Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 175


 
Lục Cảnh Hà tính, nếu hắn muốn ở chung với Khương Ly, khó tránh khỏi chuyện cha mẹ em ấy sẽ hoài nghi, thế nên ngay khi Khương Ly chuyển tới gần trường ở, hắn vung tay mua luôn cả dãy luôn cho an toàn.
Diện tích chung cư ở tòa nhà này căn nào cũng rất lớn, một tầng chỉ có hai nhà.

Khương Ly chẳng biết Lục Cảnh Hà dùng thủ đoạn gì mà khiến hàng xóm dọn đi, tóm lại sau khi cậu chuyển tới là hắn cũng nối gót chuyển về đây ở luôn.

Tất nhiên có sự giúp đỡ của trợ lý vạn năng Tề Thụy mới xử lý thủ tục nhanh tới vậy, mất chưa đầy ba ngày cậu và Lục Cảnh Hà đã thành hàng xóm.
Tuy ở nhà Lục Cảnh Hà là chủ yếu nhưng Khương Ly vẫn để nguyên đồ dùng và vài dụng cụ sinh hoạt bên nhà, đề phòng ngày nào đó cha mẹ tới thăm rồi phát hiện ra thì khổ.
Nhưng Khương Ly nào ngờ lần này cha mẹ tới thăm còn giúp cậu dọn dẹp nhà cửa một phen, ngay từ lúc mở tủ quần áo ra đã bại lộ rồi.
Chính cha mẹ Khương cũng không ngờ cái thằng ất ơ dám bứng con trai họ đi lại chính là Lục Cảnh Hà!
Sau khi ra kết luận Khương Ly yêu đương nên mới không về nhà, hai vợ chồng nhà họ Khương ngồi lặng bình tĩnh hồi lâu, mãi tới giữa trưa, cha Khương quyết định đưa vợ về nhà cho bà đỡ mệt hết đã, chờ cuối tuần con trai về hẵng bàn tiếp.
Tạm thời mẹ Khương cũng chưa nghĩ ra biện pháp khác, chỉ đành đồng ý với ông.

Ai dè mới mở cửa định về nhà thì chứng kiến cảnh có hai người đang ôm hôn nhau, thậm chí một trong số đó lại còn là con trai hai người.
Hình ảnh này có sức công phá quá lớn khiến mẹ Khương run tay rơi cả túi xách.
Bốn người chết trân nhìn nhau, không khí vô cùng xấu hổ, Khương Ly chỉ biết che mặt thở dài.
Hệ thống vội vã an ủi: “Ký chủ, cậu bình tĩnh.”
Ngay khi thấy cha mẹ Khương Ly, Lục Cảnh Hà giật mình bất ngờ, nhưng vẫn lễ phép lên tiếng: “Chào chú Khương, chào cô Sở.”
Sở là họ gốc của mẹ Khương, sau khi quen bà, Lục Cảnh Hà vẫn luôn gọi bà một tiếng cô Sở.
Trong thời gian Khương Ly về nhà chính, Lục Cảnh Hà ghé qua chơi khá nhiều lần nên càng thêm thân thiết với bố mẹ Khương, ấn tượng của ông bà với hắn cũng ngày càng tốt.
Nhưng cho dù có tốt tới đâu, có hài lòng với con người của Lục Cảnh Hà tới mức nào thì hành vi cuỗm mất con trai cưng của ông bà đi vẫn khiến cha mẹ Khương chưa thể chấp nhận ngay được, sắc mặt cha Khương vẫn dần tối sầm lại.
Ông nhìn hai người, khí thế thiên quân vạn mã mài dũa từ những ngày lăn lộn trên thương trường bất giác hiển lộ, trầm giọng hỏi: “Hai con đứa nào có thể nói cho cha biết đến cùng là đang xảy ra chuyện gì không!?”
Âm lượng cha Khương tăng vọt, hiển nhiên ông tức giận rồi.
Tuy cả tầng này chẳng còn người lạ nhưng chung quy hành lang vẫn là nơi không quá thích hợp để bàn những chuyện thế này.


