Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 112


 
Tiêu Khải Hành quanh năm bị nhốt ở nơi quạnh quẽ này, thành ra tính cách cũng trở nên thất thường khó đoán.

Nhìn hắn có vẻ mặc kệ sự đời đấy, nhưng không thể chấp nhận nổi chuyện người hầu trễ việc.

Vừa rồi sở dĩ Tiểu Lộ Tử vu cho Khương Ly như vậy là muốn thái tử nghĩ cậu với những người hầu trước đó chẳng có gì khác nhau, thậm chí ghét bỏ coi khinh.
Thấy sắc mặt điện hạ âm trầm hẳn đi, Tiểu Lộ Tử càng vui vẻ, càng ra sức thêm dầu vào lửa, rèn sắt khi còn nóng: “Tên Tiểu Ly Tử này không biết tốt xấu gì đâu, nãy nô tài có kêu nó tới đây hầu hạ, nhưng nó ra sức muốn trốn việc không chịu tới, còn nói.

.

.”
Nói tới đây, Tiểu Lộ Tử chợt khựng lại, như thể không dám nói tiếp.
“Nói gì?” Tiêu Khải Hành cúi đầu nhìn Tiểu Lộ Tử.
Dưới ánh nhìn bén như dao găm, Tiểu Lộ Tử kinh hồn táng đảm, nó khẽ cắn môi, rặn ra từng chữ: “Nói ngài.

.

.

nói ngài cùng lắm chỉ là một hoàng tử thất sủng tàn phế.

.

.”
Thấy sắc mặt Tiêu Khải Hành đột nhiên trở nên lạnh lùng, Tiểu Lộ Tử không dám nói nữa, lập tức quỳ gục xuống đất: “Thái tử điện hạ tha mạng, thái tử điện hạ tha mạng! Đây đều là lời Tiểu Ly Tử nói, là lời nó nói, nô tài chỉ.

.


.

Aaa! ! !”
Lời còn chưa dứt, cả người Tiểu Lộ Tử đã văng thẳng ra ngoài, đập vào tấm bình phong khiến nó đổ rầm xuống đất, còn tên Tiểu Lộ Tử kia đau đớn hộc máu kêu rên.
Tiêu Khải Hành vừa ra tay nên thân thể hắn có hơi lung lay, cố gắng bám xe lăn mới cố định được người, đáy mắt hắn lúc này chỉ có bóng đen dày đặc.
Tiểu Lộ Tử đau đớn tới mức đầu váng mắt hoa, nhưng có đau đớn mấy cũng phải chật vật bò dậy, quỳ rạp dưới đất: “Thái tử điện hạ tha mạng, thái tử điện hạ tha mạng.

.

.”
Lúc này, Triệu Thanh phá cửa lao vào, y sốt ruột hỏi: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì thế? Ngài không sao chứ!?”
Y không vào một mình mà còn xách theo cả Khương Ly.

Bởi Triệu Thanh lao vào quá nhanh nên mũ vải trên đầu Khương Ly văng luôn ra ngoài.

Thân thể gầy nhỏ bị y xách khiến Khương Ly trông chẳng khác nào con gà nhép, giờ trên mặt cậu chỉ đành in to mấy chữ sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Lúc này Tiêu Khải Hành đang để trần người trên, thấy Khương Ly bị Triệu Thanh xách, hắn cau mày: “Không sao.”
Dứt lời, ánh mắt Tiêu Khải Hành ngừng trên người Khương Ly, cậu thấy vậy ngoan ngoãn cười với hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, hộ vệ Triệu cao quá, thứ cho nô tài không hành lễ với ngài được.”
Triệu Thanh nghe vậy thả cho Khương Ly đứng vững, y và cậu cùng hành lễ với Tiêu Khải Hành.
Tiêu Khải Hành: “Sao lại thế này?”
Triệu Thanh nói: “Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ xong chuyện về đây, đang định bẩm báo thì thấy thái giám này cứ đứng lén lút ở cửa nên bắt người xách vào luôn.”
Cửa?
Tiêu Khải Hành nhìn về phía Khương Ly, cậu nhún vai, nghiêm túc đáp: “Khởi bẩm điện hạ, nô tài không có lén lút, nô tài chỉ muốn xem điện hạ có kêu nô tài vào hầu hạ không thôi.

Đứng mãi điện hạ không gọi, mà nô tài cũng không thể tự tiện vào nên đành đứng chờ ngoài đó.”
Những lời này hoàn toàn khác với những điều Tiểu Lộ Tử vừa nói, Tiêu Khải Hành liếc mắt nhìn tên thái giám đang quỳ rạp run bần bần kia, nháy mắt hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Nói đi cũng phải nói lại, ngay từ đầu Tiêu Khải Hành đã không hoàn toàn tin tưởng Tiểu Lộ Tử, dù sao cũng chỉ là lời từ một phía.


Thấy sáng nay Tiểu Ly Tử vui vẻ hầu hạ hắn, đã thế còn chăm chỉ xoa bóp, căn bản không hề lười biếng như những điều Tiểu Lộ Tử nói thì hắn cũng sinh nghi.

Tiêu Khải Hành tức giận như vậy chỉ bởi tên thái giám này đã phạm phải những điều không nên nói.
“Đến đây từ bao giờ rồi?” Tiêu Khải Hành hỏi Khương Ly.
“Bẩm, nô tài ăn tối xong là qua đây ngay.” Khương Ly thành thật đáp: “Nô tài cũng giải thích với hộ vệ Triệu rồi nhưng hộ vệ Triệu nhất quyết không chịu tin.”
Triệu Thanh vội vàng giải thích: “Thuộc hạ chưa kịp tra hỏi cho rõ thì trong điện đã có tiếng đổ vỡ, tình thế cấp bách nên thuộc hạ mới vô lễ xông vào, mong điện hạ thứ tội.”
Tiêu Khải Hành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn đỡ ghế mượn lực định đứng lên.

Khương Ly thấy thế vội vàng tiến lên dìu hắn ngồi vào xe lăn thật vững vàng.
Khả năng quan sát tinh tế của Khương Ly khiến Tiêu Khải Hành phải nhìn cậu hồi lâu, Khương Ly chỉ cúi đầu ngượng ngùng cười, rũ mi đứng sang bên cạnh.
Gần đó, Tiểu Lộ Tử biết mấy lời nói dối của nó hoàn toàn bại lộ rồi, nó bò lồm cồm về phía thái tử dập đầu xin tha: “Xin điện hạ tha mạng, tiểu nhân không dám nữa, xin điện hạ tha mạng! ! !”
Tiêu Khải Hành không nhìn nó, chỉ hạ lệnh: “Kéo xuống phạt 30 trượng, tuyệt thực hai ngày.”
30 trượng, này quả thực muốn giã luôn nửa cái mạng của nó rồi, đã thế còn bắt tuyệt thực hai ngày, không chết cũng coi như phúc lớn!
Tiểu Lộ Tử khóc đến mức nước mắt giàn giụa, suýt chút nữa nhào tới ôm đùi Tiêu Khải Hành xin tha.

Đương nhiên Triệu Thanh không cho nó cơ hội đó, giống như chuyện y vừa làm với Khương Ly, y xách Tiểu Lộ Tử luôn ra ngoài cho đỡ ồn ào.
Thấy bọn họ ra ngoài, Khương Ly nhìn bình phong đổ xuống đất thì đi tới xắn tay áo dựng nó dậy.
Tiêu Khải Hành: “.

.

.”
Bức bình phong này ước chừng khoảng tám thước, hơn nữa tương đối lớn, làm bằng gỗ nguyên chất nên trọng lượng thực sự không hề nhẹ.

Đúng hơn thì thanh niên cường tráng muốn nhấc lên cũng phải toát mồ hôi một phen, không ngờ một tên nhóc miệng còn hôi sữa như Khương Ly lại nhẹ nhàng dựng nó dễ như bỡn.

Chuyện này khiến Tiêu Khải Hành nhớ lại chuyện sáng nay Tiểu Ly Tử đề nghị muốn cõng mình, có lẽ cậu ta nói thật.
Tuổi nhỏ nhưng sức lực.

.

.

cũng chẳng phải dạng vừa.
Khương Ly dọn dẹp một phen, quay đầu đã thấy Tiêu Khải Hành nhìn mình chăm chú, cậu thắc mắc hỏi: “Điện hạ, ngài sao vậy?”
“Không có gì.” Tiêu Khải Hành thu ánh mắt lại.
Hệ thống thầm nhắc nhở: “Ký chủ đại nhân ới ời, có vẻ nam chính kinh ngạc với sức mạnh hồng hoang của cậu đấy.”
“Chắc là thế rồi.”
Cơ thể này của Khương Ly có một ưu điểm rất tuyệt vời, đó là sức khỏe.

Tuy nhìn gầy vậy thôi nhưng cậu có thể dễ dàng nhấc hai xô nước chỉ bằng một cánh tay.

Sáng nay nói muốn cõng Tiêu Khải Hành cũng chẳng phải chuyện giỡn, đáng tiếc đối phương lại không cho Khương Ly cậu cơ hội biểu diễn.
Tiêu Khải Hành không thích có người ở cạnh khi hắn tắm rửa.

Thói quen này sáng nay Khương Ly đã biết, cậu chuẩn bị đồ đạc xong thì lui ra ngoài chờ cho hắn tắm xong thì đưa người ra.
Tiết trời đã vào chớm đông, càng về đêm trời càng lạnh.
Trong phòng ngủ có đốt than sưởi, nhưng thái tử điện hạ bị ghẻ lạnh nên ngay cả than cũng phải nhận những loại than thô rẻ mạt nhất, có khi đãi ngộ của tú nữ mới vào cung còn tốt hơn.
Khương Ly đỡ Tiêu Khải Hành về giường, để hắn dựa đầu giường rồi hỏi: “Điện hạ, tiểu nhân giúp ngài xoa bóp nhé? Phải khơi thông mạch máu thì đêm nay điện hạ mới ngủ ngon hơn được.”
“Ừm.”
Tiêu Khải Hành dựa người vào gối, cầm sách lên đọc coi như ngầm đồng ý với Khương Ly.
Khương Ly được hắn đồng ý, cậu xoay người hơ tay vào lò sưởi cho ấm rồi mới xốc ống quần Tiêu Khải Hành lên, bắt đầu giúp hắn xoa bóp huyệt vị.
Đôi tay ấm áp bao phủ lấy làn da khiến Tiêu Khải Hành phải ngừng lật sách, vẻ mặt hắn bình tĩnh là thế nhưng thật ra rất kinh ngạc với hành động tinh tế của cậu.
Xem ra Tiểu Ly Tử này rất thông minh, giữ lại bên cạnh hầu hạ hắn cũng không phải là không thể.
Bởi sáng xoa bóp trùng với giờ ăn sáng nên chỉ được một lúc, hiệu quả không rõ ràng.

Bây giờ còn sớm, Khương Ly ở lại giúp hắn xoa bóp trọn một tiếng đồng hồ giúp khí huyết lưu thông.
Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, có tiếng ngọn lửa than hồng nhảy lách tách, có tiếng Khương Ly thỉnh thoảng hỏi Tiêu Khải Hành cảm thấy thế nào, trừ những chuyện đó ra thì không còn âm thanh nào khác.

Cuộc đời Tiêu Khải Hành có quá nhiều biến cố, Khương Ly biết hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, cũng sẽ không thích người lắm miệng nên giờ cậu chỉ có thể từng bước tiếp cận để chậm rãi có được sự tín nhiệm của hắn.
Triệu Thanh xử phạt Tiểu Lộ Tử xong thì quay trở lại, y bẩm báo lại cho Tiêu Khải Hành mọi chuyện.

Tiêu Khải Hành không quá để ý, mắt cũng chẳng rời trang sách, chỉ thuận miệng đáp một tiếng.
Ánh mắt Triệu Thanh dừng ở chỗ Khương Ly: “Đây là.

.

.”
“À, nô tài giúp điện hạ xoa bóp huyệt đạo trên chân để khí huyết lưu thông, sẽ thoải mái hơn rất nhiều đó.” Khương Ly giải thích, động tác trên tay không hề ngừng lại.
Triệu Thanh nghe tới đây thì vô cùng bất ngờ, không ngờ một thái giám nhỏ chưa trưởng thành đã biết những chuyện này: “Sao ngươi biết những chuyện này thế?”
“Ngày nhỏ tiểu nhân từng theo học một lang trung trong thôn.” Khương Ly bắt đầu xoa bóp lòng bàn chân Tiêu Khải Hành, vừa ấn vừa hỏi hắn: “Điện hạ, hiện giờ ngài thấy sao, có ấm áp hơn chút nào không?”
Khương Ly ấn rất có lực, đúng thật Tiêu Khải Hành cũng cảm thấy đôi chân mình ấm dần lên, quan trọng là mu bàn chân không sưng như trước nữa, hắn khẽ gật đầu: “Ừm.”
Khương Ly nghe vậy, vui vẻ cười nói: “Vậy tốt rồi, nay mới là ngày đầu tiên, hiệu quả không quá rõ ràng, về sau ngày nào nô tài cũng sẽ tới xoa bóp cho điện hạ, thế nào mùa đông này ngài sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Lời này ý muốn ở lại điện hầu hạ, Tiêu Khải Hành hiểu ý, ngẩng đầu nhìn cậu.
Nghe nhũ mẫu Chu kể nhóc con này đang chịu trách nhiệm làm việc ngoài sân, vất vả hơn nhiều so với ở đây, khó trách lại muốn tới bên cạnh hắn.
Dù sao bên cạnh vẫn thiếu người, Tiêu Khải Hành nói: “Mai đi nói với nhũ mẫu Chu một tiếng, từ nay về sau tới đây hầu hạ ta.”
Mục đích đã đạt được, Khương Ly cười càng thêm tươi, động tác trên tay cũng càng thêm nhanh nhẹn.

Chân Tiêu Khải Hành chậm rãi ấm dần, Khương Ly thấy đủ thì buông ống quần hắn xuống, nói: “Được rồi, bẩm điện hạ, xoa bóp lâu quá thành ra phản tác dụng, hôm nay cứ tới đây xong.”
Dứt lời, Khương Ly còn cẩn thận đắp chăn lại cho hắn.
Triệu Thanh gần đó lên tiếng: “Tiểu Ly Tử, ngươi gọi là Tiểu Ly Tử phải không? Tay nghề được đó, ngươi có thể dạy cho ta không, rảnh rỗi ta cũng tới xoa bóp cho điện hạ.”
Khương Ly lắc đầu, đứng đắn nói: “Hộ vệ Triệu, không phải tiểu nhân không muốn dạy mà do huyệt đạo con người rất mỏng manh, ngài là người luyện võ, sức lực cao cường, nếu không cẩn thận sẽ phản tác dụng mất.”
“.

.

.” Tiêu Khải Hành nghe tới đây thì dừng lật sách, ngẩng đầu nhìn Khương Ly, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Sức lực ngươi mới khác thường đó biết không! !?
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment