Triều Tư Mộ Noãn

Chương 50


Thập Nhất, ngươi không muốn ta sao?
Làm sao lại không muốn? Nàng chính là ngày nhớ đêm mong, muốn đến đau lòng, có vài lần khi đi ngủ nàng cũng không dám chống lại ánh mắt của người kia, không dám chạm vào người kia, thậm chí không dám dùng sức mà hít thở, người kia thơm quá, thơm đến mức Thập Nhất sợ khống chế không nổi bản thân, cho nên mỗi lần đi ngủ nàng đều là chờ sau khi Vệ Kiều ngủ rồi mới trở về phòng, lấy lý do là vì bận học.

Nàng không có lợi hại như vậy, người yêu thích ngủ ở bên cạnh còn có thể thờ ơ, hương thơm thanh lãnh kia giống như là tình dược, từng giây từng phút mà dụ dỗ nàng.

Nhưng mà nàng không thể, cũng không dám, nàng sợ Vệ Kiều phát bệnh, chỉ là không chạm vào người kia mà thôi, nếu như vậy có thể giúp người kia kéo dài tuổi thọ, nàng tình nguyện cả đời không chạm vào người kia.

Trong đầu Thập Nhất hỗn độn, ngoài cửa sổ lóe lên một tia chớp, gian phòng sáng loá vài giây, nàng nhìn thấy Vệ Kiều nằm bên cạnh mình, mắt phượng nhìn mình, đôi mắt kia luôn là lạnh lẽo buồn tẻ, giờ phút này lại dịu dàng lại triền miên, trong lòng Thập Nhất rung động, bàn tay đang phát run, Vệ Kiều nắm chặt tay của Thập Nhất đặt lên gương mặt của mình, khe khẽ vuốt ve, làn da mịn màng làm cho nàng cảm giác được không khí càng ngày càng loãng.

Thập Nhất vuốt ve nhẹ nhàng một chút rồi ngồi lên!
"Kiều Kiều.

" Trên trán Thập Nhất thấm ra mồ hôi, nàng nuốt nước miếng nói: "Ta —— "
Vệ Kiều từ phía sau ôm lấy nàng, hai tay lung tung chạm vào, mái tóc dài của Thập Nhất xõa bung mất trật tự, có vài sợi dán lên da thịt, ngứa ngáy, nàng đưa tay bắt lấy cổ tay Vệ Kiều, lắc đầu nói: "Ta không muốn.

"
Động tác của người ở phía sau dừng lại, Vệ Kiều nói khẽ: "Là không muốn, hay là không dám?"
Thập Nhất cắn môi, tay phải vẫn là chăm chú nắm chặt lấy cổ tay Vệ Kiều, chỉ là không dám dùng sức, chỉ là không để cho nàng lộn xộn mà thôi, không khí loãng đến mức khiến cho nàng nói chuyện cũng trở nên khó khăn, nàng rủ mắt xuống nói: "Không muốn.

"
Vệ Kiều cười: "Không sao.

Ta muốn.

"
Chóp mũi Thập Nhất chua xót, vành mắt nóng ấm, nàng nghẹn ngào nói: "Kiều Kiều —— "
Vệ Kiều dễ dàng rút tayvề, ôm lấy gươngmặt Thập Nhất, tiến lên trước, hôn nàng, giữa hai người vẫn luôn là Thập Nhất chủ động, Vệ Kiều luôn là đáp ứng đòi hỏi của nàng, phối hợp với nàng, chủ động như vậy là rất ít, càng là hiếm có, lại càng là khiến người ta động tâm không thôi, Vệ Kiều chủ động khiến Thập Nhất không thể suy nghĩ gì được nữa, tất cảkhắc chế hữu lễ trong lòng nàng giờ phút này đã buông bỏ mọi trói buộc, thầm muốn cùng với người kia, hoàn toàn.

Trước mắt Thập Nhất mịt mờ, giống như nhiễm hơi nước, thần sắc Vệ Kiều nhìn không chân thật, chỉ có thể dựa vào bản năng mà đáp lại.

Da thịt kề nhau, trong phòng truyền đến những âm thanh yếu ớt bị nhốt lại phía sau cánh cửa, ngoài cửa sổ cơn mưa to vẫn đang gào rít, không những không hòa tan được sự kiều diễm trong phòng, ngược lại khiến cho bầu không khí càng thêm nồng đậm.

Đôi mắt phượng của Vệ Kiều híp lại, thỉnh thoảng những tia chớp sáng lóe lên, nàng thấy rõ biểu lộ của Thập Nhất, ẩn nhẫn, khắc chế, dịu dàng, nàng nhịn không được mà khe khẽ gọi: "Thập Nhất.

"
Giữa màn đêm thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang lên, càng khiến cho người ta máu huyết sôi trào.


Thời điểm càng là ý loạn tình mê, Thập Nhất lại càng lý trí, nàng cắn răng khống chế xúc động của thân thể, ngón tay mảnh khảnh chạm vào nơi đang bị Vệ Kiều khóa chặt liền dừng lại, tiếp theo nàng trở mình nằm xuống bên cạnh Vệ Kiều, nói khẽ: "Thực xin lỗi.

"
"Kiều Kiều, thực xin lỗi, ta không dám.

Ta không dám.

"
Nàng không dám lại tiếp tục, không dám tiến vào, nàng sợ hãi, nàng nhu nhược.

Vệ Kiều quay đầu, tia chớp chiếu sáng gian phòng, nàng nhìn thấy Thập Nhất nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống trượt vào trong mái tóc, trái tim nàng đau nhói, đưa tay ôm lấy Thập Nhất, kéo người kia vào trong lòng, nói khẽ: "Hảo, chúng ta không làm.

"
"Thực xin lỗi.

" Thập Nhất khóc thút thít: "Thực xin lỗi, ta thật vô dụng, thực xin lỗi.

"
Nàng không ngốc, cũng không ngây thơ, biết rõ ý tứ của Vệ Kiều, lần này nàng đi Weiss, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, tuy rằng chuyện như vậy không phải là tình lữ nhất định phải làm, nhưng mà Vệ Kiều, có lẽ sau khi nàng đi Weiss bất kỳ lúc nào cũng có thể ra đi, người kia mang bệnh nguy hiểm đến tính mạng, không phải là muốn cùng nàng cộng phó vân vũ, mà là không muốn để lại tiếc nuối gì, tiếc nuối của người kia, cũng là tiếc nuối của nàng, đời này, nàng dùng sức yêu một người, dốc hết tất cả, không giữ lại chút nào.

Nhưng mà nàng không dám, nàng không dám!
Nàng không dám mạo hiểm với bất kỳ nguy cơ nào, vừa nghĩ đến chuyện Vệ Kiều rời khỏi mình nàng sẽ khóc đến không kềm chế được, làm sao có thể lại dám muốn người kia.

Bác sĩ Tô nói có thể thử qua kích thích của tình yêu một chút thì thế nào, nàng vốn là không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

Nàng thật sự sợ giống như lần trước, sẽ làm cho người kia phát bệnh!
Thanh âm Thập Nhất nghẹn ngào: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi.

"
Vệ Kiều hôn đi nước mắt của nàng: "Đừng khóc.

"
Thập Nhất nén nghẹn: "Ta nhịn không được.

"

Trong bóng tối, Vệ Kiều nói khẽ: "Ngươi lại khóc, lại khóc! "
Thập Nhất quay đầu, tia chớp lóe sáng lên, nàng nhìn thấy Vệ Kiều có chút mất tự nhiên nói: "Ngươi lại khóc, ta cũng liền khóc.

"
Nàng phốc một tiếng nở nụ cười.

Quá nửa đêm hai người cũng không có mặc áo ngủ, cứ như vậy ôm lấy nhau, Thập Nhất khóc thút thít đến thanh âm đều khàn khàn, Vệ Kiều nghiêng đầu nói: "Hát cho ta nghe một bài a"
Thập Nhất nghĩ một lát: "Hảo.

"
"Có hai chú hổ, có hai chú hổ
Chạy thật nhanh, chạy thật nhanh
Một chú không có mắt
Một chú không có đuôi
Thật lạ kỳ, thật lạ kỳ! !"
Vệ Kiều cười: "Sao lại hát nhạc thiếu nhi?"
Thập Nhất vùi đầu vào trong lòng nàng: "Hát tình ca sẽ lại bị khóa chặt lấy a.

"
Vệ Kiều:!
Khi hai người tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, Đỗ Nguyệt Minh ở bên ngoài gõ cửa: "Thập Nhất, dậy ăn điểm tâm, chúng ta phải đi rồi.

"
Thập Nhất mở mắt phát hiện Vệ Kiều vẫn còn đang ngủ, tối hôm qua hai người trò chuyện rất nhiều, cũng không biết mấy giờ mới ngủ thiếp đi, hiện tại đôi mắt của nàng còn có chút chua xót, ngoài cửa thanh âm vẫn còn đang tiếp tục, Thập Nhất lo lắng làm ồn đến Vệ Kiều nghỉ ngơi, khoác áo xuống ngủ, mở cửa nói: "Chúng ta một chút liền đi xuống.

"
Đỗ Nguyệt Minh nhìn vào trong, thấy Vệ Kiều còn ngủ trên giường liền cười khẽ: "Hảo tỷ muội, tối hôm qua chơi đùa quá sức đi, cũng đúng, sắp chia cách rồi a, rất khó kiềm lòng nha.

Được rồi, ta đi ăn điểm tâm trước.

"
Thập Nhất đóng cửa lại, Vệ Kiều cũng đã tỉnh, ánh mặt trời từ khe hở bức màn chiếu vào, Vệ Kiều ngồi dậy, tấm chăn mỏng trượt xuống bên hông, Thập Nhất đi lên phía trước hai bước, rất bình tĩnh mà kéo chăn lên bao lấy nàng, nói: "Nguyệt Minh gọi chúng ta đi ăn điểm tâm.

"
Vệ Kiều: "Ngươi đi rửa mặttrước đi.


"
Thập Nhất gật đầu, đứng lên, vừa đi hai bước lại quay đến hôn một cái lên môi Vệ Kiều, nói: "Chào buổi sáng.

"
Nàng nói xong cũng xoay người đi vào phòng vệ sinh, Vệ Kiều sờ lên bờ môi vừa được nàng hôn lên, đáy mắt mang tràn đầy ý cười.

Ăn bữa sáng xong các nàng liền dẹp đường trở về Giang thành, Thập Nhất cùng Đỗ Nguyệt Minh là bốn giờ chiều lên máy bay, sau khi trở về Vệ Kiều để Bùi Thiên đưa Thập Nhất trở về Vệ gia, Thập Nhất lại nói trước khi đi muốn cùng nàng, Vệ Kiều cũng liền đồng ý, hai người cùng nhau đến công ty.

Mọi người trong công ty đối với quan hệ của các nàng trong lòng đã biết rõ, lễ mừng năm mới lần kia Thập Nhất đánh Thẩm Tố Thanh, còn khiến Thẩm Tố Thanh trở thành trò cười ở Giang thành, sauchuyện này Thẩm Hạo thường xuyên tới gây sự, còn muốn liên thủ với Lạc Châu Bình, người này lúc trước từng liên lạc với hắn, vốn cho rằng rất nhanh sẽ có thể đạt thành hiệp nghị cùng Lạc Châu Bình, nhưng không ngờ lại bị ném sang bên, lúc trước Lạc Châu Bình muốn cùng Thẩm Hạo hợp tác là bởi vì trên tay hắn có át chủ bài Lạn Vỹ lâu, hiện tại Lạn Vỹ lâucũng đã thi công, còn có Đỗ gia chỗ dựa, Lạc Châu Bình ăn no rỗi việc, mới không buồn nghĩ đến chuyệnhợp tác cùng Thẩm Hạo.

Thành ý của Thẩm Hạo liên tiếp không nhận được hồi đáp, hắn không khỏi mang hận ý đối với Vệ Kiều, nhưng lại không có biên pháp gì, cho nên vài cuộc hội nghị liên quan đến Lạn Vỹ lâu gần đây, Thẩm Hạo đều là để cho một phó tổng khác thay mình tham gia, hắn không đến, Vệ Kiều cũng lười quản hắn, một tiểu sửu*, không đáng để nàng tiêu phí tinh lực đi đối phó.

(*Kẻ hề)
Bộ dạng nàng không thèm để ý kia càng giống như là một bàn tay vô hình, hung hăng đánh vào trên mặt Thẩm Hạo, khiến hắn cảm thấy khó chịu, cho nên gần đây đều rất ít khi xuất hiện ở những hoạt động khác.

Cả Giang thành đều đang trông ngóng khi nào Thẩm gia cùng Vệ Kiều ngả bài, hủy bỏ hợp tác, nhưng mà đã sắp nửa năm rồi, Thẩm gia đều không hề có động tĩnh gì, càng như vậy, mọi người lại càng chê cười Thẩm gia, đã chịu vài cái tát tai còn muốn khuất phục nịnh hót, thật sự là mất mặt.

Mất mặt cũng không có biện pháp gì khác, hạng mục Lạn Vỹ lâu có lợi nhuận rất cao, bọn họ không thể hành động theo cảm tình, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, hiện tại đừng nói là Thập Nhất đánh Thẩm Tố Thanh một cái, cho dù là Vệ Kiều muốn đánh Thẩm Tố Thanh, bọn họ cũng chỉ có thể đem mặt bên kia của Thẩm Tố Thanh đưa lên, để cho nàng đánh a.

Kẻ mạnh là vưa, từ xưa đến nay, đều là đạo lýnhư vậy.

Sau khi đến văn phòng Vệ Kiều liền nhìn qua nhữngbảng báo cáo chồng chất rất cao, nàng còn chưa kịp đụng tay đến, Thập Nhất đã nói: "Trước liền xử lý văn kiện khẩn cấp a.

"
Bùi Thiên đứng ở trước bàn làm việc, ban đầu còn muốn báo cáo tình hình của công ty trong tuần này, liếc mắt nhìn Vệ Kiều cùng Thập Nhất sau đo hắn cúi đầu: "Tam tiểu thư, ta đi ra ngoài trước, ngài có việc liền gọi ta.

"
Vệ Kiều gật đầu, chờ sau khi Bùi Thiên rời khỏi liền hỏi: "Thật sự không quay về sắp xếp hành lý?"
Thập Nhất rủ mắt xuống nhìn chồng hồ sơ báo cáo của Vệ Kiều, từ ngữ như thiên văn lúc trước bây giờ xem qua cũng không phải là sâu xa khó hiểu như vậy, nàng ân một tiếng: "Hành lý đều đã sắp xếp xong, ba giờ ta trở về, ngươi liền không cần phải tiễn ta ra sân bay.

"
Lông mày Vệ Kiều nhíu lại: "Ngươi không muốn ta tiễn sao?"
Thập Nhất nhìn sườn mặt nghiêm túc của nàng: "Ngươi đi tiễn, ta đoán chừng liền không đi được.

"
Khóe môi Vệ Kiều khẽ động, cuối cùng vẫn là im lặng, cúi đầu đọc qua tài liệu.

Trong phòng làm việc an tĩnh Thập Nhất sắp xếp lại tài liệu giúp nàng, lấy nước nóng, cơm trưa cũng là ăn ở văn phòng, hai người không giống như là sắp chia ly, hết thảy đều như thường, thẳng đến hai giờ rưỡi xế chiều Thập Nhất mới bưng lên một ly nước ấm cuối cùng cho Vệ Kiều, nói khẽ: "Ta đi đây.

"
Bàn tay Vệ Kiều đang ký tên liền khựng lại, trầm giọng nói: "Ân.


"
Thập Nhất cười với nàng: "Ngươi tiếp tục công việc đi a.

"
Vệ Kiều đứng lên, hai tay chắp sau lưng: "Không có gì muốn nói sao?"
Thập Nhất suy nghĩ một lá tmới nói: "Sau này mỗi ngày ngươi đều phải gọi điện cho ta, nhắn tin, ăn cơm đúng giờ, rèn luyện đúng giờ, hai mươi hàng tháng đến chỗ bác sĩ Tô, đừng nhớ nhầm thời gian, còn có, thân thể ngươi lạnh, mỗi lần tới nguyệt sự uống nước nóng buổi sáng là không đủ, phải nhờ Liễu thẩm nấu canh gà hầm táo đỏ cho ngươi! " Nàng nói đến có chút khô miệng, thở ra một hơi: "Tạm thời chỉ có như vậy, nghĩ ra ta sẽ nhắn tin cho ngươi.

"
Vệ Kiều nghe nàng lãi nhãi lâu như vậy liền gật đầu: "Ân.

" Nàng chỉ có một câu: "Về sớm một chút.

"
Sóng mũi Thập Nhất cay cay: "Ân.

"
Nàng nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, Đỗ Nguyệt Minh đang ở dưới lầu đợi nàng, sau khi hai người trở về Vệ gia lấy hành lý Đỗ Nguyệt Minh hỏi: "Tam tiểu thư nhà ngươi không tiễn ngươi đi sân bay sao?"
Thập Nhất nghiêng đầu: "Nàng bận rộn công việc.

"
"Thập Nhất a, ngươi biết ngươi như bây giờ giống cái gì sao?" Đỗ Nguyệt Minh vỗ xuống tay lái, cười nói: "Oán phụ! Ta thật sự là không hiểu nổi các ngươi a, hiện tại còn muốn đi du học, mỗi ngày cùng một chỗ ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái không tốt sao? Ta ước gì có một người bạn gái thật ngưu bức, ta chỉ cần phụ trách ở trên giường động động tay làm cho nàng thoải mái là được, ôi —— "
Thập Nhất tức giận trừng mắt nhìn nàng, dùng ánh mắt ngăn cản những lời nói không kiêng nể gì của nàng, hai người trở về Vệ gia lấy hành lý sau liền đi thẳng đến sân bay, khác với nàng không có ai đưa tiễn, tất cả người nhà Đỗ gia đều đã đến rồi, bao gồm cả đại ca của Đỗ Nguyệt Minh, Đỗ Nguyệt Tinh, khác biệt với Đỗ Nguyệt Hàn luôn mang gương mặt tươi cười, trên gương mặt Đỗ Nguyệt Tinh không có cảm xúc gì, hắn cẩn thận dò xét một lần Đỗ Nguyệt Minh mới nói: "Đến đó chăm sóc bản thân thật tốt.

"
Đỗ Nguyệt Minh trời sinh là sợ hắn, gật đầu: "Đã biết rồi.

"
Đỗ Nguyệt Hàn vừa định lên tiếng, Đỗ Nguyệt Minh lại không muốn nghe hắn dài dòng, dứt khoát nói: "Thập Nhất nhanh lên, chúng ta phải lên phi cơ.

"
Trên tay Thập Nhất nắm chặt vé máy bay, nhìn quanh bốn phía, yên lặng nói: "Ân.

"
Trong khoảnh khắc Thập Nhất quay đầu đi, bên cạnh một cây cột lớn ở sân bay có người lui về sau hai bước, đứng nép sau cây cột, xuyên qua đám người, nàng nhìn thấy sườn mặt gầy gầy của Thập Nhất, bóng lưng mảnh khảnh, hai tay nàng chắp ở sau lưng, nghe Bùi Thiên hỏi: "Tam tiểu thư, thật sự không đi qua sao?"
Vệ Kiều lắc đầu, nhìn đến Thập Nhất tiến qua cửa kiểm tra đi vào trong, người kia dường như là có tâm linh cảm ứng, quay đầu nhìn về phía bên này, Vệ Kiều nhanh hơn một bước mà nghiêng người sang bên, dùng cây cột ngăn trở bản thân, nàng tựa lưng trên cây cột, tay ôm ngực, mặt có chút tái nhợt, Bùi Thiên đứng ở phía sau nàng, nghe nàng nhỏ giọng nói: "Mau đỡ ta lên xe.

"
Trái tim nàng co thắt đau đớn không bình thường, hẳn là sắp phát bệnh rồi.



Bình Luận (0)
Comment