Lục Cảnh Hà mở cửa, đưa tay mời: “Chú Khương, cô Sở cứ vào nhà trước đã rồi con sẽ giải thích với chú dì ạ.”
Khương Ly cũng lại gần nhặt túi xách cho mẹ: “Xin lỗi, dọa sợ cha mẹ rồi.”
Mẹ Khương vẫn rất hoảng hốt, thậm chí còn thất thố kéo tay cậu hỏi dồn: “Tiểu Ly, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Con với Cảnh Hà.

.

.”
“Cha mẹ cứ vào nhà trước đã, chốc nữa con với anh ấy sẽ giải thích rõ ràng với cha mẹ.” Khương Ly nắm tay bà, bên nhà cậu chưa ở bao giờ, đồ đạc thiếu nhiều, sang chỗ Lục Cảnh Hà chắc chắc sẽ tiện hơn.
Mẹ Khương mím môi, nhìn Lục Cảnh Hà đang chờ trước cửa, cuối cùng quyết định kéo tay cha Khương.
Cha Khương sống với mẹ Khương hơn nửa đời người, đương nhiên rất hiểu ý bà, sắc mặt ông tối sầm, im lặng không nói gì.
Khương Ly thấy cha mẹ chịu vào nhà, lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Cậu liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hà, cả hai đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Khương Ly sống biết bao kiếp người, đối với cậu chuyện công khai xu hướng tính dục và tình yêu của mình chẳng có gì to tát, nhưng cậu lại không muốn khiến cha mẹ Khương đau lòng, thế nên mới tính để tới khi đỗ đại học mới tìm cơ hội ngả bài với cha mẹ.
Ai ngờ kế hoạch chưa ra đâu vào đâu thì giữa đường đã tuột xích khiến Khương Ly đỡ không kịp.
Cậu dở khóc dở cười kéo tay Lục Cảnh Hà, chính hắn lại giữ tay cậu lại thì thầm: “Lỗi của tôi.”
“Không đâu.” Khương Ly lắc đầu: “Sớm muộn gì cũng phải công khai cho cha mẹ biết, thôi thì chuyện đã tới nước này, cứ vào nói chuyện trước đã.”
Lục Cảnh Hà gật đầu, theo Khương Ly vào nhà, thuận tay đóng cửa vào.
Sau khi cha mẹ Khương vào nhà mới nhận ra nhìn có vẻ hai nhà khá giống nhau nhưng cách bài trí bên nhà Lục Cảnh Hà lại mang đến một cảm giác ấm cúng lạ lùng.
Căn nhà được bài trí theo phong cách Trung Quốc cổ điển, ở sofa có quyển sách đang lật mở, chén trà trên bàn đang uống dở, khay đầy trái cây tươi mới, gần đó là chiếc lọ thủy tinh cắm đầy bách hợp, còn trên bàn ăn là hai bộ bát đũa xếp gọn.
Đối lập với sự quạnh quẽ bên nhà Khương Ly, ở đây tràn ngập hơi thở ấm áp của sự sống.
Khi cả nhà bước vào, Khương Nhu Mễ trong phòng nghe tiếng lao ra ngay tức khắc, thấy cha mẹ Khương lạ mặt, nó khựng bước rồi lại trốn biến vào trong.
Cha Khương mới liếc mắt đã nhận ra đây là con mèo ông từng gặp ở nhà Khương Ly thuê, lúc đó ông còn thắc mắc tại sao mèo của Lục Cảnh Hà lại chịu theo Khương Ly về, giờ thì có đáp án rồi.
Lục Cảnh Hà mời cha mẹ Khương ngồi xuống, sau đó tự mình pha trà rót nước cho hai người.

Cha Khương thấy thế theo bản năng đưa tay định nhận lấy, nhưng sực nhớ ra cảnh ông vừa chứng kiến, tay lại khựng giữa không trung rồi lúng túng không thôi.
May có mẹ Khương lên tiếng đỡ lời: “.

.

.

Không cần khách khí vậy đâu.”
Lục Cảnh Hà đặt chén trước mặt hai người: “Đây là điều chúng con nên làm, khiến cô chú sợ hãi rồi, con xin lỗi ạ.”
Mẹ Khương không để ý tới lời xin lỗi của Lục Cảnh Hà, lúc này tầm mắt bà dừng trên hai chiếc ly uống cà phê trên bàn, một trắng một đen y hệt nhau, rõ ràng là đồ đôi.

Bà nhớ tới ly súc miệng bên Khương Ly, nếu bà đoán không sai, chắc chắn bên Lục Cảnh Hà cũng có một chiếc kiểu dáng y vậy, là một bộ.
Từ khi xảy ra những chuyện rắc rối liên quan tới xu hướng tính dục của Khương Ly, biết con trai không thể thay đổi, mẹ Khương cũng thử chậm rãi thuyết phục chính mình và chồng có thể tôn trọng quyết định của con, bởi trong chuyện này, hai bên bắt buộc phải có một bên chịu thỏa hiệp.
Con trai trẻ người xốc nổi, có thể bất bình bỏ nhà ra đi, suốt một tháng không gọi về hỏi han cha mẹ, nhưng ông bà không thể.
Mẹ Khương chỉ có mỗi đứa con trai là Khương Ly, đối với bà, con trai còn quan trọng hơn chính bản thân bà nhiều, cho dù cậu đã chịu về nhà nhưng bà vẫn nơm nớp sợ rằng sẽ có một ngày cậu lại bỏ đi như thế.
Cho nên mẹ Khương tình nguyện thỏa hiệp, thậm chí bà còn lên kế hoạch chuẩn bị cho ngày con trai dẫn bạn trai nó về nhà.

Có điều cho dù mẹ Khương có xây dựng phòng tuyến tâm lý vững chắc tới cỡ nào, khi sự việc trực tiếp xảy ra vẫn khiến bà nhất thời chưa thể chấp nhận.
Đặc biệt đối tượng của con trai lại là một đứa trẻ bà vô cùng tán thưởng.
Cũng chính giờ khắc này bà mới hiểu vì sao Lục Cảnh Hà lại đích thân đưa đón Khương Ly đi học, dẫn Khương Ly về nhà, và khiêm tốn đối xử với hai vợ chồng bà như thế.
Nhưng càng hiểu rõ càng khiến bà có cảm giác hai đứa trẻ này đang thông đồng với nhau lừa gạt bà.
Chính cha Khương cũng cảm thấy vậy, lúc này hai vợ chồng rất khó xử.
Mẹ Khương không uống trà, chỉ khẽ hỏi: “Hai con.


.

.

đã bao lâu rồi?”
Khương Ly thành thật trả lời, mẹ Khương vừa biết hai người xác định quan hệ từ đầu tháng tám suýt chút nữa lên cơn khó thở, nói cách khác, ngay từ những ngày Khương Ly xin lên núi chơi với Lục Cảnh Hà, hai đứa nó đã yêu đương rồi!
Cha Khương cũng không bình tĩnh nổi, ông còn nhớ khi con trai nói mình là bạn với Lục Cảnh Hà, ông còn cảm thấy may mắn hùa vô, nghĩ con trai ông tới chỗ đại sư thư pháp là Lục Cảnh Hà chơi rất tốt, có khi còn tu tâm dưỡng tính, ai ngờ sự thật lại chẳng phải vậy! ! !
“Hai đứa.

.

.” Cha Khương trỏ thẳng hai người, ngực phập phồng không thôi: “Hai đứa chọc cha tức chết mất! ! !”
“Cha, cha đừng kích động.” Khương Ly sợ ông lại tụt huyết áp té xỉu thì khổ, cậu vội vàng nói: “Vì sợ cha mẹ tức giận nên con mới không nói.”
“Biết sớm hay muộn thì không được giận ư?” Cha Khương cả giận nói, rồi ông lại nhìn về phía Lục Cảnh Hà: “Cảnh Hà, chú vẫn luôn rất thích thư pháp của con, thậm chí cũng rất tán thưởng con người con, ở tuổi như con mà đạt được những thành tựu ấy thực sự khiến người ta vô cùng kính nể, nhưng con.

