Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 147


 
Khương Ly tới thế giới này chưa được bao lâu, người cậu từng gặp cũng không nhiều, còn đang băn khoăn đến bao giờ thanh nhiệm vụ mới sáng được, chưa chi người yêu mình đã tự tìm tới cửa rồi.
Hạnh phúc thường tới bất ngờ như vậy đấy.
Lời hệ thống thông báo tới, Khương Ly thoáng vẻ thất thần, chợt nhớ tới câu “Tìm anh giữa biển người tấp nập ngược xuôi, chợt ngoái đầu lại, hóa ra anh vẫn ở đây, dưới ngọn đèn chập chờn ấy”, thế nên cậu mới gỡ khẩu trang xuống đáp lời.
Đương nhiên cũng may có hệ thống nhắc nhở kịp thời rằng hiện giờ cậu đang mặc đồ nữ, thế nên Khương Ly hơi biến âm để ra giọng nữ trầm, không hoàn toàn là giọng nam.

Quả thực trước đây đi học lớp biến âm thật đúng đắn, tuy biến âm trong thời gian dài có hơi mệt nhưng lúc này hoàn toàn là một ưu thế.
Lục Cảnh Hà hoàn toàn không biết Khương Ly nghĩ gì, vừa rồi hắn ngăn cậu lại trong vô thức, đã thế còn buột miệng thốt ra một câu vô cùng đường đột.

Tưởng rằng đối phương sẽ tức giận, không ngờ hắn nhận lại được một câu nói quen thuộc đến thế.
— Mọi sự gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt trùng phùng.

Trái tim hắn chợt xốn xang trước câu nói ấy, dường như có thứ gì đó đang phá tan lớp sương mù dày đặc xuyên ra ngoài.
 Sau khi gặp mặt Khương Ly trực tiếp, cảm giác quen thuộc đặc biệt ấy càng thêm sâu đậm.
 Lục Cảnh Hà nắm tay Khương Ly mãi không buông, rõ ràng một người ngày thường rất trọng lễ nghĩa như hắn lúc này lại không tuân theo phép lịch sự cơ bản, dường như bàn tay cũng chẳng chịu để hắn điều khiển nữa.

Lục Cảnh Hà chăm chú ngắm nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Chào cô, tôi tên Lục Cảnh Hà.”
Khương Ly rút tay ra khỏi tay Lục Cảnh Hà, lại bắt tay với hắn: “Chào anh, tôi là Khương Ly.”
 Tranh thủ Khương Ly chủ động bắt tay, Lục Cảnh Hà lại nắm chặt lấy tay cậu.
Tầm mắt hai người chưa từng rời khỏi nhau, tựa hồ cảm thấy đó là việc hiển nhiên, không hề có gì bất thường.
Nhưng lại khiến người đứng xem là Tề Thụy sốc rụng răng.
Sau khi Khương Ly gỡ khẩu trang xuống, ngoại trừ cảm giác tuyệt vọng với câu nói nhạt nhẽo của ngài Lục thì Tề Thụy rất kinh ngạc với thân phận của Khương Ly.
 Anh ta hoàn toàn không ngờ người ngài Lục kéo tay lại chính là nữ streamer Giang Trì Lục Tiêu kia.

Rõ ràng nữ streamer kia đeo khẩu trang, sao ngài Lục nhoáng cái đã nhận ra đối phương rồi? Quá thần kỳ!
 Còn nữa, giọng Giang Trì Lục Tiêu ngoài đời trầm thấp hơn nhiều, nhưng dung mạo lại xinh đẹp hơn trên mạng gấp ngàn vạn lần.
 “Khụ.” Tề Thụy đành ho khan một tiếng.
Anh ta vừa nhắc nhở là hai người hồi thần lại ngay.

Người qua đường tới lui xung quanh vẫn luôn tò mò ngoái lại nhìn họ nãy giờ.

Biết nơi đây không thích hợp để nói chuyện, lúc này Lục Cảnh Hà mới chịu buông tay, áy náy nói: “Xin lỗi, do tôi đường đột rồi.”
“Không sao.” Khương Ly cười nói: “Rất vui khi được làm quen với anh.”

Ngay lúc Khương Ly cười rộ lên, mi mắt mắt cong cong che rợp đôi mắt to tròn đen láy, đáy mắt ấy ánh lên nét cười vui vẻ sáng trong, không chút giả dối hay mưu mô nào
Lần đầu tiên trong đời Lục Cảnh Hà đột nhiên nảy sinh ham mu.ốn vuốt ve hàng mi của người lạ mới quen.

Đúng thế, hai người mới biết nhau, hành động ấy không khỏi quá thất lễ, thế nên hắn chỉ đành kiềm chế cơn xao động trong lòng, bất giác xoa xoa đầu ngón tay.
“Gặp được nhau là duyên số, không biết tôi có vinh dự được đi uống trà với ngài Lục một chuyến không?” Khương Ly mỉm cười nhìn Lục Cảnh Hà, nếu đã gặp nhau thì đừng mong trốn đi nữa.
Tề Thụy không ngờ Khương Ly to gan tới vậy, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn hẹn ngài Lục đi uống trà rồi! Cơ mà thấy rõ ý định của Lục Cảnh Hà, anh ta không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Ngài Lục, cha ngài hẹn chúng ta ba giờ phải tới nơi rồi.”
 Cuộc họp nhà họ Lục tổ chức đúng ba giờ chiều nay, vừa rồi ông Lục còn gọi điện dặn Lục Cảnh Hà đã tới đâu rồi, mau chóng về nhà đi.

Giờ đã hai rưỡi, từ đây tới nhà chính ít nhất phải tốn thêm mười phút nữa, thực sự không kịp để nán lại
Nhà họ Lục rất trọng chữ tín, hơn nữa nay có đầy đủ cả cha mẹ lẫn em trai ở nhà, Lục Cảnh Hà không thể nuốt lời.

Cơ mà lúc này Lục Cảnh Hà không muốn mất đi cơ hội bên cạnh Khương Ly chút nào, người trước mắt thực sự quá kỳ diệu, rõ ràng mới quen nhưng lòng hắn lại có một nỗi khát khao khó tả.

Hắn muốn gần người ấy, muốn thân cận, thậm chí muốn ôm đối phương vào lòng mà vuốt ve.
Thật ra cảm giác này đã xuất hiện ngay từ lần đầu Lục Cảnh Hà thấy Khương Ly trên màn hình, hắn cũng không biết vì sao, giống như hắn sinh ra là vì cậu vậy.
Thế nên hắn lên tiếng: “Xin lỗi, chút nữa tôi có việc bận rồi.

Nếu cô đồng ý, mai cùng nhau ăn bữa cơm xoàng được không?
Đương nhiên Khương Ly không từ chối, cậu hào sảng gật đầu: “Nếu muốn cùng nhau ăn cơm thì thêm WeChat nhé.
“Vâng.” Lục Cảnh Hà gật đầu, rút điện thoại đưa cho Khương Ly.

Lúc rút ra Lục Cảnh Hà mới nhớ, rằng trên tay hắn là con cục gạch cổ lỗ sĩ từ lâu, căn bản không có app WeChat này.

Khương Ly thấy điện thoại cục gạch trong tay hắn, bất ngờ: “Hả?”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.” Không có WeChat.
Bỗng chốc Lục Cảnh Hà có hơi xấu hổ, nhưng ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc bất thường gì.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tề Thụy, lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Tề Thụy không nói hai lời mở WeChat của anh ta rồi đưa cho hắn.

Lục Cảnh Hà dùng WeChat Tề Thụy kết bạn với Khương Ly, lúc này hắn mới hài lòng trả điện thoại lại cho Tề Thụy.

Xong xuôi, hắn soạn một dãy số trên điện thoại cục gạch kia rồi đưa cho Khương Ly: “Số điện thoại của tôi đây.”
Khương Ly lưu dãy số lại, gọi qua, thấy máy hắn rung chuông mới cười nói: “Và đây là số của tôi, lúc nào anh gọi cũng được hết.”
Câu nói như lời hứa hẹn khiến trái tim Lục Cảnh Hà dần ấm áp, trong mắt long lanh ý cười: “Ừm, cô cũng vậy.”
Tề Thụy: “.

.

.”
Đứng cạnh hai người liếc mắt đưa tình, Tề Thụy nhìn mà buốt hết cả răng: Hai người thế này mà là gặp nhau lần đầu à, phải là tình cũ nhiều năm trùng phùng chứ! !
Dù Lục Cảnh Hà không muốn nhưng thời gian gấp gáp, hắn chỉ đành rời khỏi đó ngay
Khương Ly ngóng theo chiếc xe rời đi, tâm trạng cậu vô cùng vui sướng, gọi hệ thống ra trò chuyện.
【 –    Nhiệm vụ chính: Theo đuổi nam chính Lục Cảnh Hà.

     –     Nhiệm vụ nhánh: Có được sự thấu hiểu của cha mẹ.


Nhiệm vụ chính vẫn là như thế, Khương Ly biết tên người yêu rồi thì không quan tâm nữa, tập trung tới phần nhiệm vụ nhánh.
Ngay từ đầu nguyên chủ bỏ nhà ra đi là vì xu hướng tính dục của cậu ấy không được cha mẹ chấp thuận, giận dỗi tới mức khi nào hai người đồng ý mới chịu về.

Có điều nguyên chủ một đi không trở lại, tới lúc ra đi vẫn không đợi được ngày cha mẹ đồng ý.
Lần đầu tiên gặp mặt mẹ Khương, Khương Ly đã biết bà đau khổ tới mức nào.

Tuy biết rõ không phải đau khổ vì cậu, nhưng Khương Ly vẫn nhịn không nổi thương xót bà mà thở dài một hơi.
Nay bà gọi điện tới, nói cha Khương đã đi công tác về, hơn nữa muốn tới thăm cậu một chuyến.

Cha Khương biết chuyện cậu sẽ đi học lại thì rất vui, cũng nguôi giận bớt rồi.
“An giấc ngàn thu nhé.”
Khương Ly khẽ thì thầm, cậu cứ an tâm, tôi sẽ thay cậu chăm sóc cho họ.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Lục Cảnh Hà ngồi trong xe, tay nắm chặt điện thoại, trên màn hình vẫn ở giao diện hiện số điện thoại của Khương Ly.

Hắn nhìn mãi, bèn học thuộc luôn cho chắc.
Nhìn qua kính chiếu hộ, Tề Thụy thấy Lục Cảnh Hà vẫn cúi đầu không nhúc nhích, lên tiếng: “Ngài Lục, chút nữa tôi đưa ngài đi mua điện thoại di động mới nhé.”
“Ừ.” Lục Cảnh Hà đáp, vẫn không ngẩng đầu.
Xe dừng đèn giao thông, Tề Thụy mở WeChat rồi chia sẻ nick Khương Ly cho Lục Cảnh Hà: “Ngài Lục, đây là WeChat của cô Khương.

Ngài có thể xem vòng bạn bè của cô ấy, không phải mọi người thường nói muốn hiểu một người thì hãy xem vòng bạn bè của người ấy sao?”
“Cảm ơn.” Lục Cảnh Hà nhận điện thoại, cúi đầu nhìn thấy tên Khương Ly.
Tên WeChat của Khương Ly rất đơn giản, là tên thật của cậu, hình nền là một cây xương rồng mũm mĩm xanh tươi.


Bài đăng trên trang cá nhân của Khương Ly cũng rất đơn giản, chỉ có duy nhất một bài.
—— Khương Ly: Ban công mới, sức sống mới.
*ảnh*
Ảnh chụp là một góc ban công sáng sủa, từng chậu cây xương rồng và hoa nhỏ xếp thành hàng đặt ngay ngắn trên kệ gỗ sáu tầng, ánh nắng lung linh chiếu xuống trông vô cùng đáng yêu.
Lục Cảnh Hà đoán đây là nơi Khương Ly sống, nhìn hàng cây trong ảnh, hắn tưởng tượng ra cảnh cậu vui vẻ sắp xếp rồi cầm điện thoại chụp, thế nên khóe môi hắn cũng bất giác cong lên.
Từ tối qua đến nay, Tề Thụy đếm Lục Cảnh Hà cười tổng cộng hai lần.

Liếc nhìn hàng cây ven đường, rõ ràng mới sang thu nhưng anh ta lại cảm thấy mình cũng giống sếp đến nơi rồi, đâu đâu cũng nhìn ra xuân sang hồng phấn bay phấp phới.
Xe dừng trước sân nhà chính họ Lục, Tề Thụy nhanh chân bước xuống chuẩn bị giúp Lục Cảnh Hà mở cửa xe, nhưng đối phương đã tự mở xuống trước rồi.
Lục Cảnh Hà trả điện thoại cho Tề Thụy, lại nhờ anh ta mua điện thoại di động dùm hắn.

Xong việc, hắn đi thẳng vào phòng khách.
Quản gia thấy Lục Cảnh Hà đã về, lên tiếng chào hỏi: “Thiếu gia Cảnh Hà đã về.”
“Chào chú Lục.” Hắn lên tiếng đáp lời, tới phòng khách đã thấy Lục Dữ ồn ào nô đùa.
Lục Dữ thấy hắn về, vui mừng vẫy tay: “Anh, anh về rồi à, tới đây nào! Chị đại có quà tặng em nè!”
Lục Cảnh Hà cũng xem livestream của Khương Ly, đương nhiên biết chị đại Lục Dữ nói là ai.

Vốn dĩ Lục Cảnh Hà định làm lơ, nhưng nghe Lục Dữ nói, hắn dừng bước rồi qua chỗ đó, cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay cậu ta.
Tề Thụy tặng lại phần đề luyện tập trúng thưởng cho Lục Dữ, hôm nay nhận được quà nên cậu ta vui mừng không thôi, thấy chỗ người gửi ghi bốn chữ “Giang Trì Lục Tiêu” thì lại càng thêm hưng phấn, cứ luôn miệng gào “Chị đẹp” mãi thôi.
Nhận được quà, đúng lúc thấy anh trai về, Lục Dữ không kìm nổi muốn khoe khoang một phen.
Hộp quà gói rất tinh tế, bên ngoài còn dán băng keo ngay ngắn.

Lục Dữ cẩn thận rạch lớp băng keo, cậu ta không dám làm rách phong bao bên ngoài, mở ra thì thấy một bộ sách luyện tập dày cộp.
Tổng cộng bộ sách có ba tập, trên còn đính thêm một tấm bưu thiếp có ghi một hàng chữ nhỏ xinh.
【 Gửi Lục Dữ: Đường đời gian nan trắc trở, chớ nên lãng phí thời gian mà hãy phấn đấu thật nhiều, trí thức có thể thay đổi vận mệnh đó.

By Giang Trì Lục Tiêu (*^__^*) 】
Phần ký tên Khương Ly còn vẽ thêm một emoji mặt cười vô cùng dễ thương, Lục Dữ thấy là  ôm tấm bưu thiếp cười khoái chí mãi: “Hehehehehehehe chị đẹp tự tay ký cho tui nè, quá đã luôn! ! !”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.”
Chữ ký? Biết thế ghi nơi nhận là tứ hợp viện trong núi.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment