Sáng hôm sau, Hạng Du mang một tâm trạng cực kỳ tồi tệ, người kia hoàn toàn không có ý thức tự giác, say đến bất tỉnh nhân sự, căn bản không nhớ nổi hôm qua mình bị một thằng đàn ông hôn, càng khỏi nói đến chuyện nhớ ra mình đã đáp lại như thế nào.
Cả đêm hôm qua, Hạng Du cứ suy nghĩ đủ thứ vấn đề, cũng không phải hắn chột dạ nên muốn tìm cớ, chỉ là không thể khống chế được mà nghĩ đến chuyện đó, dùng hết cách cũng không tống ra khỏi đầu được. Hơn nữa đọc cái tiểu thuyết của Đại Ma Vương kia, sao lại cảm thấy giống mình dữ vậy chứ?
Gào rú loạn xạ cả đêm, ai ngờ sáng ra người nọ lại như chẳng có việc gì xảy ra, khiến Hạng Du cực kì bực mình.
Hôm sau là thứ bảy, Phương Dĩnh Đông không cần đến bệnh viện, Hạng Du cũng không cần đi làm, nhưng di động lại vang lên đúng giờ còn hơn gà trống gáy sáng.
Hạng Du mò mẫm tiếp điện thoại.
“Hạng Du!! Mi dám chặn QQ của bà?!!”
“…” Hạng Du theo bản năng giơ điện thoại ra xa lỗ tai, loại tần số này, không khác nào ma âm gây thủng màng nhĩ, thì ra là biên tập, sớm biết vậy đã không bắt máy.
Chậc lưỡi, Hạng Du cười, “Chào buổi sáng…Bi – biên – kịch”
“Đệch đệch đệch!!! Mi mới bi kịch!” giọng nói sang sảng của con gái truyền khắp cả phòng, đến mức Phương Dĩnh Đông đang nằm trên sô pha cũng nghe thấy.
“Tại sao không nộp bản thảo? Không phải cậu là một ngày viết được một vạn chữ sao, một ngày không viết [Mặt nạ dối lừa] chính là tổn thất một vạn chứ đó! Đại ma vương tìm tôi càm ràm đến phát điên, đầu tiên là không xuất bản quyển sách kia, bây giờ thì là không nộp bản thảo, bà đây bình thường đối xử với mi đâu có tệ, mi cũng đừng đạp đổ chén cơm của bà chứ…”
“Đại ma vương?”
Hạng Du nghe thấy cái tên này liền có chút chột dạ, đột nhiên nhớ đến [Bảy năm, chưa chắc là tình yêu] hôm qua đã đọc.
“Sao hả? Là sếp trực tiếp của tôi, Tổng biên tập mảng ngôn tình – Thư Nhiên, đại ma đầu kia chứ ai, không phải cậu đã gặp rồi à?”
“Không có gì…”
Thư Nhiên, Hạng Du quả thật đã từng gặp, nếu không phải cô nhắc lại chắc hắn cũng chẳng nhớ ra. Người đó, đừng thấy tên nghe văn nhã, gần gũi mà lầm, kỳ thật chính là một ma vương chân chính.
Mới hơn ba mươi tuổi, đeo kính cận, mắt vừa hẹp dài lại sắc bén, khác hẳn với cảm giác đeo kính của Phương Dĩnh Đông, vừa nhìn là biết chả phải người tốt gì, trên trán viết bốn chữ “Người này xấu xa”, hiệu quả y như mấy tấm biển nhà có chó dữ ấy…
Hạng Du nhớ hoài văn của người đó, bình thường Thư Nhiên không viết văn, chỉ toàn thúc giục người khác viết mà thôi. Lần đó chỉ là ngẫu nhiên thấy, tờ giấy rơi trên đất, chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại có cảm giác hơn người khác viết một lô một lốc.
Nét chữ không tùy ý như Hạng Du mà là vô cùng sắc bén. Khoảng cách đều đặn toát lên vẻ thanh thản vương vấp chút sầu bi, rồi lại có cái gì đó hân hoan khó tả, rất cảm động, giống như đang nói “Sau đình có cây sơn trà, nay đã cao vút như ô(*)”, cái gì cũng không cần nói nhiều, chỉ một câu thôi liền khiến người khác cảm động tận cõi lòng.
