Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 136


Sau án tham ô và công cuộc cứu trợ thiên tai ở Kế Châu kết thúc viên mãn, thiên hạ lại hân hoan đón lễ tế trời cầu phúc.

Lễ tế trời cầu phúc là chuyện lớn của thiên hạ, thường sẽ do bộ Lễ đứng ra tổ chức.

Năm nay xuất hiện ngoại lệ, Nguyên đế tin tưởng giao cho Tiêu Khải Hành phụ trách, toàn bộ bộ Lễ phải nghe lệnh hắn, có thể thấy hoàng đế tin tưởng Tiêu Khải Hành đến chừng nào.
Chuẩn bị lễ tế trời cầu phúc xong xuôi cũng đã hai tháng, tiết trời vừa kịp sang tháng tám, cũng là lúc vườn nho của Khương Ly chín nẫu.
Từng chùm nho căng mọng lúc lỉu trên giàn trông vô cùng thích mắt, Khương Ly hái xuống, một phần để ăn, phần còn lại lấy ủ rượu.

Chờ rượu ủ đến tầm hợp lý, cậu đem tặng Trịnh Dục hai vò đúng như đã hứa.
Lần này Trịnh Dục vô cùng lễ nghĩa, không nhận không như trước mà còn tặng lại rất nhiều vật quý, hơn nữa còn trịnh trọng nói: “Cảm ơn Thái tử phi” rất nghiêm túc.
Khương Ly nghe vậy câm nín không biết nói gì luôn, chẳng biết Tiêu Khải Văn học gã hay gã học Tiêu Khải Văn đây.
Hương liệu gây ảo giác trong Càn Hòa Cung đã được thu hồi sau khi Tiêu Khải Hành rời Thanh Hòa điện, nhưng chính vì nạn tham ô và chuyện Tiêu Khải Quân thuê sát thủ ám sát nên sức khỏe Nguyên đế ngày càng yếu dần, bởi vậy càng nóng lòng tìm phương pháp trường sinh bất lão hơn, cả ngày chỉ biết luyện đan tu đạo, không hề chuyên tâm chuyện quốc gia đại sự.
 Nguyên đế lệnh cho thái tử giám quốc nên đa số công văn đều giao hết cho Tiêu Khải Hành xử lý, giờ ngay cả hậu cung ông ta cũng lười tới.
Tiêu Khải Hành nhận trọng trách trị quốc nên ngày nào hắn cũng phải cuồng quay với công văn quốc sách, đương nhiên lúc nào Khương Ly cũng theo sát hắn không rời.

Hiện giờ thân phận Khương Ly một đường thăng tiến, ngoại trừ Trần công công thì địa vị của cậu là cao nhất.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
 Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới Giao thừa.
Như thường lệ, hoàng cung tổ chức yến tiệc đón năm mới, lần này Tiêu Khải Hành ngồi ngay dưới ghế rồng của Nguyên đế.

Trong bữa tiệc, ngoại trừ Nguyên đế thì thân phận hắn là tôn quý nhất, khác hoàn toàn với kẻ tàn tật chẳng thể bước ra khỏi Thanh Hòa điện cô quạnh năm xưa.
Năm mới khởi đầu mới, xử lý công vụ xong xuôi, Tiêu Khải Hành tìm cơ hội tranh thủ đưa Khương Ly xuất cung thêm chuyến nữa.
Lần này hai người về thăm quê nhà nguyên chủ, Khương Ly dự định về sẽ dâng hương tảo mộ cho cha mẹ cậu ấy.
Quê hương nguyên chủ ở ngôi làng nhỏ nằm ngay ngoại thành kinh đô, tên là thôn Khương Gia, tuy không giàu có phồn hoa như những nơi khác nhưng cũng thanh bình ấm êm, thế đất dựa núi gần sông, cũng coi như một nơi tuyệt vời để nghỉ dưỡng.
Nguyên chủ vào cung sống từ năm bảy tuổi, giờ không biết đã trôi qua mấy mươi năm, đường xá trong thôn sửa sang nhiều, ngay cả khi có ký ức của nguyên chủ thì chưa chắc Khương Ly đã tìm ra nhà cha mẹ nguyên chủ ở đâu.
May trên đường có khá nhiều thôn dân ra ngoài lao động, Khương Ly kéo một thanh niên lại hỏi xem gia đình nhà Khương Thắng ở đâu.
Khương Thắng là tên cha nguyên chủ.
Cha nguyên chủ đã qua đời từ nhiều năm trước, có lẽ người thanh niên cũng đã quên mất, nhất thời không nhớ nổi người này là ai nên Khương Ly chỉ đành đọc tên chú nguyên chủ.
“Ồ! Hai vị tìm ông ấy à.”  Thanh niên nhiệt tình chỉ đường: “Hai vị cứ đi thẳng dọc con đường này, thấy ngã ba thì rẽ trái, đi qua mấy ruộng ngô nữa, từ bên trái đếm thấy căn nhà thứ ba là nhà ông ấy.”
“Cảm ơn.” Khương Ly cảm ơn thanh niên, sau đó cùng với Tiêu Khải Hành dắt ngựa đi theo hướng đối phương chỉ.
Thời gian còn sớm, hai người không vội, cứ thế vừa đi dạo vừa trò chuyện.
Không khí ở nông thôn vô cùng trong lành, bốn phía được bao quanh bởi cánh đồng và rừng rậm nên rợp mát vô cùng.

Hương gió thoảng đượm mùi lúa chín hòa chung với tiếng ếch kêu rả rích tạo thành bản nhạc dân gian đồng quê rất vui tai.
Khi Khương Ly chưa bước vào thế giới trò chơi, cậu cũng đã từng mơ về một vùng quê trù phú, nơi cậu có thể ngày ngày nuôi mèo, trồng rau thả cá, tránh xa chốn thành thị bụi bặm xô bồ, trải qua ngày tháng thanh bình như nơi đây.
Giờ dạo bước trên con đường thôn dã, Khương Ly không khỏi nhớ về những kế hoạch trước đây của mình, cười nói với Tiêu Khải Hành: “Điện hạ, người biết không, em từng có ước mơ rời khỏi chốn kinh đô phồn hoa để về nông thôn xây gian nhà lá, sống một cuộc sống không tranh chấp, không phiền nhiễu gì hết đó.”
Tiêu Khải Hành thấy Khương Ly hồn nhiên vui cười, biết cậu đang nói những lời thật lòng nhất.

Cũng đúng thôi, Khương Ly chẳng phải loại người quyến luyến vinh hoa phú quý, nếu không vì Tiêu Khải Hành hắn, có lẽ cậu đã về đây sống một cuộc sống thư thái đúng như lời cậu nói rồi.
Hai người đi theo hướng thanh niên chỉ tìm ra nhà Khương Nghĩa, đúng hơn là nhà nguyên chủ.
Ngay sau khi cha mẹ nguyên chủ chết vì bệnh, năm đó chú ruột nguyên chủ là Khương Nghĩa lấy danh nghĩa nhận nuôi người cháu mồ côi mà đường đường chính chính chiếm lấy nhà nguyên chủ, đã thế còn lén lút bán nguyên chủ vào cung lấy tiền, sau đó dối lừa xóm giềng rằng nguyên chủ đi lạc mất tích, không tìm thấy người.
Thời còn sống cha mẹ nguyên chủ đều là người lương thiện, cha cậu ấy là một thợ mộc vô cùng tốt bụng, thường xuyên giúp thôn dân đóng đồ đạc trong nhà.

Chính thế nên khi Khương Nghĩa nói dối nguyên chủ lạc đường mất tích, thôn dân trong tỏa ra đi tìm khắp nơi, tìm mãi không thấy nên mới chịu từ bỏ.
Hai người ngang qua, thấy trong bức tường cao nửa thân mình là một người phụ nữ trung niên khoác áo vải thô đang bổ củi, không biết đang mắng ai mà miệng cứ lải nhà lải nhải, trong nhà thỉnh thoảng có giọng đàn ông bốp chát cãi lại.
Khương Ly nhớ rõ người này chính là dì của nguyên chủ, vợ Khương Nghĩa tên Trần Tú Mai.

Tuy bà ta già hơn trong trí nhớ nhưng nét mặt cay nghiệt ấy cũng đủ để nhận ra rồi.
Trong ký ức nguyên chủ, người chú Khương Nghĩa này là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày dựa vào chút của cải ít ỏi do cha già để lại mà ăn không ngồi rồi.

Chưa hết, ông ta lười tới mức suốt ngày sang ăn chùa ở chực nhà nguyên chủ, dù cho sau này lấy Trần Tú Mai về vẫn vậy.

Bà vợ Trần Tú Mai cũng chẳng phải tay vừa, lúc nào cũng giữ bo bo cái thói cay nghiệt thực dụng nên chẳng kém ông chồng là bao.


Ngày nào đôi vợ chồng nhà đó cũng nằm lê nằm lết ở nhà nguyên chủ, cốt chỉ mong không làm vẫn có ăn.
Ngay từ khi biết đôi vợ chồng đó bán nguyên chủ vào cung lấy tiền, Khương Ly đã không còn chút thiện cảm gì với họ rồi.

Thế nên nay Khương Ly đẩy cửa đi thẳng vào trong không thèm chào hỏi, Tiêu Khải Hành cũng chỉ theo cậu, không nói gì hết.
Trần Tú Mai thấy hai người không mời mà đến, động tác bổ củi ngừng lại, lớn tiếng quát: “Các ngươi là ai? Sao dám tự tiện vào nhà ta như vậy!?”
“Nhà bà?” Khương Ly bật cười nhưng ánh mắt cậu lạnh căm: “Dì à, dì nói lầm rồi, đây là nhà ta, đâu phải nhà dì đâu?
“Ngươi nói bậy gì đó?” Trần Tú Mai cau mày: “Đây là nhà ta, các ngươi muốn tìm ai?”
Khương Ly giả vờ ngơ ngác: “Theo ta được biết đây là nhà của thợ mộc Khương Thắng.

Sau khi ông ấy mất, đáng lẽ căn nhà này phải thuộc về Khương Ly con trai ông ấy chứ, sao lại thành nhà của hai người rồi?”
Trần Tú Mai nghe cậu nhắc tới ông anh mất sớm và cháu trai, hừ một tiếng rõ to: “Người ngươi nhắc tới đã chết rồi, giờ căn nhà này thuộc về chúng ta, cút mau không đừng trách ta ác!”
Trong tay bà ta còn vung vẩy con dao rựa bổ củi, thấy Khương Ly tới gây sự, lại có thêm hai người đàn ông cao lớn theo sau, bà ta dứt khoát chĩa dao về phía cậu, hô lớn: “Khương Nghĩa mau ra đây, có người tới nhà chúng ta gây sự đây này!”
Tiêu Khải Hành cau mày nhìn con dao, biết với bản lĩnh của Khương Ly thì con dao này chẳng nhằm nhò gì sất, nhưng hắn vẫn rất bất mãn.

Tiêu Khải Hành đã ngứa mắt thì đừng mong hắn bỏ qua, hắn tiến tới hất văng con dao đi, lạnh lùng nói: “Câm mồm!”
Trần Tú Mai chưa kịp đề phòng đã bị Tiêu Khải Hành đoạt mất dao, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo ấy, theo bản năng bà ta run rẩy không ngừng, lắp bắp nói: “Ngươi.

.

.

các ngươi muốn làm gì?”
Lúc này có một người đàn ông trung niên chạy ra, trên tay cầm cuốc thuổng hung hăng quát lớn: “Ai tới gây sự? Các ngươi là ai? Tính làm gì đây?”
Trần Tú Mai thấy chồng ra nên được tiếp thêm sức mạnh, bà ta chống nạnh đanh đá: “Để ta báo quan tới bỏ tù các ngươi cho biết mặt!”
Khương Ly tiến thêm một bước, chẳng thèm để tâm tới mấy lời đe dọa chó má kia, thản nhiên nói: “Chú, mới mười năm không gặp, ngay cả cháu trai ruột mình cũng quên rồi à? À không, phải hỏi là ngay cả tên cha ta, anh ruột ngươi cũng quên mất rồi phải không?”
Khương Nghĩa nghe vậy sững sờ, nhìn Khương Ly lâu thêm chút, quả thật dung mạo cậu có chút giống tên anh trai chết tiệt kia: “Ngươi.

.

.

ngươi là Khương Ly?”
Trần Tú Mai nghe tới đây không thể tin nổi, quay đầu thét lên với Khương Nghĩa: “Ông nói luyên thuyên gì thế?”
“Chú nhớ ra là tốt rồi.” Khương Ly khẽ mỉm cười: “Cảm ơn chú dì đã trông nom nhà cửa cho ta suốt thời gian qua, giờ ta đã về, không làm phiền hai vị nữa.
Khương Nghĩa và Trần Tú Mai liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy sự hoảng sợ và sững sờ không thôi.
Xưa nay Trần Tú Mai vốn chẳng phải người biết lý lẽ, căn nhà này bà ta đã chiếm mười mấy năm, giờ trả thì biết đi đâu.

Thế rồi bà ta ngang ngược chửi đổng: “Ngươi nói ngươi là Khương Ly? Thế chứng cớ đâu? Đừng có nói hươu nói vượn, nếu không ta báo quan ngay đấy.”
“Báo quan?” Tiêu Khải Hành nhướn mày: “Đúng lúc quá.”
“Ngươi có ý gì?” Khương Nghĩa giật mình.
Khương Ly: “Đúng lúc chúng ta cũng muốn đưa chú dì lên báo quan đây.”
Trong lúc họ đôi co, hàng xóm cũng kéo đông kéo đảo tới đây vây xem.

