Trò Chơi Chạy Trốn Npc

Chương 13


Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
Buổi sáng, Trì Sơ và Sùng Lăng đúng giờ ra khỏi phòng.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của họ, ba người Lý Hạo Dương cũng nhanh chóng ra ngoài, quần áo đầy nếp nhăn, gương mặt mệt mỏi cộng với quầng thâm trên mắt, chắc lần này thức luôn đến sáng.
Ngay sau đó, dồn dập có tiếng mở cửa, Trì Thành cũng ra ngoài, anh ta đang định gõ cửa phòng kế bên nhưng La Văn Hiên đã làm trước một bước, đỡ Trì Nhã ra ngoài.

Trạng thái của bọn họ còn kém hơn cả ba người Lý Hạo Dương, rõ ràng giọng nói đêm qua rất có ảnh hưởng với họ, đến bây giờ cũng còn hoảng sợ, đi đường phải ngó tới ngó lui.
Lý Hạo Dương đột nhiên hỏi: “Hà Chí Long đâu? Không phải còn đang ngủ chứ?”
Trì Sơ không dừng lại đi thẳng xuống phòng khách.
Lý Hạo Dương cũng chỉ hỏi vậy, đi theo.
Bây giờ là ban ngày, đêm qua không có động tĩnh gì, Hà Chí Long vẫn ổn.
“Văn Hiên, từ từ.” Trì Thành chần chờ một chút, vẫn đi đến trước phòng Hà Chí Long gõ cửa: “Chí Long, Chí Long!”
Sau một lúc lâu không có ai đáp lại.
Trì Thành mở cửa không được, đã bị khóa trái.
Trì Thành tìm quản gia lấy chìa khóa, mở cửa rồi phát phát hiện sau cửa còn chèn một chiếc ghế, Hà Chí Long quấn chăn ngồi trong góc tường, gương mặt đỏ bừng.
“Hà thiếu gia phát sốt rồi!” Bác Trương đưa tay sờ thử, nóng bỏng tay.
“Bác Trương, để cậu ấy ở phòng bác đi, cũng tiện chăm sóc hơn.” Trì Thành không muốn ở lâu trên tầng hai.
“Cũng được.”
Đo nhiệt độ cho Hà Chí Long, sốt cao tận 39.2℃.

Dùng cồn hạ nhiệt độ rồi cho uống thuốc hạ sốt, cậu ta đã đỡ hơn nhiều.
Bữa sáng hôm nay là mì hầm xương, rau luộc, chân giò hun khói, nhìn không tệ.

Nhưng so với những món ăn tỉ mỉ trước đó có thể nói là khác biệt một trời một vực.

Đồ ăn do Tiểu Linh chuẩn bị, trạng thái của cô ấy cũng không tốt, nếu không có bác Trương trông nom chắc hỏng hết mất rồi.
Dưới loại tình huống này còn có cơm ăn, Trì Sơ đương nhiên không có gì để bắt bẻ.
Tối hôm qua mấy người Trì Thành đã không ăn uống, sớm đói lả người, nhanh chóng ăn xong, nhìn thời tiết sáng sủa bên ngoài biệt thự, trong lòng vừa áp lực vừa khủng hoảng: “Chúng ta phải đợi đến khi nào? Vì sao lại bị nhốt ở nơi này?”

Nghĩ đến giọng nói đêm qua, anh ta càng muốn hỏi vì sao cha đã chết còn như âm hồn không tan!
Ba người Lý Hạo Dương im lặng không nói chờ Sùng Lăng hành động.
Sùng Lăng không lên tiếng.
Trì Sơ an ủi một câu: “Ngày 19 luật sư Trần sẽ đến, chỉ cần cố chịu thêm hai ngày.”
Trì Thành nhếch môi châm chọc: “Ai biết chúng ta đang ở nơi quái quỷ gì!”
La Văn Hiên đột nhiên hỏi: “Thứ kia…… Ý tôi là, chú ấy có phá cửa được không? Chỉ cần chúng ta không mở, chú ấy sẽ không vào được đúng không? Không mở cửa, chúng ta sẽ an toàn đúng không?” Trong giọng nói là sự hoang mang lo sợ, cần một người cho anh ta một câu trả lời khẳng định mới có thể trấn an được nỗi sợ.
Nhưng không một ai dám đảm bảo, ai cũng không thể xác định được.
La Văn Hiên nhìn từng người, ánh mắt ưu sầu, cúi đầu, không khống chế được siết ngón tay của chính mình.
Trì Nhã cầm tay anh ta, nhỏ nhẹ: “Văn Hiên, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.”
La Văn Hiên cười rất miễn cưỡng: “Anh chỉ lo cho em thôi, Tiểu Nhã.”
Trì Nhã dựa vào người anh ta: “Chỉ cần anh bên cạnh, em không sợ gì hết.”
Trì Sơ nhìn cảnh này, chợt thấy thú vị.
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người đều ở lại phòng khách, muốn trò chuyện lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trì Thành nôn nóng bực bội, đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn hiện đại, muốn ra ngoài lại sợ ra ngoài.

Anh ta sợ bị quỷ chặn đường, ai biết lần này có thoát được hay không.
Trì Sơ đi theo đứng bên cạnh.
Trì Thành liếc cậu một cái, đưa một điếu thuốc qua.
Trì Sơ lắc đầu: “Em không hút thuốc.”
Trì Thành không nói gì rút tay về, hút mạnh điếu thuốc trong miệng, phun ra luồng khói dày đặc: “Anh nghĩ không ra, vì sao lại xảy ra chuyện như thế này.

Ông ấy muốn làm gì? Giết chúng ta để đi cùng ông ấy sao? Anh sẽ không đi cùng ông ấy đâu!”
Giọng điệu của Trì Thành vừa giận vừa hận, hiển nhiên nhận ra “quỷ” chính là Trì Bồi Luân đã chết.
Có lẽ những chuyện xảy ra liên tục khiến lòng anh ta hỗn loạn, anh ta muốn trút hết tâm sự, tuy mới nhận thức Trì Sơ nhưng thân phận của cậu rất thích hợp.
“Khi Tiểu Nhã còn chưa ra đời gia đình rất hòa thuận, lúc đó ông ấy vẫn là một người chồng tốt, người cha tốt.

Nhưng sau khi mẹ anh mang thai Tiểu Nhã, ông ấy lại ngoại tình.


Tiểu Nhã sinh non, mẹ anh bị trầm cảm sau sinh, quan hệ hai người xuống dốc không phanh, cãi nhau, đánh nhau, lúc Tiểu Nhã năm tuổi mẹ anh tự sát.
Ông ấy đối xử với anh rất tốt, với Tiểu Nhã cũng rất tốt, nhưng lại không thân thiết, ông ấy cũng không dành nhiều thời gian cho bọn anh.

Ở bên ngoài ông ấy có nhiều đàn bà như vậy, có rất nhiều người bên cạnh ông ấy.

Nhưng khi ông ấy lớn tuổi, lại nhớ đến con cái trong nhà, muốn bọn anh hiếu thuận, làm bạn……
Anh không có cách nào tha thứ cho ông ấy, dù ông ấy bù đắp như thế nào, vết thương vẫn mãi tồn tại.

Tình trạng của Tiểu Nhã đều do ông ấy ban tặng!”
“Tiểu Nhã bị làm sao?” Trì Sơ thuận miệng hỏi.
“Sinh non, cơ thể bẩm sinh yếu ớt, cái này vẫn chưa là gì, sau này có thể bồi bổ lại, nhưng…… mẹ anh mắc bệnh trầm cảm, tuy đã gặp bác sĩ cũng đã uống thuốc, khi đó không cảm thấy có gì đáng sợ.

Tiểu Nhã ở cũng mẹ năm năm, được dạy rất nhiều thứ không nên biết.”
Trì Sơ nghe thấy ẩn ý trong câu nói, đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Thử tưởng tượng một đứa bé vừa tiếp xúc với thế giới, ở chung lâu dài với người mẹ có chứng trầm cảm, tâm lý có thể không chịu ảnh hưởng sao?”
Trước kia còn không phát hiện, nhưng bữa cơm vừa rồi, trong ngôn ngữ và cử chỉ của Trì Nhã đã lộ ra vấn đề.

Cách cô phản ứng những nguy hiểm và sợ hãi rất khác với người bình thường, quá bình tĩnh, còn có chút hờ hững, giống như một người ngoài đang đứng xem.

Cô ấy cũng không sợ hãi, càng giống như ‘bảo sao hay vậy’, rõ ràng đang diễn kịch.
“Bữa tiệc đêm đó, cửa sổ phòng ngủ của Trì Bồi Luân là do anh mở à?” Trì Sơ vào chính đề.
Ánh mắt Trì Thành hoảng hốt, đáp: “Không phải.”
“Tối đêm đó, anh có nhìn thấy hay nghe thấy gì không?” Trì Sơ lại hỏi.
“Không có.

Tối hôm đó tâm trạng của anh không được tốt, uống rất nhiều rượu, ngủ rất sâu.”
“Anh có từng hoài nghi cái chết của Trì Bồi Luân không?”
“Không có.”

Trì Sơ không hề bất ngờ với câu trả lời này, vỗ vào vai anh: “Hút thuốc ít thôi, em đi vào trước.”
Trì Thành thanh tỉnh, điếu thuốc sắp đốt vào ngón tay, vội vứt xuống đất.

Anh ta chỉ cho rằng bản thân vừa thất thần, bởi vì nhớ lại chuyện xưa của gia đình tâm tình càng u ám.

Anh ta không để tâm đến lời khuyên của Trì Sơ, lại đốt một điếu thuốc khác.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng như vậy, chiếu lên mang lại cảm giác ấm áp, có thể khiến người ta an tâm.
Trì Sơ nhìn Trì Nhã và La Văn Hiên ngồi trong một góc, không đi qua mà đến phòng bác Trương.

Bác Trương không có ở trong phòng, bình thường vào ban ngày bác có thói quen đi dạo trong biệt thự, bây giờ thói quen vẫn không đổi, chỉ là không đi lên lầu.
Hà Chí Long đã hạ sốt cũng đã tỉnh lại.
Bởi vì quá sợ hãi, dù ở lầu một cậu ta cũng xin bác Trương đừng đóng cửa, để nghe thấy tiếng ở phòng khách.
“Cảm giác thế nào?” Trì Sơ nở một nụ cười, khiến người hoa mắt say mê.
Hà Chí Long lập tức dại ra: “Không có sức lực.”
“…… Cửa sổ phòng ngủ do cậu mở phải không?”
“Không phải.”
“…… Cậu nghe thấy hay nhìn thấy cái gì không?”
“Em không quen ngủ sớm, nằm trên giường chơi game.

Đêm đó khoảng một giờ, thấy hơi đói định xuống lầu kiếm chút đồ để ăn.

Vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy Trì Nhã ở hành lang, trong tay còn cầm một ly nước.

Chị ấy nói xuống lầu lấy nước.” Hơi ngừng rồi tiếp tục: “Em thấy lạ lắm, có cảm giác như chị ấy vừa từ lầu ba đi xuống.”
“Vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Lúc đó chị ấy đứng gần cầu thang, nhưng hướng đứng không đúng, chị ấy đưa lưng về phía cầu thang đi lên tầng ba.

Khi chị ấy quay về phòng, em đi đến gần để nhìn, phát hiện trên cầu thang đi lên tầng ba có vài giọt nước đọng.”
Hà Chí Long hoài nghi Trì Nhã đi từ tầng ba xuống, phải rất gấp mới khiến nước trong ly mới đổ ra.
Rất có thể lúc đó Trì Nhã từ tầng ba đi xuống, vừa lúc Hà Chí Long ra ngoài tìm đồ ăn, Trì Nhã đang đi một nửa lùi về không kịp, đành đi nhanh, giả vờ như vừa từ tầng một đi lên.
Trì Sơ lại hỏi một câu: “Cậu có từng hoài nghi cái chết của Trì Bồi Luân không?”
“Có.”
“Cậu nghi ngờ Trì Nhã?”

“Từng suy đoán như vậy, nhưng chị ấy không có lý do để làm thế.” Đêm đó vô tình gặp Trì Nhã, khiến Hà Chí Long hoài nghi, nhưng phân tích kỹ, lại cảm thấy Trì Nhã không có lý do gì để giết người.
Trì Sơ vẫn luôn chú ý đến thời gian, những phần quan trọng đã hỏi xong, liền rời đi.
Trước mắt, hiềm nghi của Trì Nhã càng lúc càng lớn, nhưng muốn tìm được chứng cứ thiết thực thì rất khó.

Việc này đại biểu, trong lúc đối phó với quỷ hồn, nếu không nắm chắc, sai một ly đi ngàn dặm, một khi sai lầm phải trả giá bằng cả tính mạng.
Tiếp đó, Trì Sơ lại đi dò hỏi Tiểu Linh.
Tiểu Linh không chỉ giấu thân phận người thừa kế của mình, còn là người thứ nhất đi vào phòng ngủ.
Đáng tiếc, trong câu trả lời của Tiểu Linh không có manh mối.
Thôi miên nhìn như không có dấu vết nhưng thời gian không biết gạt người, hai ba phút rất dễ dàng bị xem nhẹ.

Chính vì nguyên nhân này, Trì Sơ phải cẩn thận khống chế để không bị đề phòng.
Rót ly nước, quay đầu liền đối diện với ánh mắt dò hỏi của Sùng Lăng.
Trì Sơ cười cười nói ra tin tức.
Đương nhiên cách nào để lấy thông tin, cậu chỉ nói là chút tiểu xảo, vẫn tin được.
“Chỉ nghe Hà Chí Long nói, Trì Nhã quả thật rất khả nghi.” Sùng Lăng vẫn không lạc quan cho lắm, vốn dĩ người anh nghi ngờ nhất chính là Triệu Hiểu Cầm.

Triệu Hiểu Cầm có con với Trương Cường, giấu nhất thời không lừa được một đời, cá và tay gấu đều muốn có được, không được như ý nguyện nên bí quá hóa liều.

Còn nữa dì ta ở tầng ba, rất tiện, dễ che giấu.
Cũng đâu ai quy định hung thủ nhất định còn sống.
Tiểu Linh cũng đáng nghi.
Nhưng bây giờ lại có thêm Trì Nhã.
Nếu không có chứng cứ chính xác, vậy thì không đến khoảnh khắc cuối cùng, anh sẽ không đánh cược.
Ánh mắt hai người cùng hướng về Trì Nhã.
La Văn Hiên nửa ôm lấy cô, tay hai người giao nhau, nhỏ giọng nói chuyện.

Nhìn như La Văn Hiên đang che chở cho Trì Nhã, nhưng La Văn Hiên chỉ cười có lệ, thường xuyên quan sát người khác, một chút động tĩnh cũng lập tức cảnh giác, chim sợ cành cong.

Ngược lại, Trì Nhã nhìn như yếu ớt, đôi mắt lại sâu không thấy đáy.
Đối với mọi người mà nói, ban ngày luôn trôi qua rất nhanh, ban đêm khiến người sợ hãi lại đến.
Chú Lý vẫn chưa về, tin nhắn cũng chưa trả lời.
Kim đồng hồ chỉ về phía 11, mọi người cùng nhau lên lầu, từng người quay về phòng..

Bình Luận (0)
Comment