[Bảy năm, chưa chắc là tình yêu], cũng là như vậy…
Hạng Du cố gắng chống chọi với ma âm thần công trong chốc lát liền không chịu nổi mà phải về nhà viết văn.
Chào tạm biệt Phương Dĩnh Đông, y cũng không có phản ứng gì. Đương nhiên mấy việc như lưu luyến giữ lại ăn thêm bữa cơm này nọ, Hạng Du cũng không nghĩ đến, khởi động chiếc Jeep của Giang Dịch Tề, trở về nhà mình.
Phương Dĩnh Đông vẫn ngồi trên sô pha, giống như vẫn còn mơ ngủ, ngồi trong chốc lát mới đứng lên rửa mặt.
Từ tốn đánh răng, từ tốn rửa mặt, từng vốc từng vốc nước lạnh ập vào mặt, tuy rằng là cuối thu, có chút lạnh nhưng vẫn khá thoải mái.
Tiếp theo lại từ tốn mà lau mặt, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, không đeo kính, gương mặt có chút gầy, sống hai mươi chín năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghiêm túc tự ngắm bản thân như vậy.
Từ từ nâng tay sờ lên môi, ngày hôm qua, thật sự là say rồi…
Không say thì sao lại đáp lại người đàn ông kia, không say thì vì sao lại cảm thụ được sự vui vẻ của việc lén lút, không say thì tại sao lại phấn khởi đến mức không hiểu nổi, rồi ngốc nghếch chơi trò giả bộ ngủ?
Y thích người đàn ông kia, từ lúc Ác Tục Du Hí ra mắt đã thích, từ lúc Ác Tục Du Hí chưa trở thành thiên tài văn đàn đã thích. Y thích [Gạt bỏ], không phải loại thích khi xem hết tác phẩm mới thích, mỗi chữ người đàn ông kia viết y đều đọc một cách nghiền ngẫm tinh tế, nhưng đến hôm đó, Ác Tục Du Hí giở trò với chính tác phẩm của mình, không phải viết từ nhiệt tâm, y nhìn một cái liền nhìn ra, bút pháp có lệ, kết cục có lệ, cảm tình… cũng có lệ, [Gạt bỏ] ngay từ đầu đã rất sắc sảo, lại trở nên hắc ám, chệch đường ray…
Không ngờ lại có thể gặp Hạng Du, lần đầu tiên gặp, Phương Dĩnh Đông cư nhiên có chút chột dạ vì đã mắng hắn. Kỳ thật cũng không tính là mắng, chỉ là lúc đó y quá thất vọng nên bất tri bất giác đã post comment.
Ban đầu, Phương Dĩnh Đông chỉ nghĩ rằng y thích văn của hắn, nhưng sau này thì sao…tất cả đều rời khỏi quỹ đạo…
Dùng sức siết chặt khăn mặt, tay run lên từng hồi.
Phương Dĩnh Đông không hiểu nổi, chỉ có vài ngày ngắn ngủi lại có thể thích một người. Rõ ràng là một người xấu xa như vậy mà lại có một mặt dịu dàng – vô tình mà lộ ra nét dịu dàng, giống như ánh mặt trời mùa đông vậy, khiến Phương Dĩnh Đông đắm chìm…
Giả vờ trấn định, lừa được hết tất cả mọi người, ngay cả Ác Tục Du Hí nổi tiếng tỉ mỉ cũng bị y lừa, nhưng còn bản thân thì sao, con tim này đang run rẩy một cách đáng thương.
Có thể lừa thêm bao lâu, có thể giả vờ bao lâu? Mà Hạng Du lại… xem y là gì?
Hạng Du vốn định trực tiếp về nhà viết văn, nhưng ngẫm lại về nhà cũng không có cảm hứng, liền quay xe đến nhà Giang Dịch Tề, trả xe, thuận tiện ăn ké bữa cơm.
Giang Dịch Tề quả thực là ở nhà nhưng đang ngậm phải mìn, ngay cả Hạng Du cũng không nể mặt.
Bình thường Giang Dịch Tề là loại người “mi tốt thì ta hiền”, luôn treo nụ cười trên mặt, giống như một người vô cùng vui vẻ, kỳ thật chỉ có Hạng Du hiểu rõ, người này là ngoài nóng trong lạnh, có thể bị chọc đến mức này thì đúng là chuyện không dễ dàng gì.
Bàn tay Giang Dịch Tề rất đẹp, ngoại trừ dùng để chơi cờ thì nấu nướng cũng rất ngon nhưng hôm nay nấu ba món thì hai món hư, một món thì không bỏ muối. Hạng Du chỉ nhét được hai đũa liền no cả người, còn tệ hơn bản thân tự nấu.
Lại phải rửa chén, đợi đến lúc hắn ủ rủ về đến nhà thì đã 3-4h chiều.
Nếu không viết văn, chỉ sợ Bi kịch biên tập kia sẽ giết đến tận nhà, đành mở máy tính, trước tiên lên web lượn một vòng.
[Bảy năm, chưa chắc là tình yêu] vẫn đúng đầu bảng, [Gạt bỏ] đứng thứ hai, truyện mới [Mặt nạ dối lừa] của Hạng Du đứng thứ ba.
[Bảy năm] lại mới ra chương mới, nói thật, cái gọi là học giả phê bình này nọ chỉ toàn là nói mò, ý văn hay mấy thứ đại loại thế, Hạng Du chưa bao giờ nghĩ nhiều, văn từ tâm mà sinh, nghĩ đến đâu viết đến đó, vậy là được rồi.
Hạng Du rất hứng thú với [Bảy năm], hắn thích giọng văn này, tuy vẫn ngọt ngào nhưng lại có nhiều đổi mới. Truyện về một nam chính trêu đùa tiểu biên tập, thủ pháp mạnh mẽ, vui vẻ, khoái trá, rồi cô đơn, bi thương. Cảm tình của nhân vật rất chân thật.
Hạng Du suy nghĩ, nam chính tại sao lại phải trêu ghẹo người ta chứ, ghét sao? Nhưng rõ ràng lại không hề có ác ý.
Kéo xuống dưới, thoáng nhìn thấy được chữ ký của Đại Ma Vương –
Có một số người, rõ ràng là thích lại muốn vờ như chẳng để tâm. Tôi rõ ràng đang nói yêu em nhưng nực cười là, em lại cho nó là một trò đùa….
[Thề sống thề chết giữ tem] Ủng hộ nha, cố lên nha, viết rất hay đó.
[Bi kịch của người qua đường] Ma Vương quá bảnh, quá bản lĩnh, quá cao cường, rất xứng với Du Du, ngoài trừ văn của Du Du thì lâu rồi chưa đọc được văn nào tốt như vậy nữa. Nhưng mà, đây là ngôn tình sao? Đều là ngôn tình?
[Mưa hè] Chỉ là một người nhàm chán thôi, làm sao so được với Du sama.
Hạng Du nhếch mi, sao không khiêm tốn chút nói cái gì mà tám lạng nửa chân cho nhờ, làm sao so được, quá khoa trương rồi.
Comment rất được, phần lớn đều là ủng hộ, cũng có không ít lời chê bai, còn có so sánh người kia với mình, rồi có người nói đạo văn, không hổ là topic đứng đầu diễn đàn mà.
Hạng Du click đến trang cuối cùng, muốn nói lời gì đó, đột nhiên thấy bốn chữ — Khả Tiếu Chi Nhân!
[Khả Tiếu Chi Nhân] Không biết có phải tác giả tự mình trải qua hay không nhưng cực kỳ thích truyện này, hy vọng tác giả sẽ không drop. Bất quá, nếu vẫn chưa đợi thêm bảy năm nữa mà người nọ đã hiểu được thì không cần nói thêm gì nữa, truyện này có drop hay không cũng không còn là chuyện quan trọng rồi.
Hạng Du đọc đến mơ hồ, không hiểu được Phương Dĩnh Đông đang có ý gì, nhưng Đại Ma Vương kia lại rep cho Phương Dĩnh Đông, còn kèm theo quote.
[Chủ topic] Cảm ơn, nếu là người cùng cảnh ngộ, cũng cố lên.
Phía sau là một đống quote khác, đều là hỏi hai người họ chơi trò bí hiểm gì, còn có rất nhiều fan của Du Du, thật vất vả mới thấy Khả Tiếu Chi Nhân lộ diện liền nắm lấy thời cơ mà công kích, ngay cả Đại Ma Vương cũng bị liên lụy, nói bọn họ căn bản là một người.
Hạng Du đọc một hồi thấy vô cùng phiền, đưa tay rút luôn dây điện, cũng không quan tâm xem tắt máy có đúng quy cách hay không. Nằm trên giường hút thuốc, tàn thuốc rơi vãi đầy sàn, hắn không hiểu vì sao Phương Dĩnh Đông lại nhắm vào mình rồi lại comment khẳng định như vậy với Đại Ma Vương, [Bảy năm] viết quả thật không tồi, nhưng mình viết cũng đâu có tệ?
Hút thuốc xong, Hạng Du bật dậy, ngồi lại vào máy tính, khởi động máy, mở file [Mặt nạ dối lừa] ra, viết tiếp –
Hắn muốn chơi một trò chơi, xem đến cuối cùng ai mới là người thắng…
Hạng Du viết một hơi, bàn phím bị gõ vang dội, tiếng lách cách vang vọng khắp phòng, giống như đang trút giận vậy. Vừa có động lực thì viết một hơi đến rạng sáng, bản thân hắn cũng không biết đã viết được bao nhiêu, dù sao thì tay cũng tê cứng hết cả rồi, viết thêm một đoạn nữa mới cảm thấy đầu ngón tay với lòng bàn tay có chút ê ê đau buốt.
Post lên diễn đàn xong, Hạng Du cũng không lập tức đi ngủ bù mà ngồi chờ bình luận.
Nửa giờ sao, tích tích tích –
QQ run lên, nhảy ra một khung đối thoại.
[Vương bài ngốc] Đại ca, ai chọc cậu vậy?
[Không Phải Du Du] Không ai hết á o(≥v≤)o~~
[Vương Bài Ngốc] …
[Vương Bài Ngốc] Vậy sao [Mặt nạ dối lừa] của cậu lại tràn ngập sát khí thế kia?
[Không Phải Du Du] Sát khí? Không có đâu, người ta đâu có viết võ hiệp đâu, người ta viết truyện hiện đại mờ. o(≥v≤)o~~
[Vương Bài Ngốc] … lão đại, đổi emo khác…
[Không Phải Du Du] Được á! Hây (ˉ[oo]ˉ) da~~~
[Không Phải Du Du] Giống cậu không? o(≥v≤)o~~
[Vương Bài Ngốc] Nửa đêm rồi, dọa chết người đó.
[Không Phải Du Du] Vậy hả, cậu làm nhiều chuyện xấu xa lắm à o(≥v≤)o~~
[Vương Bài Ngốc] Đúng rồi, bác sĩ Khả Tiếu kia thế nào rồi, cậu có chỉnh người ta thê thảm không vậy?
Hạng Du hung hăng dụi thuốc vô gạt tàn, vừa dụi và dí dí, xong mới tiếp tục gõ chữ.
[Không Phải Du Du] Người ta mệt quá à, gõ chữ cả đêm luôn, đi ngủ á, pái pai o(≥v≤)o~~
Giấc ngủ này vừa nằm xuống, lúc ngồi dậy đã là buổi tối, lúc ngủ trời tối, ngủ dậy trời vẫn tối, Hạng Du cầm di động nhìn giờ, 21h30…!
Vốn dĩ chuyện đầu tiên Hạng Du thức dậy hay làm đó là mở máy xem phản hồi, nhưng hôm nay lại không có hứng. Rửa mặt xong thì mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Muốn đi dạo một chút, ngủ lâu như vậy rồi, nên hít thở một chút không khí trong lành, thuận tiền tìm chỗ nào đó giải quyết bữa tối. Nhưng vừa khởi động xe liền chạy một mạnh đến bệnh viện…
Dùng sức đập vô lăng lại không cẩn thận đập vào kèn xe, giữa đêm đen một tiếng kèn vang lên ầm ĩ, người trên đường đều quay lại nhìn.
Nhìn thấy chỉ có một chiếc ô tô màu xám đen.
Viền xe rất đẹp, nước sơn cũng bóng loáng, màu xém đen nhưng không quê mùa mà còn toát lên nét sạch sẽ, dưới ánh đèn đường còn phản quang, có chút giống BMW nhưng cẩn thận nhìn sẽ biết, hiệu xe có một chữ “Trung”, Trung Hoa(**)…
Hạng Du có tiền, chuyện này khỏi bàn, nhưng mà hắn lại thích Trung Hoa.
Hạng Du lười khởi động xe mà chỉ ngồi yên, tiết trời mùa thu hẳn còn se se, nhất là buổi tối. Tắt đèn xe, chỉ chừa lại đèn chiếu sáng bên trong xe, hạ kính cửa sổ xuống một chút để thông khí.
“Dĩnh Đông!”
……!
Hạng Du nghe được cái tên này liền nhìn đồng hồ theo bản năng, 10h đúng.
Quả nhiên là Phương Dĩnh Đông, áo len cổ lọ màu tối, bên ngoài khoác một chiếc áo khác, hai tay đút rúi áo, chậm rãi bước đi.
Phương Dĩnh Đông đi được vài bước, có người từ phía sau bước theo, trời tối nên không nhìn rõ lắm, hẳn là một người đàn ông còn khá trẻ.
Người kia kéo Phương Dĩnh Đông đi về phía trước, lúc đi ngang xe Hạng Du, mơ hồ nghe được “Dĩnh Đông, tay em lạnh quá.”
Hạng Du vốn đang mơ màng, nghe giọng nói này liền giật mình, giọng nói dịu dàng đến tận xương, không phải của “Nụ cười của em” thì còn ai vào đây?
Nhìn hai người, Hạng Du suy nghĩ một chút, khởi động xe.
10h hơn, chưa đến 11h.
Quán bar đã đầy người, vào ra tấp nập. Hạng Du đậu xe ven đường, Phương Dĩnh Đông cùng người kia vào trong, đợi một chút thì rút điện thoại ra bấm số.
“Alo, đại ca.”
“…”
“Đại ca?”
“Ừ.”
“Động đất rồi, cậu gọi điện cho tôi đúng là chuyện lạ.”
“Hiện tại có ở bar không?””
“Ừ, điều tra nhân khẩu à?”
“Không phải.” Hạng Du nhìn phía đối diện, nói: “Anh chỉ cảm thấy chú mày đối với thứ này rất quen thuộc, hỏi chút chuyện.”
“Nói…” Đới Đông Bành rùng mình một cái, “Đừng có ra vẻ bí hiểm như vậy.”
“Cậu có biết ‘Phố thứ 7’ không?”
“Phụt—”
Đới Đông Bành vừa uống được một ngụm bia, nghe Hạng Du nói xong liền trực tiếp phun ra.
“Lão đại, nhìn không ra nha, thì ra cậu là người trong cái vòng lẩn quẩn kia.”
Hạng Du nhìn thoáng qua đồng hồ, Phương Dĩnh Đông đã vào đó được 10p, “Ít nói lời vô nghĩa đi, nói mau.”
“Ok ok ok, không phải là Gay bar thôi sao…”
END 7
(*) Đây là một câu cảm thán của Hạng Tích Hiên – một nhân vật trong tác phẩm Hạng Tích Hiên chí của Quy Hữu Quang (1506-1571) tác giả thời Minh.
Nguyên văn: “Ngoài đình có cây sơn trà, ngô trồng từ khi vợ mất, nay đã lớn tướng như ô trên đầu”
(**) Xe Trung Hoa (中华)là một hãng xe quốc nội khá nổi tiếng của Trung Quốc, dáng xe tương đối giống BMW. Logo là chữ “中” cách điệu.