Trò Chơi Chấm Dứt

Chương 18

Hạng Du lái xe đến bệnh viện.

Tiểu Mộc nói bác sĩ Phương xin nghỉ đông rồi, giữa trưa vừa mới đi. Còn hỏi bác sĩ Phương làm sao ấy, là lạ.

Tức giận xuống tầng, ở cửa thang máy nhìn thấy bác sĩ Tống, anh ta vẫn cà lơ cà phất như trước.

Nhìn thấy Hạng Du, liếc mắt một cái, chào: “U! Đại tác gia đến rồi sao? Tìm bác sĩ Phương à? Thật tiếc quá. Nói thật, người có bộ dáng đẹp như cậu ấy còn sợ không có người thích sao?”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Tôi nghĩ cậu rất thông minh đó chứ? Không ngờ cũng ngốc như thế. Nói ngu xuẩn có khi cũng không quá đáng.” Bác sĩ Tống cười cười, cho tay vào túi áo blouse, đi thẳng vào trong, nói: “Cậu ấy bảo tôi nói cho cậu biết… cậu bị đá rồi.” Nói xong còn quay lại cười nhe răng với Hạng Du, thật tình là một nụ cười khiến người ta muốn đập.

Hạng Du nắm chặt tay, cái gì cũng không nói, đi vào thang máy, xuống tầng.

Thứ hai, trên đường không có mấy xe, trong lòng Hạng Du có lửa giận, rõ ràng y nói thích hắn, thế nhưng làm xong người cũng đi mất? Hạng Du nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cục Phương Dĩnh Đông có ý gì.

Phóng xe như bay đến dưới tầng nhà Giang Dịch Tề, lên tầng, đạp mạnh mấy cái vào cánh cửa nhà cậu ta. Tiếng đạp cửa bang bang nhưng chẳng có ai ra mở cửa. Mặt Hạng Du không thay đổi bắt đầu gọi điện thoại. Trong ống nghe vang lên hai tiếng nhưng sau đó lại truyền đến tiếng của tổng đài: “Số điện thoại qúy khách vừa gọi hiện đang bận trong giây lát, xin quý khách gọi lại sau…”

Hạng Du cúp máy xong lại gọi lại, bên kia vẫn vậy. Lúc này vang lên một tiếng chuông rồi lại biến thành tiếng của tổng đài, cúp rồi gọi lại, vẫn như vậy.

Hạng Du nổi điên, hung hăng đạp một cước lên cửa, gửi nhanh một tin nhắn đi.

Giang Dịch Tề bên kia vừa thấy điện thoại của Hạng Du, thuận tay liền cúp, cứ gọi là cúp, gọi lại vẫn cúp, sau một lát thì không thấy gọi đến nữa. Đây là một định luật theo quán tính rồi, lúc này cũng thế. Thế nhưng ngay sau đó lại có một tin nhắn được gửi đến.

[Hạng Du]

Cậu cứ thử cúp máy một lần nữa xem.

Tay cầm điện thoại của Giang Dịch Tề khẽ run, nghĩ thầm hắn nổi điên cái gì chứ?

Điện thoại lại gọi đến một lần nữa, Giang Dịch Tề thở dài, nhận điện, vừa muốn nghe bỗng nhiên điện thoại bị người rút ra, người đàn ông không chút do dự tắt máy, còn quay qua cười một điệu rất tiêu chuẩn với cậu ta nữa chứ.

Giang Dịch Tề bị chọc điên: “Anh làm gì thế?!”

Người đàn ông bày ra bộ dạng đáng thương, “Dịch Tề, chúng ta có hẹn mà, tại sao em có thể nhận điện thoại của người đàn ông khác được a~”

“Buồn nôn! Còn “a~” nữa. Một tên xã hội đen như anh thế mà còn a~. Buồn nôn chết đi được!” Giang Dịch Tề cướp điện thoại về, “Đừng quấy rối.”

“Anh không có.” Người đàn ông tủi thân nói: “Anh sớm đã tẩy trắng rồi, còn là vì em nữa đó~”

“Buồn nôn.”

“Anh nói thật nha~”

Giang Dịch Tề rùng mình, một người đàn ông gương mặt góc cạnh, bình thường tác phong làm việc nghiêm chỉnh, mạnh mẽ, thế mà hết lần này đến lần khác há miệng mở miệng đều “a~” với “nha~”, ai mà chịu nổi chứ.

“Anh cứ thử “nha~” một lần nữa xem!”

“…Nha~”

“…”

Bên này ngọt ngào, bên kia Hạng Du tức đến sắp chết, oán hận lại gọi thêm lần nữa, lúc này ngược lại có người nhận rồi.

“Này, Giang Dịch Tề…”

“Tôi không phải Giang Dịch Tề…”

Hạng Du vừa nghe giọng nói này liền biết ngay không phải Giang Dịch Tề, giọng điệu lạnh lùng, thô sáp, có chút trầm thấp, tạm coi như giọng nói mê người đi, là người đàn ông lần trước bị mình đánh đây mà. (Hạng Tiểu Du, cưng đừng nói đùa, là người đánh cưng mới đúng).

Hạng Du vừa muốn mở miệng, người đàn ông bên kia lại nói tiếp: “… Tôi là người đàn ông của em ấy.”

Sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng rống giận của Giang Dịch Tề: “Anh nói cái gì! Đồ miệng thối!”

“Dịch Tề ~ sao thế? Anh không phải người đàn ông của em hả? Em không cần anh nữa sao~”

“… Tôi là người đàn ông của anh mới đúng!”

“Được nha. Em là người đàn ông của anh.”

“… Buồn nôn.”

Hạng Du nghe bọn nọ cãi nhau, cơn giận càng lớn hơn, hét to một tiếng: “Bọn mi đều ghê tởm!” Sau đó cúp điện thoại. Rồi lại đá thêm một cái vào cửa, xoay người rời đi.

Lỗ tai Giang Dịch Tề bị hét đến đau, tiếng ong ong còn văng vẳng trong tai, “Hình như cậu ấy rất giận.”

“Không cần để ý đến cậu ta. Chắc chắn bị người ta đá rồi.”

“…”

Hạng Du lái xe. Từ xế chiều đến tận tối, trong lòng càng ngày càng phiền. Rõ ràng y thích mình, vì sao đột nhiên lại chạy trốn? Chẳng lẽ y nghĩ mình rất cao giá sao?

Hạng Du không giải thích được nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu cười, chẳng lẽ là muốn chơi người khác nhưng không ngờ bị người ta chơi lại? Hạng Du cười mỉa liền đấm mạnh vào tay lái, khiến còi xe kêu ing ỏi làm người qua đường còn tưởng gặp phải thằng tâm thần trốn trại.

Cười đủ, vốn muốn về nhà, thế nhưng chẳng hiểu sao lại đi đến dưới tầng nhà Phương Dĩnh Đông. Hạng Du đậu xe ở ven đường. Trời đã bắt đầu tối, đèn trên tầng cũng đã sáng, nhưng nhà Phương Dĩnh Đông vẫn tối thui.

Hạng Du dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại, là đang giỡn với hắn đúng không? Y nói thích vậy có nghĩa là mình thắng. Đúng vậy! Hạng Du hắn làm sao mà không thể thắng được chứ? Hạng Du nói, kết thúc rồi. Nhưng trái tim vẫn khó chịu vô cùng.

Chửi thề một lát nhìn lại cũng sắp mười hai giờ rồi, vẫn là tối đen, không bật đèn, chắc là không về nhà rồi?

Ném điện thoại về chỗ ghế phụ, không cẩn thận đụng phải phím tắt, không cẩn thận chạm vào phím tắt cài đặt ghi âm, chuyển thẳng đến đoạn ghi âm của “Gạt bỏ”.

Trong xe rất tối, không mở đèn, nửa đêm mười hai giờ, bên ngoài lại không có người nào, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ghi âm kia, giọng nói không lớn, một lần lại một lần, giọng nói của Phương Dĩnh Đông, lạnh lùng trước sau như một, từng chữ từng chữ một, nhưng lại khiến trái tim người nghe đau đớn từng hồi…

Hạng Du nhíu chặt lông mày, cầm lấy điện thoại, ném mạnh lên, điện thoại đập vào cửa kính xe ở đối diện, lại rơi xuống.

Điên thoại ngay lập tức không còn tiếng gì nữa, nắp sau rớt ra, pin cũng rơi xuống gần chỗ tay lái.

Hạng Du đưa tay lên xoa hai bên thái dương, cả buổi mới thở dài một hơi, lại cúi người nhặt xác điện thoại lên. Từ từ lắp pin vào, rồi cài nắp sau lên.

Nắp sau làm bằng nhựa, rơi mạnh quá khiến nó nứt một đường. Lắp kiểu gì cũng không khít vào được. Hạng Du cáu kỉnh, cũng chẳng thèm lắp lại nữa, ấn nút khởi động máy luôn.

Điện thoại di động sáng lên, vẫn khởi động được. Hạng Du vừa mới thở phào một cái, thì cái máy kia bỗng lóe lên rồi ngay lập tức tắt ngúm. Ấn mở máy thêm lần nữa, lúc này thì hay rồi, chỉ lóe lên một cái, rồi tắt phụt luôn. Ấn lần nữa, ngay cả chớp cũng không có.

“Càng tốt.” Hạng Du xuy~ một tiếng, không cần bị giục bản thảo, cũng không bị ai làm phiền, ai cũng không tìm được, cuộc sống khó có được một lúc yên ổn thế này.

Trở về nhà, Hạng Du nằm thẳng lên giường giả chết, lại bỗng nhiên ngồi bật dậy, thò tay lấy máy bàn ở đầu giường.

“Này! Ai đó! Hai giờ sáng! Ai bố láo thế hả?”

“…Là tôi.”

“… Đại ca?”

Đồ ngốc sửng sờ, mơ màng nói tiếp: “Gì? Có việc à?”

“Cậu có biết sửa điện thoại di động không?”

“Cái gì? Di động á? Tôi chỉ biết vọc máy tính thôi, không phải là người sửa máy, đại ca ạ.”

“Hỏi cậu có biết hay không. Nói nhanh.”

Đồ Ngốc không biết Hạng Du bị làm sao, chỉ thấy không giống bình thường lắm, hình như có chút nóng nảy, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi đóa lên.

“Không biết.” Vô cùng dứt khoát.

“…”

“Tôi nói cậu thiếu tiền sao? Điện thoại hỏng thì mua cái mới, sửa làm gì. Còn có tình cảm với nó hả?”

“Không phải. Trong đó còn có ít đồ chưa lưu ra thẻ.”

Đồ Ngốc còn muốn nói gì đó, bên kia liền cúp điện thoại rồi, chỉ còn tiếng tút tút khi bị ngắt máy, ngay cả chào tạm biệt này nọ cũng không thèm nói. Đới Đông Bành thật buồn bực nha. Thế nhưng cũng không phải chuyện của mình. Hạng Du vui buồn thất thường, cái này ai cũng biết, trùm chăn lên đầu, ngủ tiếp.

END 18
Bình Luận (0)
Comment