Trò Chơi Bách Quỷ - Tấn Yên

Chương 2

Chúng tôi ở phòng 4 người, còn có một người nữa là Diêm Huyên Huyên đang ở phòng tắm công cộng tầng bốn.

Cô ấy tắm ít nhất một tiếng đồng hồ, cộng thêm mối quan hệ với chúng tôi không thân thiết lắm, trong lúc vội vàng không ai nhớ đến cô ấy.

Tôi run rẩy bấm vào đường link mà cô ấy gửi: [Trò chơi Bách Quỷ bắt đầu, livestream g.i.ế.c người ngẫu nhiên.]

Vẫn là cảnh m.á.u me đầm đìa kia. Hung thủ vẫn rút trúng chìa khóa phòng 412.

Diêm Huyên Huyên: [Các cậu không chọc giận ai đấy chứ... Cái đó, tớ đi trốn ở phòng khác đây.]

Giấc mơ lặp lại, cảm giác không chân thực khiến tôi choáng váng. Chẳng lẽ thật sự là... ác quỷ quấy phá?

Chúng tôi nhìn nhau, nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt mỗi người.

Chu Thái quyết đoán nói: "Tớ đi khóa cửa! Liễu Tự báo cảnh sát! Bạch Dương khiêng đồ nặng chặn cửa, nhanh lên!"

Cô ấy nhanh chóng tìm chìa khóa, chạy đến cửa, cắm vào ổ khóa rồi vặn từ bên trong. Như vậy, dù có chìa khóa từ bên ngoài cũng không thể mở cửa được. Sự bình tĩnh và cẩn thận của Chu Thái giúp tôi lấy lại một chút cảm giác an toàn.

Tôi vội vàng kéo hai chiếc ghế đến chặn cửa, cùng Chu Thái chất chồng một đống sách lên trên.

Liễu Tự toát mồ hôi lạnh nói: "Không gọi được 110, không có sóng!"

Tôi lo lắng hỏi: "Xem livestream được mà, sao lại không có sóng?"

Tôi và Chu Thái thử đủ cách, quả nhiên... ngoại trừ livestream g.i.ế.c người và nhóm chat phòng 412, tất cả các chức năng khác đều hiển thị: [Mạng không khả dụng].

Trong khi đó, buổi livestream vẫn tiếp tục.

Hung thủ đang leo cầu thang, hình ảnh mờ tối, không thấy một bóng sinh viên nào, kỳ lạ như một tòa nhà trống rỗng.

"Cộp... cộp... cộp..."



Tiếng bước chân của hắn nặng nề và đầy áp lực. Từ thong thả ban đầu, dần chuyển thành gần như chạy. Nhìn số tầng, hắn ta đã lên đến tầng 4!

"Ting—"

Trong lúc hoang mang tột độ, Diêm Huyên Huyên đột nhiên gọi video nhóm, tôi lập tức mở máy. Cô ấy nói năng lộn xộn: "Đi... trên hành lang đột nhiên... không còn một ai, tớ gõ cửa các phòng khác cũng không có ai trả lời, hình như tất cả mọi người đều biến mất!

"Điện thoại cũng không có sóng... Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!"

Tôi thấp giọng đáp lại: "Nhỏ tiếng thôi! Chúng tớ cũng không liên lạc được với bên ngoài. Hung thủ đã lên đến tầng 4 rồi, cậu đi từ cầu thang phía Bắc, nhất định phải tránh hắn ta, chạy ra ngoài báo cảnh sát!"

Diêm Huyên Huyên im lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân vội vã "lộp cộp" xuống cầu thang.

"Cái này... không đúng! Tớ đã xuống hai tầng rồi, sao vẫn là tầng 4? Đây là ma làm..."

Cuộc gọi đột ngột bị ngắt.

Cùng lúc đó.

"Ầm—"

Một tiếng nổ lớn vang lên từ hành lang.

Tôi giật mình hoảng hốt, gọi lại nhiều lần nhưng không ai trả lời. Chẳng lẽ cô ấy đã gặp hung thủ rồi?

Liễu Tự đột nhiên chỉ vào màn hình điện thoại, đầu ngón tay run rẩy. Buổi livestream cũng đã chuyển sang màn hình đen. Một đồng hồ đếm ngược 10 phút hiện lên:

10:00, 09:59...

Đây là gì? Đếm ngược đến cái c.h.ế.t sao?

...



Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ hành lang, càng lúc càng gần, rồi đột ngột dừng lại trước cửa phòng.

Có phải hung thủ đã đến không?

"Cộc, cộc, cộc, cộc."

Bốn tiếng gõ cửa như gõ vào trái tim của mọi người.

"Phải làm sao đây..."

Liễu Tự ngồi bệt xuống đất, bất lực nhìn tôi. Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, nhíu mày, rút ra một con d.a.o gọt hoa quả trên bàn rồi nói: "Tiểu Tự, đứng dậy. Cầu người không bằng cầu mình, cùng lắm thì liều mạng một phen!"

Tôi nắm chặt con dao, lấy hết can đảm bước về phía cửa. Nhưng mũi d.a.o cũng run rẩy không ngừng, giống như trái tim tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, áp mắt vào lỗ nhìn trộm.

Khi nhìn rõ người đến, tôi kinh ngạc thốt lên: "Là ông Lý?"

"Các em ở phòng 412, tôi là bảo vệ Lý, hung thủ đã bị đội bảo vệ chúng tôi khống chế và giao cho cảnh sát rồi, đừng sợ. Lãnh đạo nhà trường yêu cầu tôi đến xác nhận sự an toàn của các em và hỏi thăm tình hình, xin hãy mở cửa hợp tác."

Một giọng nam trầm vang lên từ bên ngoài cửa, đó là giọng phổ thông đặc trưng của ông Lý.

Giọng nói đúng là của ông Lý - người bảo vệ tuần tra các tòa nhà ký túc xá.

Ông Lý là người nhiệt tình và chân thật, từng bị thương khi bảo vệ sinh viên, mọi người đều đánh giá cao ông ấy.

Liễu Tự và tôi đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt thoáng hiện một nụ cười.

Chỉ có Chu Thái nhíu mày: "Chú Lý, hung thủ gì chứ, cháu không hiểu chú đang nói gì, chúng cháu đã đi ngủ rồi, có việc gì thì ngày mai hãy nói."

Bên ngoài cửa im lặng một lúc, giọng nói bắt đầu mất kiên nhẫn: "Lãnh đạo đã dặn dò, tôi không thể làm khác được. Đây là chuyện quan trọng, các em không muốn bị kỷ luật chứ? Mở cửa ngay!"

Chu Thái không hề nao núng nói: "Chú có thể nhờ cảnh sát đến trao đổi, nếu không thì không ai có quyền bắt chúng cháu mở cửa."
Bình Luận (0)
Comment