Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 157


Dì Lan thấy Khương Ly còn nhỏ, sợ cậu lạ nhà ngủ không ngon nên đem ly sữa nóng tới cho cậu uống.

Sữa bò ấm bụng dễ ngủ, nào biết mới qua gặp đúng lúc Khương Ly đang mặc đồ nữ.
Nghe giọng nói quen thuộc của Khương Ly, dì Lan giật mình lui vài bước, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Ly!? Con đang.

.

.”
Thấy mình làm bà sợ, Khương Ly gãi gãi mũi, áy náy nói: “Xin lỗi dì Lan, con dọa dì rồi phải không? Là do yêu cầu công việc thôi ạ.”
“Không, dì chỉ hơi bất ngờ thôi.” Dì Lan gật đầu, bà cũng không quan tâm lắm, ngạc nhiên hết rồi còn tò mò ngắm Khương Ly một phen: “Con thế này đẹp lắm, vốn đã đẹp rồi nay càng đẹp hơn.

Con mặc gì cũng đẹp hết đó.”
Nói rồi dì Lan cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hà, trêu ghẹo: “Con không nói dì còn tưởng Cảnh Hà tìm đâu ra cô bạn gái nhỏ xinh đẹp vậy chứ!”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.”
Nghe dì Lan nói, theo bản năng Lục Cảnh Hà nhìn ngay về phía Khương Ly, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình, tầm mắt hai người giao nhau như thể có chuyện gì vô cùng trọng đại sắp bùng phát, cuối cùng ngại người thứ ba ở đây nên đành bẽn lẽn nhìn qua chỗ khác.

Nếu dì Lan là người trẻ tuổi cùng lứa với bọn cậu thì có lẽ Khương Ly sẽ hùa theo lời bà đùa giỡn.

Có điều dì Lan lại là người lớn trong nhà đối tượng mình yêu, hơn nữa mới lần đầu tiên gặp mặt, Khương Ly vẫn nên chú ý đúng mực thì hơn.

Tuy cậu và dì Lan chưa quen nhau được bao lâu nhưng cậu cảm giác bà là một người vô cùng hiền từ tốt bụng, cậu có ấn tượng rất tốt với bà.

Thấy bà không hề bài xích ngay cả khi cậu mặc đồ nữ, Khương Ly suy xét tới chuyện mấy tối nữa vẫn cần phải livestream mặc đồ nữ, vì thế lên tiếng giải thích luôn, tránh lần sau sẽ dọa tới bà: “Dì Lan, vì yêu cầu công việc nên sau con vẫn phải mặc đồ nữ thêm một khoảng thời gian nữa, mong không phiền tới dì ạ.”
Dì Lan nhìn vậy thôi nhưng rất tân tiến, bà đi tới đặt cốc sữa bò xuống trước mặt cậu: “Không phiền không phiền, hai đứa cứ bận đi, con đang đóng vai.

.

.

À không, đóng phim ngắn phải không? Dì nói vậy đúng không nhỉ?”
Khương Ly không ngờ những chuyện này bà cũng biết, cậu bất ngờ hỏi: “Dì cũng biết ạ?”
“Đương nhiên rồi, dì chưa già đâu nhé, dì thích lên mạng chơi lắm đó.” Dì Lan tự hào kể lể, thiếu chút nữa móc điện thoại kết bạn WeChat với Khương Ly luôn.
Lục Cảnh Hà: “.

.

.” Hình như dì Lan đang mắng hắn già.
Dì Lan tận mắt chờ Khương Ly uống hết sữa bò mới chịu đi, trước khi đi còn dặn dò cậu với Lục Cảnh Hà đi nghỉ cho sớm.
Sau khi bà đi, Khương Ly cười: “Dì Lan hiền từ thật đấy.”
Lục Cảnh Hà đồng ý gật đầu, trong ký ức của hắn, dì Lan là người chứng kiến quá trình hắn trưởng thành từ nhỏ đến lớn, là người thầy hắn tìm về chăm sóc cuộc sống hàng ngày nên bà chẳng khác gì người thân hết.
Thời dì Lan còn trẻ, chồng bệnh mất sớm nên bà không tái hôn, cứ sống cô độc đến tận giờ.

Năm bà tới chăm sóc cho Lục Cảnh Hà mới chỉ ba mươi, ấy thế hai mươi mấy năm đã trôi qua, tính ra dì Lan đã hơn năm mươi rồi.
Lục Cảnh Hà cũng muốn tìm một người khác để bà đỡ vất vả sớm chiều, cứ an tâm dưỡng lão là được.

Cơ mà dì Lan nhất quyết từ chối, nói thân thể bà vẫn còn trẻ khỏe, chưa cần dưỡng lão nên làm thêm mấy năm nữa hẵng tính, nhàn rỗi quá mới sinh bệnh đó.
Vấn đề này hai người đã hàn huyên vài lần, dì Lan vẫn nhất quyết không đồng ý, cũng may trong nhà có thuê đội dọn vệ sinh sẵn, đúng hẹn sẽ tới quét tước mỗi tuần.


Cả vườn hoa thì có người làm vườn chuyên nghiệp trông nom, việc dì Lan phải làm cũng chẳng có bao nhiêu, thế nên Lục Cảnh Hà chỉ đành bó tay từ bỏ.
Hai người hàn huyên hồi lâu, Lục Cảnh Hà nghĩ thầm hôm nay Khương Ly đi với mình cả ngày trời, tối về livestream nên chắc giờ cũng mệt mỏi lắm rồi.

Hắn nhìn giờ tắt máy tính, lại đưa Khương Ly về phòng nghỉ ngơi.
Phòng hai người ngay cạnh nhau, cũng tiện đường nên cùng về luôn.
Thường đêm nào Lục Cảnh Hà cũng một mình đi dọc hành lang gấp khúc này, cho dù có Khương Nhu Mễ bầu bạn, có đom đóm bay lượn chiếu sáng nhưng giữa trời đêm lạnh lẽo, hắn vẫn không khỏi cảm thấy cô đơn.
Giờ đây hai người đi song song nhau, Lục Cảnh Hà phát hiện gió đêm cũng không lạnh lẽo như mọi khi nữa, thậm chí hắn còn thấy hành lang ngắn hơn trước rất nhiều.
Tới cửa phòng Khương Ly, Lục Cảnh Hà khiêm tốn đứng ở cửa chờ đợi, Khương Ly ôm Khương Nhu Mễ nhìn hắn, cười nói: “Đêm nay cho nó ngủ cùng tôi nhé?”
Lục Cảnh Hà thấy Khương Nhu Mễ nằm bò trên tay cậu, nhất quyết không chịu đi, đành gật đầu: “Phiền cậu rồi.”
“Không phiền đâu, tôi rất thích nó.” Khương Ly nói, lại vuốt ve Khương Nhu Mễ trong lòng mình, nhóc con vui tới mức tai phe phẩy như làm nũng với cậu.
“Ngủ ngon mơ đẹp nhé.” Lục Cảnh Hà không phiền tới thời gian nghỉ ngơi của Khương Ly nữa, dù sao sắp tới hai người còn rất nhiều thời gian bên nhau.
“Ngủ ngon.”
Hai người chúc nhau, nói rồi Lục Cảnh Hà xoay người định về phòng mình, ai ngờ mới đi được vài bước đã có thứ gì đó níu lấy ống quần hắn.
Lục Cảnh Hà khựng bước, cúi đầu nhìn.

Hóa ra Khương Nhu Mễ vốn nằm trong lòng Khương Ly không biết từ khi nào đã nhảy xuống chạy theo, lúc này đang cắn ống quần hắn không buông.
Khương Nhu Mễ thấy hắn chịu dừng chân rồi thì ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn thắc mắc: “Meow?”
Đôi mắt to tròn ngước lên trông vô cùng đáng yêu, Lục Cảnh Hà cúi đầu nhìn nó một lúc, cuối cùng ngồi xổm xuống dịu dàng xoa đầu nhóc mèo, hỏi: “Sao vậy?”
Khương Nhu Mễ nhìn hắn chăm chú, lại quay đầu nhìn Khương Ly, lúc này trông nó rất buồn.
Chỉ riêng Khương Ly biết nó lúng túng vì sao.
Trong mấy thế giới trước kia, bất kể là Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành hay Tiêu Khải Hành thì đều ngủ chung một phòng với cậu.

Nhóc mèo thấy Lục Cảnh Hà đột nhiên rời đi nên mới buồn đến thế, có lẽ nó nhớ lại thế giới đầu tiên, khi Khương Ly và Giang Trạm cãi nhau Giang Trạm cũng đã bỏ đi như vậy, thế nên mới tạo thành bóng ma tâm lý cho nó.


Khương Ly bồi hồi nhớ lại, khi Giang Trạm bỏ đi, phản ứng đầu tiên của Khương Nhu Mễ cũng là lao ra cản hắn hệt như bây giờ.
Có điều Khương Ly không biết nên giải thích nguyên nhân này với hắn thế nào, đâu thể nói thẳng nhóc mèo muốn chúng ta ngủ cùng nhau, thế nên đành thay lời: “Có lẽ nó nhớ anh đấy, hay là anh ngủ chung với nó đi.”
Lục Cảnh Hà nghe vậy, cúi đầu nhìn Khương Nhu Mễ rồi suy tư một hồi.

Nói rồi hắn quyết định bế nhóc mèo lên, đi tới trước mặt Khương Ly rồi đặt nó vào lòng cậu: “Tuy không rõ vì sao nhưng tôi cảm thấy đêm nay nó rất muốn ở cạnh cậu, mà cậu cũng sẽ như thế.”
Khương Ly sửng sốt hồi lâu, dường như trái tim cậu đang ấm lên vì câu nói đó.

Khương Ly ngẩng đầu nhìn hắn, thấy khóe môi Lục Cảnh Hà khẽ cong nhẹ dịu dàng nở nụ cười, chợt một bàn tay ấm áp khẽ xoa xoa mái tóc cậu.
“Ngủ ngon.” Lục Cảnh Hà bật cười: “Mơ đẹp nhé.”
Nói rồi hắn xoay người rời đi, lần này Khương Nhu Mễ không theo sau nữa, Khương Ly ôm nó đứng ngay cửa ngóng theo bóng lưng hắn biến mất nơi góc ngoặt mới cười khẽ một tiếng, xoay người về phòng.
Phòng Khương Ly ở được trang trí theo phong cách Trung Quốc, trên tường cũng treo một bộ thư pháp chính tay Lục Cảnh Hà viết, trên đó ghi bốn chữ “Tính Thiện Tựa Thủy.”
Đặt Khương Nhu Mễ lên ghế bập bênh, Khương Ly nhéo nhéo tai nó, bật cười: “Đời này anh ấy tìm thấy nhóc trước, xem ra quan hệ giữa hai bên tốt quá nhỉ?”
Khương Nhu Mễ nghe không hiểu ý cậu, nhưng nó vẫn như thế, chỉ làm nũng kêu to một tiếng: “Meow.”
Thấy Khương Nhu Mễ vẫn thân mật với mình, hiển nhiên những ký ức của nó về thế giới trước không hề biến mất, thế nên Khương Ly rất thắc mắc, cậu quyết định hỏi hệ thống.
Hệ thống đáp: “Xin lỗi ký chủ, tôi chỉ biết mèo là loài động vật rất có linh tính, có lẽ cũng vì thế mà nó mới thân thiết với cậu.”
Mèo có linh tính, điều này Khương Ly biết.

Cậu cũng không kiên trì tìm ra đáp án làm gì, dù sao chuyện Khương Nhu Mễ thân thiết với cậu là chuyện tốt, thế nên đứng dậy lấy quần áo đi tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, Khương Ly cầm điện thoại xem giờ, mới cầm lên đã thấy thông báo tin nhắn WeChat chưa đọc, thuận tay mở ra.
—— Lục Cảnh Hà: Ngủ ngon.
Khương Ly bật cười, trả lời một câu “Ngủ ngon”, nói rồi xốc chăn lên giường nằm nghỉ.

Khương Nhu Mễ cũng theo lên giường, ghé đầu nằm chung gối với cậu.
“Ngủ ngon nhé mèo con.” Khương Ly xoa đầu nó, vươn tay tắt đèn để cả phòng tối đen.
“Mày cũng ngủ ngon nhé Tiểu Khả Ái.” Trong đêm đen, giọng nói Khương Ly vang lên.
“Ngủ ngon nhé ký chủ.”
Ngày đầu ở tứ hợp viện nhưng Khương Ly không lạ giường chút nào, cậu ngủ ngon một mạch tới tận hừng đông.
Nguyên chủ vốn có thói quen ngày ngủ đêm bay, Khương Ly tới đây phải liên tục đặt đồng hồ báo thức mới dần điều chỉnh được đồng hồ sinh học về đúng chuẩn mực, giờ thì ổn rồi, khỏi cần đồng hồ báo thức cũng có thể rời giường trước tám giờ sáng.
Không biết Khương Nhu Mễ đã dậy từ lúc nào, lúc Khương Ly tỉnh lại đã chẳng thấy nó đâu nữa rồi.
Không khí trên núi mát mẻ trong lành hơn trong nội thành rất nhiều, Khương Ly mở cửa sổ, hương hoa cỏ lập tức ùa vào phòng khiến cả người cậu khoan khoái hẳn lên.


Từ vị trí cửa sổ, Khương Ly có thể ngắm nhìn một góc phong cảnh núi rừng, có điều phần lớn đã bị cây lớn che mất, không thấy rõ là bao.
Vì thế Khương Ly nhanh chóng đi rửa mặt, xong xuôi thì thay quần áo ra ngoài, định đi xem Lục Cảnh Hà đã dậy chưa.
Tới phòng Lục Cảnh Hà, Khương Ly gõ cửa vài nhịp, thấy đối phương không đáp thì đoán có lẽ hắn đã dậy rồi.

Cậu lại lượn lờ qua thư phòng, bất ngờ rằng cũng chẳng thấy người đâu.
Đi mãi chẳng tìm thấy người, Khương Ly không quen đường ở đây lắm, chỉ đành ngồi xuống dưới ghế bập bênh che nắng chờ.

Ngồi xuống Khương Ly mới phát hiện người tuy không ở đây nhưng điện thoại lại ngay trên bàn, gần đó còn chén trà đang uống dở.
Khương Ly đoán Lục Cảnh Hà mới rời đi không lâu, chắc chỉ mới rời đi mà thôi.
Khương Ly không nóng lòng làm gì, cậu lấy điện thoại mình, mở ra chụp một bức ảnh ánh ban mai xuyên qua khe lá, đang định đăng Weibo, ai ngờ chưa kịp đăng Weibo đã có cả tỷ thông báo và lượt tag tên cậu vào một bài đăng nào đó.
Bài viết là do một blogger đại V đăng, đúng như những lời người xem kia nói.
Video blogger đăng là những đoạn cắt ngắn khi Khương Ly dạy học, chơi game, ngay cả đoạn cậu chơi đàn cổ cũng có.

Video cắt ghép rất chuyên nghiệp, lúc cậu chơi game thì lấy nhạc nền là bài 《 Tích Dương Tụng 》, khi dạy học thì dùng bài 《 Nam Châu Tiếu Khúc 》 , hơn nữa còn chú thích đều là khúc nhạc cậu sáng tác.
Blogger đại V giới thiệu về phòng livestream của Khương Ly, đã thế còn tag đích danh tài khoản của cậu, cho nên mỗi lượt share cậu đều nhận được thông báo.

Dưới phần bình luận có vô số người khen Khương Ly, đương nhiên cũng không thiếu người vu cho cậu là cố tình làm truyền thông bẩn.
Khương Ly thuận tay share lại Weibo này, lại nói một câu “Cảm ơn đã giới thiệu”.

Mới share bài xong, điện thoại Lục Cảnh Hà đột nhiên sáng lên, tầm mắt cậu lơ đãng liếc nhìn, đúng lúc thấy một thông báo rất quen mắt.
—— Ngài “Lu” thân mến, tài khoản ngài yêu thích đã đăng Weibo!
Ngài Lu?
Khương Ly sửng sốt, cậu liếc mắt xác nhận thêm lần nữa, ai ngờ sau lưng đột nhiên có giọng Lục Cảnh Hà truyền tới: “Cậu dậy rồi?”
Khương Ly quay đầu, chỉ thấy một tay Lục Cảnh Hà ôm Khương Nhu Mễ, tay kia ôm bó hoa trắng muốt từ từ đi về phía cậu.
 
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment