Triều Tư

Chương 47

Đầu tháng 11, Bắc Kinh mưa liên tục nhiều ngày. Cơn mưa này đã dập tắt hoàn toàn cái nóng còn sót lại của mùa hè, nhiệt độ lập tức giảm xuống.

Khương Ninh, Khâu Vũ và cả Đặng Văn Tinh trở lại tòa soạn sau buổi phỏng vấn. Đặng Văn Tinh dùng khăn giấy lau vết bùn dính trên quần, phàn nàn: “Hôm nay khó chịu quá, không biết đến khi nào mưa mới tạnh.”

“Sẽ sớm thôi. Tôi xem dự báo thởi tiết báo ngày mai sẽ nhiều mây.” Khương Ninh dọn lại thiết bị phỏng vấn, xõa mái tóc ướt mưa ra để sấy khô.

“Nếu còn không được nhìn thấy Mặt Trời nữa, tôi sẽ mọc nấm mất.” Đặng Vân Tình thở dài một hơi, ném tờ giấy vào thùng rác, “Thời tiết này chỉ thích hợp để ngủ ở nhà. Nếu như không phải gần đây bận quá thì tôi đã xin nghỉ phép rồi.”

“Không phải cô nói muốn dành thời gian nghỉ đông để gặp bạn trai vào dịp Giáng sinh sao?” Khâu Vũ bưng một tách trà nóng đi tới, cười nói.

“Không tìm nữa, hắn ta đêm qua đột nhiên nói với tôi có chút chuyện vào Giáng sinh,” Đặng Văn Tình gãi gãi tóc, “Hắn ta bận rộn quanh năm, tôi sẽ không bao giờ chủ động đi tìm hắn ta nữa.”

Khâu Vũ hỏi: “Sao vậy? Hai người lại cãi nhau à?”

“Ừ.” Đặng Văn Tình ai oán nói: “Anh ta đúng là đáng ghét. Tôi bây giờ không muốn nói chuyện với anh ta nữa, cũng không muốn nhìn mặt nữa.”

“Cậu ta tới tìm cậu rồi thì cậu sẽ không nói vậy nữa đâu.” Khâu Vũ cười nói.

Đặng Văn Tình tâm tình không tốt cả buổi chiều. Khương Ninh ngồi viết bài, thi thoảng lại nghe tiếng cô nàng thở dài.

Mãi cho đến khi tan ca, bạn trai Đặng Văn Tình đột nhiên xuất hiện trước cửa, mua cho cô cốc trà sữa yêu thích mà ở Bắc Kinh không thể mua được. Đặng Văn Tỉnh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Mâu thuẫn nhỏ giữa hai người lập tức biến mất, quay về mối quan hệ tốt đẹp như xưa.

Nhìn thấy hai người rời đi, Khâu Vũ ghé vào tai Khương Ninh nói: “Nhìn đi, tôi đã nói bọn họ sẽ làm lành khi bạn trai cô ấy tới mà.”

Khương Ninh bật cười. Nghĩ đến cảnh buổi chiều nhìn thấy Đặng Văn Tình cầm điện thoại mà không ngừng thở dài, cô chợt nhớ tới những gì Khâu Vũ đã nói với cô trước đây khi cô đợi Tống Nguyên Dã trả lại cục sạc dự phòng. Bộ dạng của cô lcs ấy rất giống như bây giờ, như cặp đôi nhỏ cãi nhau, chờ đối phương tới làm hòa.

So sánh như vậy, cũng thật giống.

Nghĩ đến đây, mức độ giống nhau ấy lại khiến Khương Ninh cười nhiều hơn.

Chiều muộn, tổng biên tập gọi Khương Ninh vào phòng.

Tổng biên tập họ Lý, tên Lý Lệ Vân. Người này rất tôt bụng. Từ khi Khương Ninh đến đây đã rất được cô quan tâm và chú ý. Mặc dù Khương Ninh mới tới không lâu nhưng cô vẫn tin tưởng giao cho Khương Ninh một số cuộc phỏng vấn quan trọng.

Khương Ninh đến văn phòng. Cứ nghĩ Lý Lệ Vân lại giao cho cô một số nhiệm vụ phỏng vấn khác.

Không ngờ Lý Lệ Vân thấy cô bước vào, lấy chiếc túi đựng hồ sơ căng phồng ra đặt lên bàn: “Những tài liệu này, em đưa đến Cục Cảnh sát, văn phòng thành phố đi.”

Khương Ninh nhận lấy hồ sơ, trên hồ sơ không hề có thông tin, tiêu đề, cô hỏi một câu: “Đi bây giờ ạ?”

“Ừ, đi bây giờ.” Lý Lệ Vân gật đầu nói, “Tài liệu này rất quan trọng. Chỉ cần đến gặp giám đốc, trực tiếp đưa cho ông ấy là được rồi. Tôi đã nói qua với ông ấy.”

Giải thích vài câu, Khương Ninh gật đầu đáp lại rồi cầm túi hồ sơ rời khỏi văn phòng.

Ngoài trời vẫn còn mưa, nhưng không còn nặng hạt như lúc sáng. Trời rất lạnh, gió thổi tung chiếc áo khoác bó sát người của Khương Ninh. Cô đứng đợi taxi ở ven đường.

Đến văn phòng thành phố, Khương Ninh đi vào bên trong, đặt ô của mình trước cửa. Đại Chu nhìn thấy cô, mỉm cười chào hỏi: “Phóng viên Khương? Cô tới gặp đội trưởng Tống à?”

Khương Ninh lắc đầu, quơ tay đang giữ túi hồ sơ: “Không phải, tôi tới giao đồ cho cục trưởng.”

“À, cục trưởng của chúng tôi ửo bên trong, cô vào đi.” Đại chu chỉ vào cửa phòng làm việc.

“Được, cảm ơn anh.” Khương Ninh cầm túi hồ sơ, theo hướng chỉ của Đại Chu mà đi vào phòng làm việc.

Sau khi đưa túi hồ sơ rồi đi ra, Khương Ninh lặng lẽ nhìn quanh, không thấy bóng dáng Tống Nguyên Dã.

Lục Phóng không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh người cô, khóe môi nhếch lên, cười: “Đang muốn tìm xem Tống Nguyên Dã ở đâu à?”

Giọng nói bất thình lình bên tai khiến Khương Ninh giật mình. Lúc định thần lại, nhìn thấy người đứng bên cạnh là Lục Phóng, vành tai Khương Ninh nóng lừng, lắc đầu nguầy nguậy: “ Không phải.”

Lục Phóng thản nhiên cười nói: “Tống Nguyên Dã hôm nay đi công tác, chắc sẽ sớm quay về.”

“Ừm.” Khương Ninh gật gật đầu.

Hóa ra anh đi làm nhiệm vụ, bảo sao không thấy anh ở đây.

“Có muốn ở lại chờ cậu ta một lát không?” Lục Phóng chỉ vào phòng nghỉ.

“Không cần đâuu, tôi phải đi rồi. Ở tòa soạn còn có việc.” Khương Ninh từ chối nói.

Lục Phóng vừa định nói “Được”, điện thoại của anh lại vang lên. Anh lấy ra, nhìn thấy tên người gọi, giơ lên cho Khương Ninh xem, cười nói: “Thật trùng hợp. Ta ra ngoài đi, Tống Nguyên Dã quay về rồi.”

Khương Ninh chớp mắt, nhìn tên trên màn hình.

Lục Phóng nhận cuộc gọi của Tống Nguyên Dã, nói vài câu rồi cúp máy. Nhìn Khương Ninh đang đứng đợi một bên, nói: “Đi thôi, phóng viên Khương.”

Khương Ninh nhẹ giọng “Ừm”, đi tới cửa, cầm theo ô của cô rồi hai người đi ra ngoài.

Trời mưa và sương mù, bầu trời u ám nên đã có hơi ngả sang màu tối.

“Tôi nghe Đại Chu nói hôm nay phóng viên Khương tới đây để đưa tài liệu cho cục trưởng?” Lục Phóng bắt chuyện với Khương Ninh.

Khương Ninh vuốt phẳng ô, cười nói: “Ừm.”

“À, chắc là một số thông tin về nghi phạm trong vụ án do Tống Nguyên Dã xử lý.” Lục Phóng nói.

Khương Ninh nghiêng đầu nhìn anh, bình tĩnh hỏi: “Lần này là vụ án gì?”

“Phóng viên Khương, chuyện này tạm thời đang phải giữ bí mật,” Lục Phóng cười nhạt, “Cho nên thật xin lỗi, tôi chưa thể nói được.”

“Không sao.”

Hai người trò chuyện một lúc, đi đến trước Cục Cảnh sát, Khương Ninh đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng cạnh xe, cầm ô che mưa và bụi.

Tống Nguyên Dã nhìn thấy hai người, khi ánh mắt rơi vào Khương Ninh đang đứng bên cạnh Lục Phóng, anh kinh ngạc nhướng mày, cầm ô đi tới.

Bóng dáng người con trai càng ngày càng đi đến gần bọn họ. Nhìn thấy đôi lông mày đen nhánh, sâu thẳm của anh, tim Khương Ninh càng dồn dập, tay siết chặt cán ô.

“Sao cậu lại ở đây?” Tới nơi, Tống Nguyên Dã hỏi Khương Ninh.

“Tôi tới đưa tư liệu cho Cục trưởng các cậu.” Khương Ninh đưa bàn tay còn lại vào túi, khẽ siết chặt.

“Ừm.” Tống Nguyên Dã gật đầu, “Vậy giờ là cậu chuẩn bị về?”

“Đúng thế, tôi còn có việc ở tòa soạn.” Khương Ninh cũng dùng lý do tương tự, cô nhìn Tống Nguyên Dã và Lục Phóng, dường như không dám ở lại lâu, “Vậy hai người đi đi, tôi về trước.”

“Để bọn tôi tiễn cậu.” Đúng lúc Khương Ninh chuẩn bị rời đi, Tống Nguyên Dã đột nhiên mở miệng.

Khương Ninh nhịn không được quay đầu lại nhìn anh, “Không phải các cậu đang rất vội sao?”

“Tiện đường.” Tống Nguyên Dã bật cười, “Trời đagn mưa, bắt taxi khá khó.”

Lục Phóng đứng bên cạnh: “???”

Nơi bọn họ sắp tới là ở cảng Thành Tây. Nếu anh nhớ không lầm thì tòa soạn báo Bắc Kinh nằm ở trung tâm, trên đường Văn Hạnh, hướng ngược lại nên hoàn toàn không thể nói là tiện đường.

Lục Phóng như muốn nói gì, Tống Nguyên Dã lại vỗ vai anh, cắt đứt lời anh chuẩn bị nói: “Đợi một lát, tôi và Lục Phóng vào lấy đồ.”

Nói xong, không để Lục Phóng từ chối mà kéo luôn anh ta vào bên trong.

“Cậu làm gì thế? Ta đâu có tiện đường với phóng viên Khương? Cậu đưa cô ấy về rồi lại đi tới cảng Thành Tây thì biết tới bao giờ?” Rời khỏi tầm mắt của Khương Ninh, Lục Phóng mới hỏi anh.

“Dù sao cũng không phải việc gấp.” Tống Nguyên Dã nhướng mày, thản nhiên nói: “Sao cậu lại vô cảm như vậy? Trời mưa, lại gần tối, cậu nỡ để con gái người ta về một mình?”

Lục Phóng: “…”

Sao anh không biết Tống Nguyên Dã lại là một người biết quan tâm người khác như thế?

Theo cảm nhận của anh, Tống Nguyên Dã đối với con gái rất ôn hòa và khách sáo. Nhưng trong sự lịch sự đó luôn có chút xa cách, chưa kể sẽ không bao giờ làm những hành động khiến con gái phải hiểu lầm.

Nhưng bây giờ, Lục Phóng lại phải đăm chiêu nhìn anh một cái. Anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.

Tống Nguyên Dã và Lục Phóng đi một lúc thì quay lại, mở cửa xe cho Khương Ninh, để cô ngồi vào.

Sự chênh lệch nhiệt độ giữa bên ngoài và bên trong xe rất lớn, trên kính xe xuất hiện khói mờ.

Nhìn lớp hơi mù này, Khương Ninh không tự chủ được mà giơ tay lên viết dòng chữ “Tống Nguyên Dã”.

Viết được nửa chừng, cô mới nhận thức được mình đang viết cái gì, vội vàng lau nó đi. Một vết ửng hồng xuất hiện trên vành tai cô.

Trong lúc chờ đợi, Khương Ninh chán nản nhìn quanh lối vào Cục Cánh sát qua lớp hơi mù mà cô vừa lau đi.

Ở bên trái cửa, xuất hiện một người đàn ông đi xe máy cũ, mặc áo mưa màu đen, kín hết người.

Qua đôi mắt đục ngầu của ông ta, Khương Ninh nhìn thấy được đó là một ông già.

Ánh mắt ông lão có chút quen mắt, Khương Ninh không nhớ rõ đã gặp ông ta ở đâu.

Ánh mắt người đó cứ nhìn chằm chằm vào Cục Cảnh sát.

Khương Ninh đột nhiên cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu. Cô luôn cảm thấy có gì không ổn, trong lòng dấy lên một nỗi bất an.

Cô bồn chồn ngồi trong xe, không rõ tâm trạng lo lắng này xuất phát từ đâu.

Thực sự không thể ngồi yên. Khương Ninh đành mở ô ra, xuống xe, đứng trước cổng Cục Cảnh sát chờ hai người.

Khi Khương Ninh đi ngang qua ông lão, cô nghe thấy ông ta lẩm bẩm: “Con trai.”

Con trai?

Tim Khương Ninh đập thình thịch, thân là một phóng viên nhạy cảm, cô luôn cảm thấy ông già đến đây không phải để tìm con mình.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, Tống Nguyên Dã và Lục Phóng đi ra tới cửa.

Gặp Khương Ninh, Tống Nguyên Dã dừng lại, hỏi: “Sao không đợi trong xe? Ngoài này lạnh lắm.”

“Không quá lạnh.” Khương Ninh cố kìm nén sự bất an trong lòng, “Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”

“Ừm, lên xe đi.” Tống Nguyên Dã gật đầu.

Khi cô quay lại, Khương Ninh không còn thấy ông ta đâu nữa.

Cô cố kìm nén cảm xúc, đi theo Tống Nguyên Dã lên xe.

Lục Phóng ngồi ghế trợ lái nên đi vòng sang bên kia xe mở cửa.

Tống Nguyên Dã giúp Khương Ninh mở cửa ghế sau, nhìn cô bước vào.

Lúc cô chuẩn bị lên xe, Khương Ninh nhìn thấy ông lão đứng rất gần chỗ bọn họ.

Chỉ cách vài bước, ông ta đột nhiên dồn hết sức mà chạy.

Ngày hôm nay, nhất định là một ngày vô cùng hỗn loạn.

Trong một khắc, cô không biết bản thân mình nghĩ gì, nhưng cô biết, nếu được làm lại lần nữa, cô nhất định cũng sẽ tiếp tục hành động như vậy.

Trong màn mưa bụi mù mịt, Khương Ninh mửo to mắt nhìn thấy thứ gì đó lóe lên trong tay ông ta. Cô không tránh, hoảng sợ hét lên: “Tống Nguyên Dã, cẩn thận!”

Tống Nguyên Dã quay đầu lại, chưa kịp trông thấy phía sau xảy ra chuyện gì, cô gái bên cạnh đã đột nhiên ném ô sang một bên, lao về phía anh, rất mạnh mà đẩy anh sang một bên.

Cô gần như dùng hết toàn bộ sức lực. Tống Nguyên Dã vì lực đẩy của cô mà lảo đảo vài cái.

Đến khi anh đứng vững mà ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một con dao đâm vào bụng Khương Ninh. Khoảnh khắc con dao đâm vào bụng cô, Khương Ninh khẽ rên lên một tiếng, máu bắt đầu chảy ra.

Cô ngã xuống mặt đất.

Chiếc ô màu hồng nhạt của cô cũng rơi xuống đất, ngửa lên, bùn và mưa đã bắn tung tóe lên, nhuốm bẩn màu hồng kia.

Tống Nguyên Dã dường như cả đời cũng không thể quên được cảnh tượng trước mắt, chưa bao giờ anh lại hoảng sợ như vậy.

Lúc cô ngã xuống đất, cô thấy Tống Nguyên Dã gọi tên cô, điên cuồng chạy về phía cô.

Lúc này Khương Ninh mới nhớ ra.

Ông già đó là Tô Mẫn, cha của tên tội phạm Tô Bảo Thành.

Đáng tiếc, vừa rồi cô lại không nhớ ra.

Khương Ninh nhắm mắt lại, cơn đau dư dội lại ùa đến.
Bình Luận (0)
Comment