Có điều ngày thường vợ chồng Khương Nghĩa cũng chẳng tốt lành gì cho cam nên không một ai đứng ra bênh vực, chỉ đứng ngoài hóng trò hay mà thôi.
Khương Ly thấy vậy, xoay người chắp tay cúi người với vài thôn dân lớn tuổi trong làng: “Chào các vị, mọi người sống ở thôn Khương Gia chắc còn nhớ Khương Thắng cha ta phải không? Ta là Khương Ly, con trai thợ mộc Khương Thắng đây.”
Một ông lão lớn tuổi chợt giật mình lên tiếng: “Ta nhớ thợ mộc Khương rồi, đồ đạc trong nhà năm con trai ta cưới cũng một tay ông ấy làm chứ ai.”
“Ta cũng nhớ ra rồi! Bàn trang điểm của vợ ta cũng do thợ mộc Khương đẽo đó.”
“Ghế nhà ta cũng thế.”
“Bàn nhà ta cũng vậy!”
Mọi người xung quanh sôi nổi lên tiếng, Trần Tú Mai thấy dần bất ổn, bà ta chống nạnh mắng to: “Các ngươi muốn chết à? Dám đứng đó huyên thuyên vớ vẩn chuyện nhà bà ư? Cái đám già khọm này mau cút về nhà dưỡng lão đi, đừng nhiều chuyện nữa!”
Một người phụ nữ trung niên béo núc ních khác không hề sợ bà, tiến lên hỏi Khương Ly: “Cháu, cháu nói cháu là con trai thợ mộc Khương, nhưng cháu có chứng cớ gì không? Nghe nói con trai ông ấy mất tích lâu lắm rồi.”
Khương Ly đáp: “Thật không dám giấu diếm, năm đó Khương Nghĩa và vợ lấy danh nghĩa nhận nuôi ta để cướp nhà, đã thế còn bán ta đi làm nô cho một phú hộ vùng khác lấy tiền rồi về nói với mọi người rằng ta đi lạc mất tích, từ đó đường đường chính chính chiếm lấy căn nhà này.”
Mọi người nghe xong, ánh mắt nhìn Khương Nghĩa và Trần Tú Mai càng thêm khinh bỉ, thanh danh đôi vợ chồng này xưa nay đã rất kém, đúng thật là loại người có thể làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa đó.
Sắc mặt Khương Nghĩa và Trần Tú Mai tái nhợt, hai người đồng loạt lui về sau hai bước, nhưng Khương Nghĩa vẫn cố chấp bạnh cổ thét lớn: “Ăn nói bậy bạ! Khương Ly mất tích lâu rồi, ngươi là yêu ma quỷ quái phương nào? Cút ra ngoài cho ta!”
Nói rồi ông ta định vung gậy đánh chết Khương Ly, cậu lười chẳng thèm nhúc nhích, chỉ thản nhiên nắm lấy cây gậy rồi quật lại phản đòn, chưa chi Khương Nghĩa đã ngã nhào xuống đất.
Khương Nghĩa gào to “A” một tiếng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ bắt đầu chửi mắng: “Thằng chó, ngươi dám đánh ta! Đánh chết người rồi.

.

.”
Trần Tú Mai vội vàng chạy lên đỡ chồng dậy, nguyền rủa Khương Ly đủ điều tục tĩu như là “Sau này đẻ con không có lỗ đít!” vớ vẩn linh tỉnh, nghe bẩn cả tai.

Tiêu Khải Hành cố gắng nén giận, hắn bực tức ngắt một chiếc lá bắn thẳng tới họng Trần Tú Mai khiến bà ta đau đớn thét lớn, đau tới mức bà ta câm miệng ngay tức khắc.
Hai người thấy tình huống dần phát triển bất thường nên lại bắt đầu giở thói ăn vạ, nhưng tai Tiêu Khải Hành không rảnh nghe.

Hắn nhanh chân vớ đám dây gai cạnh đống củi trói chặt hai người lại rồi tiện tay bịt miệng luôn, đỡ phải nghe mấy lời lèm bèm bẩn thỉu.
Trói đôi vợ chồng kia lại xong, lúc này Khương Ly mới thân tình nói với thôn dân: “Ta biết mọi người vẫn có điều hoài nghi, có điều mọi người cứ yên tâm, ta đã báo quan rồi, cái kim trong bọc cũng không giấu lâu thêm được nữa đâu.”
Tuy mọi người chán ghét hai vợ chồng Khương Nghĩa không thôi, nhưng cũng không thể vì mấy câu mà tin đây là con trai thợ mộc Khương.

Thấy Khương Ly báo quan, mọi người mới yên tâm vài phần mà về nhà.
Không bao lâu sau, quan phủ đã phái quan binh tới áp giải đôi vợ chồng Khương Nghĩa và Trần Tú Mai về xử án, cuối cùng hai người bị tống vào ngục.
Trước khi tiễn Khương Nghĩa vào ngục, Khương Ly tranh thủ hỏi mộ cha mẹ nguyên chủ ở đâu rồi bắt tay vào chuẩn bị đồ lễ cùng Tiêu Khải Hành lên núi một chuyến.

Năm đó, sau khi Khương Thắng qua đời vì bệnh tật, mẹ nguyên chủ vì quá thương chồng cũng lần lượt nối gót theo sau.

Lúc đó nguyên chủ còn quá nhỏ, hậu sự sau này đều do Khương Nghĩa xử lý, may năm đó vì coi trọng sĩ diện nên mộ phần cũng không đến nỗi nào.
Tuy nhiên, khi Khương Ly và Tiêu Khải Hành lên núi, họ phát hiện mới qua tiết Thanh Minh chưa bao lâu mà mộ phần hai người đã xanh kín cỏ, ngay cả bài vị cũng mục nát sắp hỏng, chắc chắn đã lâu chưa được khói nhang thờ phụng.
Tới gần mộ phần, Khương Ly chợt cảm thấy lòng mình đau đớn không thôi, cậu biết một phía là do phần hồn còn sót lại của nguyên chủ, phía còn lại là do chính cậu, cậu nhớ về cha mẹ mình ở thế giới hiện thực.
Cậu chết đi, bao năm qua chẳng biết có ai còn nhớ mà viếng thăm và dọn dẹp phần mộ cha mẹ cậu không nữa.
Khương Ly và Tiêu Khải Hành tỉ mỉ nhổ từng cụm cỏ, sau đó dâng hương đốt vàng mã, thành tâm cúng bái mãi mới chịu xuống núi.

Xuống núi, Khương Ly thuê thầy tới xem xét thế đất phong thủy rồi tu sửa lại ngôi mộ cho cha mẹ nguyên chủ.

Dù sao cậu đã chiếm mất thân thể này, thế nào cũng phải thay nguyên chủ làm trọn chữ “Hiếu”.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Năm thứ ba mươi ba Nguyên triều, Vương thừa tướng thông đồng với địch bán nước, cả gia tộc bị tống vào đại lao, xét theo tội danh xử trảm những tên đứng đầu.
Cùng năm đó, một đại án oan sai xa xưa bất chợt được sáng tỏ.

Năm xưa, án oan Lục thừa tướng tham ô, lũng đoạn triều chính thật ra đều do âm mưu của gia tộc họ Vương đứng sau.

Gian thần hãm hại, trong tối đánh ngoài sáng khiến Lục gia bị hàm oan không biết bao nhiêu năm, người chết thì đã chết, kẻ bị lưu đày xa xứ chẳng thấy ngày về.
 Năm ấy nhà họ Lục bị oan, hoàng hậu Thục Ngôn đau đớn tự sát nên Nguyên đế nghĩ đó là một lời nguyền, thế nên mới tống giam Tiêu Khải Hành vào điện Thanh Hòa, giam một lần rồi quên tới tận mười năm sau.
Lục gia đời đời trung quân ái quốc, tận tâm phò tá hoàng đế, chẳng ngờ cuối cùng lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.

Hiện giờ chân tướng đã nổi lên mặt nước, Nguyên đế biết vậy càng thêm hối hận, nhưng chuyện đã rồi sao có thể vãn hồi được đây.
Toàn bộ sáu mươi người già trẻ gái trai bị lưu đày ra biên ải, hành trình lưu vong quá gian nan, trên đường đi thiệt mạng vô số, nhiều năm trôi qua, về lại kinh đô cũng chỉ còn vỏn vẹn vài người.
Ngày người nhà họ Lục về kinh, Tiêu Khải Hành và Thịnh Hạc Hiên đích thân ra đón.
Thấy bác mình mới 50 tuổi mà đầu tóc đã bạc phơ, Tiêu Khải Hành cay cay khóe mắt, vén áo quỳ sụp xuống, nghẹn ngào nói: “Khải Hành vô năng khiến các vị vất vả rồi.”
Hai bác cháu rưng rưng nhìn nhau, ông run rẩy đỡ Tiêu Khải Hành và Thịnh Hạc Hiên đứng dậy.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.
Năm Nguyên triều thứ ba mươi tư, Nguyên đế truyền ngôi cho Tiêu Khải Hành, về làm một thái thượng hoàng nhàn tản một lòng tu đạo cầu trường sinh, lúc này bên người ông ta chỉ giữ mỗi Trần công công ở lại hầu hạ.
Ngày sáu tháng sau cùng năm, Tiêu Khải Hành đăng cơ hoàng đế, đổi niên hiệu thành Uyên triều.
Đêm đó, Tiêu Khải Hành đưa Khương Ly tới nóc cung cao nhất hoàng thành, trong lúc cậu đang hoang mang không biết hắn định làm gì, chợt có một tiếng xé gió vút bay lên trời cao.

