Dù gì cũng ở cùng một công ty, ra ra vào vào, khó tránh khỏi đụng mặt, chẳng hạn như đi thang máy lại gặp nhau.
Ngày thường vì tránh thời gian cao điểm tan tầm, thang máy kín hết chỗ cho nên Lâm Hạ hoặc rời đi trước một chút, hoặc là về muộn một chút, hôm nay nàng lại không tránh giờ tan sở.
Lúc Lâm Hạ chen vào thang máy đông kín người, Thiên Thu đã đứng ở góc nhấn phím. Giờ phút này Thiên Thu đã không còn cách nào né tránh Lâm Hạ, hơn nữa ở sâu trong nội tâm, nàng cũng chưa chắc muốn tránh mặt đối phương cho nên thời điểm Lâm Hạ tiến vào, trái tim nàng lại lộp bộp một chút.
Trong thang máy không phải chỉ có nhân viên công ty các nàng, dưới tình huống tương đối chen chúc, Lâm Hạ theo bản năng đứng gần đồng nghiệp cùng công ty mình, cũng chính là đứng bên cạnh Thiên Thu.
Trong lòng Thiên Thu khẩn trương cùng kích động, nàng cảm giác trái tim đập thình thịch nhảy nhót không ngừng, tựa như muốn nhảy khỏi lồng ngực, Thiên Thu theo bản năng dán sát góc thang máy như muốn tránh đi.
“Lâm…… Tổng giám……” Thiên Thu có chút do dự nhưng vẫn là mở miệng gọi.
Thân thể Lâm Hạ giờ phút này cơ hồ đã dựa sát Thiên Thu, thời điểm Thiên Thu chào hỏi, nàng cũng giống lần trước, khẽ nhìn đối phương rồi gật đầu một chút, xem như đáp lại. Bất quá gần đây Lâm Hạ có chứng đa nghi, giờ khắc này cho dù người đứng cạnh không phải Thiên Thu, cũng sẽ bị nghi ngờ, giống như gặp một sản phẩm mẫu tùy ý, liền tiến hành so sánh.
Lâm Hạ thầm nghĩ khả năng nữ công nhân trước mặt có bao nhiêu phần trăm là nữ xứng. Vốn dĩ Lâm Hạ đưa lưng về phía Thiên Thu, vì xuất phát từ ý muốn nghiệm chứng, nàng liền khẽ xoay người, nhìn chính diện.
Thiên Thu vẫn yên lặng đứng sau Lâm Hạ, tham lam tận hưởng mùi nước hoa nhàn nhạt trên người nàng, vóc dáng gợi cảm tràn ngập dụ hoặc, hết thảy hết thảy đều khiến Thiên Thu chìm đắm vào trong tâm trạng bản thân. Lâm Hạ đột nhiên xoay người liền làm cho nàng hốt hoảng, chút cảm xúc kia cũng không kịp trở tay thu liễm.
Lâm Hạ vốn xem Thiên Thu là hàng mẫu không có tính đặc thù, nhưng nàng thực rõ ràng phát hiện nhân viên vô cùng bình phàm trước mắt này, tại thời điểm mình xoay người lại, liền có chút hoảng loạn, làm cho Lâm Hạ không khỏi dấy lên chút ít nghi hoặc.
“Tôi nhớ rõ cô ở bộ phận viết quảng cáo, cô tên là gì?” Tầm mắt Lâm Hạ có chút sắc bén đánh giá Thiên Thu, hơi béo, đeo kính gọng đen dày nặng, có vẻ hơi quê mùa cùng ngờ nghệch, nhìn cực kì bình phàm. Nhưng thật ra như vậy lại rất phù hợp với miêu tả về bản thân của nữ xứng ở thế giới thực. Lâm Hạ vẫn nhớ trước khi mình rơi vào giấc mơ kia, còn có lần chính diện phê bình người này. Tổng hợp một chút, hoài nghi của Lâm Hạ với người trước mắt lại nhiều thêm vài phần, nhưng nội tâm nàng cũng không hy vọng đối phương chính là nữ xứng, bởi vì thật sự kém hơn quá nhiều, hoàn toàn không cách nào liên tưởng hai người là một. Những nữ nhân mà Lâm Hạ suy đoán trước đây, trong quan điểm của nàng cũng đều là tương đối bình phàm nhưng không tới mức độ này, bình phàm đến…… Có chút mất mát.
Thiên Thu âm thầm hoảng sợ, Lâm Hạ bỗng nhiên cực kì khác thường như vậy, không phải đã nghi ngờ mình cái gì rồi chứ? Sẽ không đâu, thời điểm mình là nữ xứng, Thiên Thu tin tưởng ngay cả mẹ nàng đều không nhận ra được.
“……Ann……” Thiên Thu thực sự hốt hoảng, nàng nào dám nói cho Lâm Hạ tên thật của mình, cái khó ló cái khôn, liền dùng tên tiếng Anh, cũng may rất nhiều khách hàng của công ty là người nước ngoài, vì vậy tất cả nhân viên đều có một tên tiếng Anh.
Cũng đúng lúc này, thang máy tới lầu một, cửa mở, những người khác đều ùa ra khỏi thang máy, Thiên Thu thừa dịp cũng chạy nhanh ra ngoài.
Lâm Hạ muốn rời lầu một, thời điểm nàng nhìn bóng lưng có chút mập mạp của Thiên Thu, vẫn thầm hy vọng người kia không phải nữ xứng, mặc dù hoài nghi cũng đã gieo xuống trong lòng.
Thiên Thu xoay người nhìn về phía thang máy đã khép lại cánh cửa, nàng cảm giác chân mình vẫn run rẩy, lòng bàn tay cũng vẫn đổ mồ hôi, vừa rồi Lâm Hạ nhìn mình, trái tim nàng đều nhói, cảm giác như mắc bệnh tim vậy. Thiên Thu ở đại sảnh tòa nhà văn phòng đợi rất lâu mới đi ra ngoài, chỉ sợ lát nữa lại nhìn thấy Lâm Hạ lái xe tới.
Về đến nhà, Thiên Thu vẫn luôn suy nghĩ tại sao Lâm Hạ bỗng nhiên muốn xoay người, tại sao muốn hỏi tên mình, nội tâm có loại cảm giác dồn nén, hoàn toàn không giải được, hoàn toàn không có cách nào quên đi. Trong sâu thẳm trái tim, dĩ nhiên nàng cũng có vài phần khát vọng được Lâm Hạ nhận ra, bất quá bản thân bình phàm như vậy, cũng lại sợ hãi để Lâm Hạ biết thân phận mình, khiến cho hình ảnh đẹp đẽ của mình trong lòng Lâm Hạ hoàn toàn tan vỡ.
Một buổi tối này, Thiên Thu đều khó tránh khỏi trằn trọc, ngay cả ham muốn cưỡi xe đạp đều không có, lo âu bất an thậm chí còn làm cho nàng bỏ qua cảm giác đói khát.
Về phần Lâm Hạ, nàng cũng luôn suy nghĩ đến người hôm nay mình gặp trong thang máy, nếu tiểu công nhân kia là nữ xứng, trong lòng Lâm Hạ vẫn có chút thất vọng, nàng chấp nhận nữ xứng ở hiện thực không xinh đẹp nhưng là chênh lệch lớn đến như vậy, thật sự giống như hai người khác nhau. Thậm chí nàng có chút hối hận, bản thân mặc cho tò mò muốn tìm ra nữ xứng, nếu nữ xứng còn chẳng bằng tiểu công nhân đó thì sao? Rõ ràng nữ xứng nói nàng ở thế giới thực vô cùng bình phàm, mình đại khái vẫn là tâm tồn may mắn đi?
Nhưng nếu sự việc đã nổi lên một đầu mối, Lâm Hạ liền không muốn bỏ dở giữa chừng, cho dù nữ xứng so với tiểu công nhân còn không bằng thì cũng quan trọng gì đâu? Rốt cuộc mình cũng chỉ muốn biết nàng là ai, không có ý gì khác! Đúng vậy, ý nghĩa mình đang tìm kiếm chỉ là để biết một câu trả lời mà thôi, đối phương có bình phàm thì cũng không phải phạm vi mình cần để bụng.
Lâm Hạ nghĩ như vậy, càng thêm quyết tâm hành động. So với Thiên Thu, một đêm này nàng ngủ rất ngon giấc, chỉ là trong mộng, Lâm Hạ lại mơ thấy mình cùng nữ xứng trở về thế giới thịt văn, sau đó vừa gặp liền tiến hành đủ loại bạch bạch bạch. Khi tỉnh dậy, nàng vô cùng chắc chắn giấc mộng đêm qua chỉ là mộng, mà từng hồi ký ức nửa năm qua ngược lại một chút đều không giống mộng, cảm giác đó là sự kiện chân thật phát sinh, nữ xứng vô cùng có khả năng là người ở thế giới thực, cho nên nàng càng muốn nghiệm chứng một chút, tuy bản thân cũng không biết rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa gì.