Thiên Thu không trả lời, nhưng thái độ như vậy thực minh xác nói cho Lâm Hạ, nàng một chút đều không muốn rời khỏi đây.
“Tôi muốn rời đi nơi này.” Lâm Hạ nói.
Tuy vừa rồi đã đoán được nhưng thời điểm nghe Lâm Hạ biểu đạt rõ ràng, nội tâm Thiên Thu vẫn có chút căng chặt.
“Cần tôi phối hợp gì không?” Mặc dù Lâm Hạ không muốn ở lại, Thiên Thu cũng biết bản thân bất kể thế nào đều phải phối hợp, giúp nữ chủ thuận lợi rời đi.
“Khi nào cần, tôi sẽ nói cho chị.” Lâm Hạ cũng không trực tiếp nói cho Thiên Thu biết, điều kiện để nàng rời khỏi thế giới này là làm Thiên Thu yêu mình.
Lần nói chuyện này tựa như một tảng đá đè lên trái tim Thiên Thu, mỗi khi nhớ tới đều sẽ phiền muộn đến hốt hoảng. Thiên Thu biết, nàng cùng Lâm Hạ giống như hai đường thẳng song song ngẫu nhiên có giao điểm, giao nhau rồi sẽ lại lần nữa tách ra, sau đó giữa Lâm Hạ với mình lại là một khoảng cách xa xôi không thể với tới.
Cảm giác thời gian Lâm Hạ rời khỏi thế giới này đang dần đếm ngược, Thiên Thu càng thêm nhiệt tình, dường như ở trong thời gian ngắn nhất dùng hết tất cả nhiệt tình vậy, bởi về sau có lẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Thiên Thu càng thêm nhiệt tình, Lâm Hạ làm sao có thể không cảm nhận được đây, nàng có thể cảm giác nữ xứng luyến tiếc mình, kỳ thực giá trị thân mật đã kiếm đủ, căn bản không cần tiếp tục bạch bạch bạch. Chẳng qua ở thế giới này, thân thể nàng yêu thích sự nhiệt tình của nữ xứng, nội tâm cũng có luyến tiếc. Nhưng Lâm Hạ cũng thật mâu thuẫn, nàng cảm thấy mình không nên lưu luyến quá nhiều, phải ngăn chặn ham muốn khoái cảm, không đành lòng tổn thương nữ xứng cũng là không nên, nàng cảm thấy mình có lẽ bị hội chứng Stockholm, lại có thể luyến tiếc nữ xứng, tâm tính như vậy là bệnh trạng không nên có.
Lâm Hạ ở thế giới thực vốn là một người ý chí kiên định, nàng biết tất cả do dự lãng phí thời gian đối với quyết sách đều là bất lợi, nàng không thể tiếp tục chần chừ, cần quyết định mau chóng.
Rốt cuộc sau một tuần phiền não, Lâm Hạ quyết định lừa gạt tình cảm của nữ xứng, rời đi thế giới này. Đối với nữ xứng, nàng có không đành lòng lẫn cảm giác mang nợ, nhưng con người vốn dĩ chính là ích kỷ, người không vì mình, trời tru đất diệt, nàng ở thế giới thực vốn chính là nữ nhân giỏi che giấu sự ích kỷ của bản thân.
“Hệ thống sẽ giúp tôi thu phục tâm của nữ xứng thế nào?” Lâm Hạ mở miệng hỏi.
“Tôi có thể làm nữ xứng sinh bệnh, thời điểm bị bệnh, con người đều yếu ớt, cô chỉ cần dốc lòng chiếu cố nữ xứng, tôi nghĩ nàng sẽ vô cùng cảm động. Vốn dĩ nàng đối với cô cũng đã có thích, còn thêm cảm động, như vậy chuyện yêu cô hẳn là không phải việc gì khó. Nếu không đạt hiệu quả, về sau sẽ cung cấp phương án khác.” Hệ thống trợ Trụ vi ngược nói.
“Được rồi, liền làm theo như vậy đi.” Lâm Hạ xem như tiếp nhận phụ trợ của hệ thống.
Về chuyện này, Thiên Thu hoàn toàn không biết gì cả, chẳng qua sau khi tỉnh ngủ, cảm giác đầu rất choáng rất đau, giống như muốn nứt vỡ ra vậy, toàn thân vô lực khó chịu, Thiên Thu sờ trán một cái, nóng đến dọa người, nàng hẳn là phát sốt, hơn nữa còn không nhẹ, bệnh trạng rối loạn không yên. Thiên Thu vốn tưởng rằng thế giới thịt văn căn bản không có bệnh tật, xem ra cho dù là thế giới thịt văn thì cũng không phải cõi Cực Lạc.
Lâm Hạ không ngờ hệ thống có hiệu suất đến vậy, ngày hôm qua vừa đồng ý phương án, hôm sau tỉnh lại liền thấy Thiên Thu phát sốt đầy mặt đỏ bừng, sờ thân thể còn nóng muốn chết, cảm giác như tùy thời sẽ bốc cháy.
“Nàng nóng như vậy, thật sự không sao chứ?” Lâm Hạ không phải không lo âu, hỏi hệ thống.
“Không sao, hệ thống yêu cầu mà thôi, với thân thể nữ xứng sẽ không tạo thành thương tổn.” Hệ thống trả lời.
Lâm Hạ nghe vậy, không khỏi lần nữa hoài nghi tính chân thật của thế giới này, càng thêm quyết tâm rời khỏi.
“Chị sao vậy?” Lâm Hạ thấy Thiên Thu bệnh đến độ bắt đầu rên rỉ, sắc mặt ửng hồng, thoạt nhìn thập phần khó chịu, mà chính mình xem như thủ phạm lại còn phải làm bộ giả mù sa mưa, tam quan của nàng còn chưa vỡ hết, khó tránh khỏi có chút chột dạ.
“Tôi…… Giống như phát sốt……” Thiên Thu nghe được thanh âm nữ chủ, cảm giác Lâm Hạ đang ở cạnh mình, giọng nói của Lâm Hạ làm nội tâm nàng bỗng nhiên an ổn.
Diễn trò phải làm nguyên bộ, Lâm Hạ duỗi tay sờ trán Thiên Thu, nóng đến độ bất bình thường, nếu ở thế giới thực tuyệt đối sẽ ra mạng người, hệ thống cũng thật là một chút đều không nương tay với nữ xứng.
Thiên Thu cũng không biết có phải ảo giác hay không, thời điểm Lâm Hạ dùng tay vuốt ve lên trán mình, nàng liền cảm thấy đầu không còn choáng váng như trước, hơn nữa bàn tay có chút mát lạnh của Lâm Hạ dán lên trán, liền thoải mái hơn rất nhiều.
“Tôi xuống lầu lấy ít thuốc hạ sốt cho chị, thuận tiện rót thêm ly nước ấm.” Lâm Hạ buông trán Thiên Thu ra, kia hẳn là phương thức chăm sóc người bệnh.
“Đừng đi……” Quả nhiên giống như hệ thống dự liệu, con người ở thời điểm sinh bệnh đều đặc biệt yếu ớt, Thiên Thu theo bản năng ôm lấy Lâm Hạ chuẩn bị xuống lầu, nàng không muốn ở lại phòng một mình, muốn Lâm Hạ ở bên.
“Ngoan, tôi sẽ lập tức trở về.” Lâm Hạ dỗ dành nói, nữ xứng sinh bệnh quả thật yếu ớt hơn nhiều so với ngày thường.
“Sẽ lập tức…… Trở về sao?” Thiên Thu bất an hỏi, ở thế giới này, người có thể làm nàng yên tâm chỉ có Lâm Hạ.
“Ừm, lập tức liền trở về.” Lâm Hạ tựa như dỗ trẻ nhỏ, bảo đảm nói.
“Vậy được rồi…… Cô nhanh trở về một chút……” Thiên Thu như cũ, không yên tâm dặn dò.
“Chỉ cần ba phút.” Lâm Hạ tiếp tục bảo đảm.
Thiên Thu lúc này mới luyến tiếc buông ra Lâm Hạ, vừa buông ra, nàng liền cảm giác đầu lại đau như sắp vỡ, cổ họng đau, ngực đau, tựa hồ mỗi một chỗ đều khó chịu muốn chết. Lâm Hạ rời đi giống như thật lâu thật lâu, người bệnh vốn dễ dàng suy nghĩ miên man, giờ phút này Thiên Thu liền nhịn không được lo lắng, vạn nhất Lâm Hạ đã kiếm đủ giá trị nhiệm vụ, sau đó rời khỏi thế giới này thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Thiên Thu liền cảm giác nội tâm thực hoảng, lúc này nàng mới phát hiện nếu Lâm Hạ rời đi thế giới này, mình có lẽ cũng không còn mãnh liệt muốn ở lại đây nữa. Một phút đồng hồ rồi hai phút, lại có vẻ dài lâu như thế, thân thể khó chịu như thế, giờ phút này cũng có vẻ cô độc như thế, Thiên Thu vốn dĩ thiếu kiên cường, nhịn không được liền chảy nước mắt, thật giống như đặt xuống sinh mệnh, tuyệt vọng cùng bất lực.
Lâm Hạ tưởng nữ xứng không phải thật sự bị bệnh mà là ảo giác hệ thống tạo thành, nàng cầm mấy viên vitamin rồi rót một ly nước ấm. Thời điểm lên lầu, nàng phát hiện nữ xứng lại đang yên lặng rơi lệ, nàng không ngờ khi nữ xứng bị bệnh lại có thể yếu ớt đến trình độ này, hay là bởi giả thiết hệ thống quá mức khó chịu? Bất kể là loại nào, Lâm Hạ đều có chút áy náy.
“Sao chị lại khóc?” Lâm Hạ quan tâm hỏi.
“Tôi tưởng rằng cô đi rồi…… Trở về thế giới thực rồi…… Tôi tưởng cô mặc kệ tôi……” Thiên Thu thấy Lâm Hạ trở lại liền ôm chặt lấy nàng, khóc đến càng thêm thương tâm.
“Cho dù tôi muốn trở về, cũng phải chờ chị khỏi bệnh đã.” Lâm Hạ ôm lấy Thiên Thu, nhẹ nhàng vỗ lưng nữ xứng, mình là hư tình giả ý nhưng tình cảm của nữ xứng đều là thật, giờ phút này tâm cảnh nàng liền có chút phức tạp.