“Đùng —-“ một tiếng, từng mảng pháo hoa lệ chiếu sáng màn đêm, sắc màu rực rỡ tô điểm cho khung cảnh càng thêm ngoạn mục.
Khương Ly mở to mắt ngang nhiên, cậu ngơ người ngắm nhìn từng đóa pháo hoa nổ tung giữa màn đêm, dường như từng mảng màu hoa lệ đang bao trọn lấy hoàng cung, bao trọn lấy hai người.
Khương Ly quay đầu nhìn Tiêu Khải Hành: “Đây.

.

.”
Cậu mới mở miệng đã bị đôi môi Tiêu Khải Hành lấp kín.
Giữa trời đêm rực rỡ pháo hoa, hai người ôm đối phương thật chặt, chẳng cần nói gì cũng thấu hiểu lòng nhau.

Bé con của ta, em từng hứa sẽ bên ta cả đời, vậy để ta trải cho em vạn dặm phồn vinh hoa lệ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Uyên đế Tiêu Khải Hành đăng cơ trị vì thiên hạ khiến quốc thái dân an, bá tánh an cư lạc nghiệp, đời sống ấm no hạnh phúc, tiếng thơm vang tới muôn đời.
Chỉ có một điều duy nhất không hợp ý quan viên là đăng cơ đã bốn năm trời nhưng đừng nói tới lập hậu, ngay cả hậu cung cũng chẳng có một ai.

Quanh quẩn bên Uyên đế chỉ duy nhất Thái giám tổng quản Khương Ly, ngoài ra chẳng còn ai hết.
Cả triều đình từ trên xuống dưới không ai không biết Khương Ly là tâm phúc của Uyên đế, thậm chí là sinh mệnh của bậc đế quân cũng chẳng sai.
Mọi người có nhớ như in chuyện năm xưa, vào năm thứ hai Uyên đế kế vị, hoàng cung đột nhiên có sát thủ tới hành thích vua, vì để bảo vệ hắn, Khương tổng quản đã liều mình dấn thân chốn hiểm nguy, kết quả bị đám sát thủ bắt giữ làm con tin.
Lúc đó mọi người đều tận mắt chứng kiến bậc đế vương xưa nay tâm lặng như nước, bày mưu lập kế cũng chẳng thèm nhíu mi nay lại hoảng loạn phát điên, chủ thẳng vào đám sát thủ mà quát: “Dám đụng tới sợi tóc nào của em ấy, trẫm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! ! !”
Dù có là tâm phúc thân tín thì phản ứng như vậy dường như hơi quá, tới mức này rồi thì mấy vị quan trong triều còn gì thắc mắc nữa? Tất cả đều hiểu rõ nhưng không dám nói ra, kể cả có thì chắc cũng chẳng ai can gián nổi, thôi thì cứ mặc cho số phận vậy.
Tóm lại, giữa thiên hạ này, thân phận tổng quản Khương Ly chỉ gói gọn một câu  —— Dưới một người, trên vạn người.
Uyên đế đã qua tuổi tứ tuần rồi mà vẫn chưa chịu lập hậu khiến cả triều đình nháo nhào cả lên.

Các quan viên lại không dám khuyên can trực tiếp, chỉ đành vòng vèo tới tìm Tuyên vương Tiêu Khải Văn cầu tình.
Là mục tiêu truy đuổi ráo riết của mấy vị triều thần gần đây, vậy mà Tiêu Khải Văn chẳng chút nào để tâm, lời vào tai trái lọt luôn qua tai phải, chỉ chăm chăm làm một vương gia nhàn tản không lo không nghĩ.
Tuy nhiên Tiêu Khải Văn cũng chẳng vui sướng được bao lâu, sau năm thứ năm, Tiêu Khải Hành đột nhiên viết di chiếu truyền ngôi lại cho Tuyên vương Tiêu Khải Văn, sau đó nắm tay Khương Ly cùng nhau rời khỏi hoàng cung, ngao du thiên hạ.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.
Gần đây phía Tây thành Tô Châu có một gia đình vô cùng kỳ lạ chuyển tới.

Cả nhà chỉ độc hai người đàn ông vô cùng khôi ngô tuấn tú và một con mèo trắng muốt cùng con chim xanh biếc, còn lại không thấy nữ chủ nhân đâu.
Họ chuyển tới đây rồi mở một quán ăn ngay đầu phố chợ, món ăn ở quán vô cùng hấp dẫn, giá cả phải chăng nên mới khai trương chưa được bao lâu đã nườm nượp khách.
Nửa tháng sau, quán ăn đột nhiên đón tiếp một vị khách trông vô cùng sang quý, có vẻ người này ăn mấy cũng chẳng no, ăn tới mức người khác nhìn còn thấy nể phục.

Ăn nhiều là thế, sang quý là thế mà ăn xong gã còn định quỵt tiền, bị tiểu nhị ngăn lại còn ngang ngược vô lý kêu chủ quán ăn này còn đang nợ gã, mau kêu ra đây để gã đòi cho bằng đủ.
Chưởng quầy rơi vào thế bí, chỉ đành kêu tiểu nhị mời chủ nhân ra xử lý.
Khương Ly đanh chải lông cho Khương Nhu Mễ, nghe vậy hỏi: “Người nọ trông thế nào?”
“Dạ bẩm, người đó mày rậm mắt sáng, ăn mặc cũng đàng hoàng quý phái, không ngờ lại là một tên lưu manh vô sỉ.”
Tiểu nhị miêu tả vậy cũng bằng không, Khương Ly đưa Khương Nhu Mễ cho Tiêu Khải Hành ôm rồi nói: “Để em đi xem thế nào, cho nó ăn giúp em nhé.”
Tiêu Khải Hành: “Ta đi với em.

.

.”
“Không cần đâu, mình em ra là đủ rồi.”
Đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói sang sảng quen thuộc, hai người quay đầu nhìn, không biết Trịnh Dục mò vào đây kiểu gì.

Lúc này gã nghênh ngang bước vào cửa, hai người chưa kịp nhìn kỹ mặt đã nghe thấy tiếng: “Cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi, có ai không kêu tiếng nào đã phủi mông chạy mất hút như hai người không? Lương tâm bị chó gặm hết rồi à?”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.”
Khương Ly: “.

.

.”
Cái giọng điệu lưu manh này còn lẫn vào đâu được nữa, Tiêu Khải Hành cạn lời đỡ trán, còn Khương Ly bật cười phá lên.
Có bạn bè từ phương xa tới, vui nào sánh bằng.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Kết thúc.
Ở thế giới này Tiêu Khải Hành sống thọ và mất tại nhà, sau đó Khương Ly cũng nối gót theo hắn rời đi.
Sau khi cả hai rời đi, Trịnh Dục lúc này tóc đã bạc trắng lưu luyến chôn cất hai người cạnh nhau, lại mang một vò rượu nho mình tự tay ủ theo cách Khương Ly dạy tới.

Gã lặng lẽ quỳ trước mộ hai người rồi chậm rãi rót rượu kính mỗi người một ly, cầu chúc cho hai người lên đường bình an, đời đời kiếp kiếp bên nhau hạnh phúc.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment