy?”

“Làm gì? Liên quan con mẹ gì ở mày, cút ngay.” Người đàn ông chửi bới.

Trần Thục Vân đứng trước mặt nữ bác sĩ, “Đây là bệnh viện, ở đây anh không được phép hành động ngông cuồng.”

“Mặc kệ đây là nơi con mẹ nó quái quỷ nào, tao vẫn ngông cuồng thế đấy.’

Nói xong, mấy người đàn ông bước tới ra tay. Nữ bác sĩ mặt mày không hề tốt: “Mấy người làm gì! Tôi đã giải thích nhiều lần rồi! Bệnh của mẹ anh không phải do chúng tôi gây ra!”

Người đàn ông không hề nghe, tiến lên giật tóc và tát vào mặt cô.

Cũng may, Khương Ninh đã kịp đưa bảo vệ đến kịp thời, nhưng người đàn ông kia bị còng tay đưa đến đồn cảnh sát.

Sau khi bọn họ rời đi, nữ bác sĩ cảm ơn Trần Thục Vân: “Vừa rồi thật sự cảm ơn hai người.”

“Không có gì.” Trần Thục Vân nhíu mày hỏi, “Những người này là ai? Các cô đã làm việc vất vả rồi, bọn họ còn tới đây gây rắc rối.”

Nữ bác sĩ bất lực thở dài.

Khương Ninh đứng bên cạnh Trần Thục Vân, nhìn vào khuôn mặt của nữ bác sĩ, cô luôn cảm thấy quen thuộc, nhưng cô không thể hiểu được sự quen thuộc này đến từ đâu.

Nữ bác sĩ cảm ơn hai người một lần nữa rồi vội vã rời đi vì sắp có một cuộc phẫu thuật khác.

Khương Ninh phải nằm viện hai ngày để truyền dịch trước khi trở lại trường học.

Chu Vãn Dạng vừa đến trường đã đi lấy cho cô một cốc nước nóng, “Với thể trạng này của cậu, tốt nhất sau này không nên đi ra ngoài. Nếu cậu muốn uống nước thì cứ nói với tớ, tớ đi lấy cho cậu.”

“Cảm ơn Dạng Dạng.” Khương Ninh trong lòng vô cùng ấm áp, cầm chén nước nói lời cảm ơn.

Chu Vãn Dạng nhéo mặt cô nói: “Không sao, ai bảo cậu là bạn thân của tớ chứ.”

Khương Ninh cười cười.

Rất nhanh đã vào học. Chu Vãn Dạng quay về chỗ ngồi. Khương Ninh cũng đang chuẩn bị lấy cuốn sách ra định tự học, chợt liếc mắt nhìn thấy một bóng người đi ngang qua cửa phòng học, Khương Ninh dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Nguyên Dã bước nhanh, bóng dáng lướt qua cửa sổ. khương Ninh chỉ kịp nhìn thấy góc áo của cậu bị thổi bay phía sau.

Bóng người biến mất khỏi tầm mắt. Chuông vào học vang lên, Khương Ninh tỉnh táo lại, lấy sách ra bắt đầu học thuộc.

Cũng vì hôm nay là ngày Giáng Sinh nên trong bữa cơm, nhiều người đến từng lớp tặng táo cho nhau, tượng trưng cho sự bình an.

Tòa dạy học khối 12 hiếm khi trở nên sôi động như vậy.

Ăn cơm xong, Chu Vãn Dạng cũng kéo Khương Ninh đi mua táo ở quầy hàng trước cổng trường.

Những quả táo to màu đỏ được gói trong những chiếc giấy nhiều màu sắc có ruy băng phía trên, trông vô cùng tinh tế. Táo trong ngày lễ này bán rất đắt, mỗi quả 10 nhân dân tệ, nhưng vẫn có rất nhiều người mua.

Chu Vãn Dạng chen vào mua ba cái, dự định cho Khương Ninh một quả, Điền Hàm Ngọc một quả, Từ Tuấn một quả.

Khương Ninh ban đầu không định mua, nhưng cô bị bầu không khí náo nhiệt trước quầy hàng làm cho cuốn hút, liền mua ba cái.

Một trong số đó, cô thật sự muốn tặng cho Tống Nguyên Dã.

Mang táo về lớp, Khương Ninh đầu tiên là cùng Chu Vãn Dạng và Điền Hàm Ngọc trao đổi táo.

Cô cầm quả còn lại, làm bộ như lơ đãng nhìn về phía Tống Nguyên Dã, vị trí của cậu ta đã bị nhét đầy táo rồi.

Cậu ấy thật sự rất nổi tiếng.

Khương Ninh siết chặt màng bọc nhựa, màng bọc phát ra tiếng kêu cót két.

Trong lớp có rất nhiều người, nhưng Khương Ninh vẫn không đủ can đảm đưa táo tới chỗ cậu.

Một lúc sau, Tống Nguyên Dã từ bên ngoài bước vào.

Nhìn thấy một bàn đầy những quả táo được đóng gói tinh xảo, cậu bất lực gói hết táo vào một túi to đem đi tặng người khác.

Đến khi cậu quay lại, trong tay cậu đã trống rỗng.

Cậu vừa ngồi xuống, Dương Thần Hi đã đứng ở cửa sau gọi cậu: “Tống tiền bối.”

Giọng nói của cô gái vừa trong vừa dễ nghe, Khương Ninh lặng lẽ quay đầu lại nhìn.

Dương Thần Hi giơ quả táo trong tay lên, lại gọi cậu: “Tống tiền bối, anh ra đây đi, em tặng anh một quả bình an.”

Tống Nguyên Dã không đi ra ngoài.

Cô gái vẫn không chịu buông tha, “Anh không ra thì em vào.”

Tống Nguyên Dã khẽ cau mày, đứng dậy đi ra cửa.

Hai người cùng rời khỏi phòng học. Cửa sau bị một bức tường dày chặn lại, Khương Ninh không nhìn thấy gì.

Cô cụp mắt trước đề bài tập trước mặt, không đọc được một chữ nào, tâm trí cũng theo hai người kia mà bay ra ngoài cửa.

Khi di chuyển ghế, Khương Ninh vô tình chạm vào túi đóng gói quả táo trên bàn. Cô cúi đầu nhìn quả táo đáng lẽ phải được tặng đi nhưng vì nhát gan mà không dám tặng, lặng lẽ thở dài.

Một lúc sau, Khương Ninh nghe thấy phía sau phòng học có động tĩnh, Khương Ninh vô thức quay đầu lại nhìn.

Chỉ cần nhìn một cái,trong lòng cô đã chùng xuống.

Tống Nguyên Dã đặt một quả táo trước mặt cậu.

Cậu đã nhận quà của Dương Thần Hi.

Trái tim Khương Ninh như rơi xuống vực, bởi vì đây là quả táo duy nhất Tống Nguyên Dã nhận trong ngày hôm nay.

Khương Ninh trong lòng chua xót, vô tình đưa tay vào ngăn kéo, siết chặt quả táo muốn tặng.

Cũng vì tính cách khác nhau, số phận của hai quả táo cũng rất khác nhau.

Khương Ninh siết chặt lòng bàn tay, trong lòng đắng chát.

So với việc yêu thầm, có vẻ như những người táo bạo sẽ dễ dàng có được tình yêu.

Và cô đã định sẵn phải đứng trong bóng tối, im lặng nhìn chăm chú vào hào quang trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment