Triều Tư

Chương 24

Gần tới giờ cửa ải của năm cuối cùng, khối 12 mới được nghỉ. Sau kỳ thi cuối kì có buổi họp lớp, Khương Ninh thu dọn đồ đạc từ phòng thi, chuẩn bị trở lại lớp.

Vừa ra khỏi phòng thi, cô gặp Hứa Kim Ngôn từ phòng thi bên cạnh đi ra.

Hứa Kim Ngôn gọi cô lại, hai người cùng đi về lớp.

“Bài thi thế nào?” Hứa Kim Ngôn hỏi cô.

Khương Ninh cười nói: “Xem như là khá ổn.”

“Vậy được.” Hứa Kim Ngôn cười nói, “Năm nay cậu tính ra Bắc hay ở lại đây đón Tết?”

“Chắc là ở Đồng An.” Khương Ninh đáp.

Cô không nghe Trần Thục Vân nói muốn về đón Tết. Năm nay là năm đầu tiên dọn đến đây, chắc là Trần Thục Vân muốn Khương Ninh thật quen với nơi này. Hơn nữa, công ty không phải là cho nghỉ vài ngày, Trần Thục Vân cũng cảm thấy đi lại qua lại rất phiền.

Hơn nữa, trong dịp Tết có rất nhiều người, chỉ mong không có chuyện gì xảy ra lần nữa. Có lẽ bọn chúng sẽ không thể ở đây. Khoảng thời gian này là khoảng thời gian mấu chốt của Khương Ninh, Trần Thục Vân cũng không muốn gây sức ép, sợ ảnh hưởng đến cô.

“Tôi năm nay cũng ở đây đón Tết, có thể mời cậu ra ngoài chơi không?” Hứa Kim Ngôn quay đầu nhìn cô.

Khương Ninh có chút kinh ngạc, nhưng cô cũng không từ chối: “Được.”

Đi đến cầu thang, hai người tách ra đi về lớp của mình.

Bàn ghế trong lớp vẫn chưa được trả về vị trí cũ, trông rất bừa bộn.

Khương Ninh thu dọn đồ đạc. Có người đi ngang qua tạo một cơn gió, cô ngẩng đầu lên trông thấy tấm lưng cao thẳng tắp của Tống Nguyên Dã.

Lỗ Chí Dũng bước vào lớp, đứng trên bục giảng nói ngắn gọn về lễ tổng kếp cùng kì thi cuối kì được công bố sau kỳ nghỉ lễ.

Cuối cùng, khi nghe thấy nói rằng không có bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông, trong lớp đã vang lên “vạn tuế”.

Trước khi tan học, Lỗ Chí Dủng mỉm cười và chúc mọi người “năm mới vui vẻ”. Lại nhân tiện nhắc đến tên của Lương Tụng Văn và Trầm Tích, nói rằng khai giảng năm sau sẽ không có nhiều náo loạn như năm nay.

Lương Tụng Văn và Trầm Tích liếc nhau, vô cùng ăn ý mà làm động tác cúi chào với thầy: “Tuân lệnh, Lỗ sir!”

Lỗ Sir phát âm nghe giống Loser, cả lớp lại được một trận cười.

Lỗ Chí Dũng không quan tâm tới bọn họ nhiều như vậy, thầy xua tay để bọn họ rời đi.

Chu Vãn Dạng có việc ở nhà, vừa thi xong đã rời đi. Khương Ninh một mình đi ra ngoài trười.

Các lớp đều lần lượt kết thúc, trên cầu thang có rất nhiều người, chậm rãi đi xuống.

Mọi người xung quanh đều thảo luận với nhau về những gì diễn ra trong ký nghỉ. Giữa tiếng ồn ào, Khương Ninh chính xác bắt được giọng nói của Tống Nguyên Dã.

Lương Tụng Văn ôm cặp đi xuống cầu thang, hỏi Tống Nguyên Dã: “

“Lát nữa chúng ta có một đêm ở quán cà phê Internet nhé?”

“Không đi.” Tống Nguyên Dã không chút do dự từ chối.

“Ngày mai là ngày nghỉ, ta đi chơi một đêm đi!” Lương Tụng Văn nói.

Tống Nguyên Dã liếc cậu ta một cái, “Tôi phải tới bệnh viện, không có thời gian.”

“Đến bệnh viện tìm dì sao?” Lương Tụng Văn hỏi.

Tống Nguyên Dã “ừ” một cái rồi theo đám người đi xuống phía dưới.

“Aizz, đúng rồi, cậu đã tìm được người giúp dì cậu lần trước chưa?” Lương Tụng Văn hỏi.

Tống Nguyên Dã gật đầu: “Tìm được rồi, sang năm đợi bố tôi về rồi mời bọn họ đi ăn.”

“À, được được, tôi nhớ là hai mẹ con đúng không? Tôi nghe nói hai người họ hôm đó rất dũng cảm đó.”

“…”

Hàn huyên về chuyện này một lúc, cuối cùng cũng đi hết đoạn cầu thang hẹp. Không gian trở nên rộng rãi hơn, học sinh cũng như ong vỡ tổ mà ùa ra.

Trong lúc cô chen ra khỏi cầu thang, thẻ học sinh của cô từ trong túi rơi xuống đất.

Cô định cúi đầu nhặt lên, nhưng người phía sau đang nói chuyện không để ý, suýt chút nữa là giẫm lên tay cô.

May mắn thay, Tống Nguyên Dã đã kịp thời kéo cô dậy.

Trong lúc Khương Ninh được kéo lên, đầu cô vẫn còn hơi choáng váng, ngơ ngác nhìn cậu.

“Cẩn thận, trên thang có rất nhiều người. Cậu đột nhiên ngồi xuống rất dễ bị giẫm phải.” Tống Nguyên Dã nhìn cô nói.

Khương Ninh cứng ngắc gật đầu. Tống Nguyên Dã cúi đầu giúp cô nhặt thẻ học sinh đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Khương Ninh nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn.

“Không có gì.” Tống Nguyên Dã gật đầu nhìn cô, “Đi thôi.”

Tống Nguyên Dã và Lương Tụng Văn sải bước dài, nhanh chóng rời đi trước mặt Khương Ninh.

Khương Ninh nắm chặt thẻ học sinh, nhìn bóng dáng cậu rời đi, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng.

*

Đêm giao thừa, Chu Vĩ Kiện và Lưu Mạn nhiệt tình mời Trần Thục Vân và Khương Ninh đến nhà họ dùng bữa tối giao thừa, sẽ rất nhiều người và náo nhiệt.

Bố mẹ Chu Vĩ Kiện năm nay đi du lịch xa nên chỉ còn lại ba người trong nhà.

Trần Thục Vân không thể từ chối, chỉ có thể đưa Khương Ninh đến nhà họ.

Đến nhà họ Chu, bấm chuông cửa, người mở cửa chính là Chu Trạch Sơ.

Anh mặc áo len trắng cùng quần thể thao màu xám, thản nhiên đứng trước cửa, vươn tay nhận lấy đồ trong tay họ. Đầu tiên là gọi Trần Thục Vân một tiếng “dì”, lại quay sang nhìn Khương Ninh đnứg bên cạnh, chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Khương Ninh cười nói.

Sáu tháng cuối năm Chu Trạch Sơ đều ở trường, rất hiếm khi quay về Đồng An. Ngay cả khi về, Khương Ninh cũng bận học bù ở trường, hai người đã hơn nửa năm không gặp mặt nhau.

Hơn nữa, Khương Ninh đang học lớp 12, rất bận rộn, hiếm khi đăng nhập vào mạng nên hai người cũng hiếm khi trò chuyện.

Vào trong nhà, Trần Thục Vân nhanh chóng đi vào bếp giúp đỡ, trong phòng khách chỉ còn lại Chu Trạch Sơ và Khương Ninh.

Chu Trạch Sơ rửa sạch nho rồi mang ra đưa cho Khương Ninh: “Đây là nho khá ngọt, muốn ăn thử không?”

Khương Ninh nhận lấy một cái, bóc vỏ. Chu Trạch Sơ đặt đĩa lên bàn trà, duỗi đôi chân dài ngồi xuống.

“Cuộc sống cuối năm cấp ba thế nào?” Chu Trạch Sưo cũng lấy một quả nho ra khỏi đĩa.

Khương Ninh bỏ hạt nho vào miệng, “Có chút khổ.”

“Không khổ thì không phải lớp 12 đâu.” Chu Trạch Sơ khẽ cười một tiếng.

“Đúng vậy.” Khương Ninh tiếp tục lấy nho ăn.

“Chờ thêm sáu tháng nữa thôi, cô gái, anh ở Bắc Kinh chờ em.” Chu Trạch Sơ lười nhác cười nói.

Khương Ninh quay đầu nhìn anh: “Làm sao anh biết em sẽ thi vào trường ở Bắc Kinh?”

“Bởi vì anh muốn…” Chu Trạch Sơ nói được một nửa, lại nhướng mày với cô, “Không nói cho em biết.”

Ăn nho được một lúc, Chu Trạch Sơ muốn về phòng xử lý một số việc. Sợ Khương Ninh muốn chán nên đưa điện thoại cho cô chơi, Khương Ninh từ chối, lấy điện thoại trong túi ra, chớp mắt nói: “Em vừa được mua điện thoại rồi.”

Nhìn thứ trong tay cô, Chu Trạch Sơ mỉm cười, thu điện thoại lại: “Được, vậy em tự chơi trước, sau khi xong việc thì anh chơi tiếp với em.”

“Được.” Khương Ninh gật đầu.

Trước khi quay về phòng, Chu Trạch Sơ nghịch ngợm nghịch tóc Khương Ninh. Khương Ninh không hề tức giận, cô chỉ thở một hơi, kêu tên của anh: “Chu Trạch Sơ!”

Chu Trạch Sơ quay người, mỉm cười với cô, nhướng mày nói: “Gọi là anh.”

Khương Ninh: “…”

Khi Chu Trạch Sơ trở về phòng, Khương Ninh mở điện thoại ra đăng nhập. Một số bạn học đã gửi lời chúc mừng năm mới cho cô.

Trả lời xong, Khương Ninh mở ra cuộc hội thoại với Trần Hạ.

Trần Hạ: [Gần đây em với cậu ta thế nào rồi? Có tiến triển gì chưa? / quáiquỷ.jpg]

Khương Ninh suy nghĩ một lúc rồi quay lại: [Không]

Trần Hạ năm nay vừa nhập học năm thứ nhất, nghỉ đông ở nhà rảnh rỗi. Nhìn thấy tin nhắn Khương Ninh gửi lại cho mình, cô lập tức trả lời: [Lâu như vậy rồi, còn chưa hành động gì sao?]

Hành động? Chỉ cần đọc đến dòng chữ đó, tim cô đã đập nhanh hơn.

Thấy cô đã lâu mà không trả lời, Trần Hạ lại rất nhanh gửi thêm một tin nhắn khác: [Em không biết nên theo đuổi người ta như thế nào sao? Để chị dạy em, đêm giao thừa năm nay, em hãy gửi lời chúc Tết cho cậu ta trước, sau đó khi cậu ta trả lời, cậu có thể hỏi cậu ta đã trải qua Tết năm nay như thế nào, cậu ta có ở nhà hay không, muốn đi chơi cùng nhau không, vân vân.]

Trần Hạ: [Tóm lại, cứ rủ người ta ra ngoài trước. hai người ở cùng một chỗ rất dễ nảy sinh tình cảm.]

Nhìn chuỗi tin nhắn dài cô gửi, Khương Ninh mỉm cười đáp lại: [Em biết rồi, cảm ơn chị Hạ Hạ.]

Trần Hạ: [Không có gì, nếu em gặp thêm vấn đề gì trong tình yêu, cứ nhắn với chị, chị phân tích giúp em.]

Khương Ninh: [Được.]

Tán gẫu với Trần Hạ xong, Khương Ninh nhìn chằm chằm vào di động, vô tình mở hộp thoại với Tống Nguyên Dã.

Từ khi kết bạn với Tống Nguyên Dã đến nay, bọn họ cũng không trò chuyện nhiều, chỉ thỉnh thoảng Tống Nguyên Dã mới gửi ảnh Lucky cho cô, hai người trò chuyện một lúc.

Lucky chính là chú chó hôm đó Khương Ninh và Tống Nguyên Dã đã cứu. Tống Nguyên Dã mang chú chó con về nhà, có hỏi ý kiến của Khương Ninh khi đặt tên.

Khương Ninh đặt cho nó cái ên này không chỉ vì ngày đó cún con may mắn được gặp họ mà còn vì cô cũng may mắn được gặp cậu ngày hôm đó.

Ngày hôm đó, thực sự là một ngày may mắn đối với chú chó nhỏ và cô.

Khương Ninh đọc đi đọc lại cuộc trò chuyện giữa hai người trong hộp trò chuyện. Cuối cùng theo thói quen lại vào trang cá nhân của cậu xem tình hình.

Tống Nguyên Dã rất ít khi đăng tin gì đó, Khương Ninh lướt một chút để hết thanh trạng thái, nhưng với cô như thế vẫn là chưa đủ.

Vào lại trang cá nhân của cậu, Khương Ninh bất ngờ phát hiện ra Tống Nguyên Dã vừa đăng bài mới cách đây năm phút trước.

Cậu đăng một tấm ảnh Lucky đang chơi cùng chú chó săn lông vàng của cậu trên đường phố mà không có bất kì câu đề nào đi kèm.

Khương ninh phóng to bức ảnh, nhìn thấy lấp ló bàn tay lộ rõ từng khớp xương của cậu lộ ra từ góc ảnh, cô chợt cảm thấy ghen tị với chú chó con.

Chỉ trong vài giây, bản thân Khương Ninh cũng bị suy nghĩ trong đầu làm cho bật cười.

Cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Thế nào lại đi ghen tị với một chú chó chỉ vì cả hai đều thích cậu ta chứ.

Nhưng Khương Ninh vẫn xem đi xem lại mấy lần. Cô thực sự ghen tị vì chú chó con luôn có thể ở bên cạnh cậu.

Nhìn điện thoại một lúc, cô iđnhj đứng dậy hoạt động cơ thể thì đúng lúc Lưu Mạn đang ở trong bếp gọi Chu Trạch Sơ.

Khương Ninh đi vào trong bếp: “Dì, dì tìm anh Trạch Sơ có chuyện gì thế?”

“À, dì thấy trong nhà không còn cốc trà dùng một lần nữa, nên gọi nó đi mua một ít, tiện đường mua một chai nước trái cây,” nhìn cô, Lưu Mạn nói: “Trạch Sơ đâu rồi? Nó đang làm gì thế?”

“Anh ấy vào phòng có chút việc, trông rất bận, để cháu đi mua cho.” Khương Ninh nói.

Lưu Mạn nói: “Không cần đâu, cháu đi gọi nó đi đi, cũng không biết nó mỗi ngày đều bận cái gì.”

Trần Thục Vân đặt bát đĩa đã rửa sạch lên bàn, ngẩng đầu nhìn cô, “Không sao đâu, chị cứ để Ninh Ninh đi đi. Dù sao con bé cũng đã khá quen thuộc chỗ này rồi.”

Lưu Mạn cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy được, cháu đi đi, xem xem muốn uống gì thì cứ mua.”

Khương Ninh đáp lại: “Vâng ạ.”

Khương Ninh cầm tiền đi xuống tầng.

Kỳ thật, cô tình nguyện xuống tầng mua đồ cũng là có lý do. Lỡ như cô gặp cậu dưới ấy thì sao?

Khương Ninh bước đi rất chậm rãi, vừa đi vừa nhìn xung quanh, mong chờ được gặp Tống Nguyên Dã.

Nhưng đến khi cô ra khỏi siêu thị, đi vào khu chung cư, cô vẫn không thấy bóng dáng Tống Nguyên Dã.

Quả nhiên, một cuộc gặp tình cờ là một mong muốn vô cùng xa xỉ.

Khương Ninh trong lòng có chút thất vọng. Đúng lúc cô đang xách đồ đi ngang qua vườn hoa khu chung cư, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Khương Ninh hoảng sợ, đến khi phản ứng lại được thì mới biết có một chú chó con đang ngồi chổm hổm trước mặt cô.

Bộ lông màu đen trắng, là Lucky.

Khương Ninh trừng mắt nhìn, cho rằng mình nhìn lầm.

Dù đã mấy tháng không gặp nhưng Lucky vẫn nhớ đến cô. Nó chạy đến bên Khương Ninh, cọ cọ vào ống quần cô một cách trìu mến.

Khương Ninh ngồi xổm xuống, sờ đầu nó.

Lucky hưng phấn “gâu” vài tiếng.

Nếu Lucky ở đây, hẳn là cậu ấy cũng đang ở đây.

Khương Ninh nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy một người con trai đang bước nhanh tới vườn hoa cùng chú chó săn màu vàng.

“Khương Ninh?” Nhìn thấy cô, Tống Nguyên Dã có chút bất ngờ.

Khương Ninh đứng dậy, khẩn trương nắm lấy sợi dây xích trên cổ Lucky: “Cậu tới đây dắt chó đi dạo sao?”

Tống Nguyên Dã gật đầu, cúi xuống nhìn chú chó bên cạnh, “Tôi không biết tại sao đột nhiên Lucky lại chạy nhanh như vậy, hóa ra là vì nhìn thấy cậu.”

Khương Ninh cũng cúi đầu nhìn nó, Lucky thè lưỡi vẫy vẫy đuôi với Tống Nguyên Dã.

“Không ngờ nó vẫn còn nhận ra tôi.” Nhìn chú chó con đáng yêu đứng bên cạnh, Khương Ninh mỉm cười.

“Ừm, nhớ rất rõ. Không uống công cậu cứu nó.” Tống Nguyên Dã ngồi xổm xuống. Lucky chạy đến bên cạnh cậu, cọ cọ vào tay, cùng chú chó vàng chơi đùa với nhau.

Khương Ninh chớp chớp mắt, sửa lại: “Là cậu đã cứu nó.”

Tống Nguyên Dã ngẩng đầu nhìn cô, lười biếng cười: “Là chúng ta cùng cứu.”

Nghe thấy hai từ “chúng ta” từ miệng cậu, tim cô đập nhanh hơn, vành tai cũng ửng đỏ lên.

Trong hoàn cảnh này, từ ấy có thể vẫn còn mơ hồ.

Lucky và chú chó săn vàng vây quanh Tống Nguyên Dã, thi thoảng lại cắn nhau, Tống Nguyên Dã đưa tay kéo chúng ra.

Khương Ninh cũng ngồi xổm xuống ngắm hai chú chó.

“Nó tên là gì?” Khương Ninh chỉ vào chú chó săn màu vàng.

“Linus.” Tống Nguyên Dã sờ sờ đầu chú chó vàng. Chú chó đi tới cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, “Mẹ tôi đã đặt cho nó.”

“Mẹ cậu thích nuôi chó à?” Khương Ninh nhịn không được hỏi.

“Ừ.” Tống Nguyên Dã thuận miệng gật đầu, “Không chỉ mỗi chó, bà ấy còn thích nuôi những động vật khác.”

Có lẽ bởi vì chủ đề là về những chú cún con nên không khí giữa hai người rất thoải mái.

Mặt trời sắp lặn, cách đó không xa có ánh hoàng hôn ló dạng trên bầu trời. Nhìn người con trai tuấn tú có chút ngỗ nghịch của người thiếu niên trước mặt, Khương Ninh lặng lẽ cong môi, vuốt ve bộ lông mềm mại của chú chó con trước mắt hết lần này đến lần khác.

Bầu không khí thoải mái này không kéo dài được bao lâu, giọng nói của Chu Trạch Sơ vang lên sau lưng Khương Ninh: “Khương Ninh.”

Khương Ninh quay đầu lại nhìn. Chu Trạch Sơ đi tới, nhìn thấy người con trai đứng bên cạnh Khương Ninh. Anh nhìn từ trên xuống dưới, liếc mắt đánh giá rồi rất nhanh đã dời tầm mắt.

“Sao anh lại xuống đây?” Nhìn thấy người đi tới là anh, Khương Ninh có chút khẩn trương.

Thứ nahát là sợ Chu Trạch Sơ sẽ phát hiện ra điều gì đó, thứ hai là sợ Tống Nguyên Dã sẽ hiểu lầm.

“Mẹ em nói em ra ngoài lâu quá, bảo anh xuống tìm em.” Chu Trạch Sơ cầm đồ Khương Ninh nói.

“À.” Khương Ninh vội vàng đáp, không muốn Chu Trạch Sơ ở lại đây lâu, “Vậy chúng ta về thôi.”

“Ừ.” Giọng điệu Chu Trạch Sơ có chút hờ hững.

Khương Ninh quay người, nhìn Tống Nguyên Dã tạm biệt: “Vậy tôi về trước.”

“Được.” Tống Nguyên Dã gật đầu.

Khương Ninh không quá thoải mái mà đi về phía trước mấy bước. Sau đó như nghĩ tới điều gì đó, không nói gì với Chu Trạch Sơ mà chạy tới người đang đứng phía sau.

Thấy bóng dáng cô đang chạy lại, Tống Nguyên Dã hỏi cô: “Sao vậy?”

Bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của cậu, Khương Ninh lo lắng nhéo nhéo đầu ngón tay, tim đập nhanh như muốn nổ tung, cô lấy hết can đảm nhìn cậu nói: “Tôi quên nói với cậu, chúc mừng năm mới.”

Tống Nguyên Dã bất ngờ một chút, rồi cong môi cười đáp:

“Chúc mừng năm mới.”
Bình Luận (0)
Comment