.

.

Con với Khương Ly lại dám gạt cô chú chuyện lớn thế này, con khiến chú thực sự rất thất vọng!”
Chính Lục Cảnh Hà cũng biết mặc kệ là lý do gì, chuyện này hắn sai rõ rành rành.

Hắn không phản bác, chỉ thành khẩn cúi mình trước cha mẹ Khương rồi nói: “Chú Khương dạy phải, đúng là do con suy xét không chu toàn khiến chú tức giận, con thực sự rất xin lỗi.”
“Lúc này xin lỗi có ích gì nữa?” Tính tình mẹ Khương hiền hậu, cho dù tức giận nhưng cũng không thể ác khẩu với những đứa trẻ bà yêu quý, chỉ biết thở dài: “Nếu không phải hôm nay cô chú muốn tới thăm Tiểu Ly thì đến bao giờ hai đứa mới chịu nói đây?”
Bà dứt lời, Khương Ly nương theo đó đổi đề tài ngay tức khắc: “Đúng rồi, sao hôm nay đột nhiên cha mẹ tới đây thế?”
Câu nói của Khương Ly đột nhiên nhắc nhở cha mẹ Khương mục đích họ tới đây, đương nhiên là vì thành tích đứng đầu của cậu, thế nên càng không thể lạnh mặt tức giận với cậu.
“Cha mẹ nghe thầy hiệu phó nói lần này con thi tháng được hạng nhất, thế nên mới tới chúc mừng.” Mẹ Khương dừng đôi chút, lại oán trách: “Nào biết tới nhà chẳng thấy con đâu, thậm chí con còn chẳng thèm về ở, nhìn căn nhà trống hoác không có hơi người là cha mẹ biết ngay rồi.”
Khương Ly ngượng ngùng gãi gãi mũi, kể chuyện Lục Cảnh Hà mua căn nhà cách vách cho hai người nghe.
Hai người nghe xong không khỏi im lặng suy ngẫm.

Cha Khương yêu thích thư pháp của Lục Cảnh Hà, đương nhiên có hiểu biết sơ sơ về đứa trẻ này.

Ông biết quanh năm Lục Cảnh Hà sống trong núi sâu, rất hiếm khi xuống núi, phải quan trọng lắm mới chịu xuống xuôi vài lần, thậm chí rất kỵ tiếp xúc thân thiện với người xung quanh.

Ấy thế mà lần này Lục Cảnh Hà ở lại nội thành rất lâu, khỏi nói cũng biết là vì Khương Ly.
Với tiền đề không thể thay đổi xu hướng tính dục của con trai, bất kể từ phương diện nào, Lục Cảnh Hà cũng là một ứng cử viên vô cùng hoàn hảo.

Có điều ngay cả như vậy, trong lòng cha Khương ít nhiều vẫn chưa thể chấp nhận ngay.
Cha Khương vẫn đinh ninh ôm chút hy vọng hão huyền, hy vọng con trai có thể bước đi trên con đường như những người bình thường, không phải chịu bất kỳ ánh mắt soi mói khác thường từ xung quanh.
Im lặng hồi lâu, ông hỏi Lục Cảnh Hà: “Cha mẹ con đã biết chuyện chưa?”
Lục Cảnh Hà gật đầu đáp: “Biết rồi ạ, cha mẹ con không phản đối, họ cũng đã gặp mặt và vô cùng yêu thích Khương Ly.”
Cha Khương nghe đến cha mẹ Lục Cảnh Hà cũng đã biết chuyện, thế mà hai đứa vẫn giấu nhẹm ông bà, lòng càng thêm bất mãn: “Nếu đã vậy, sao hai đứa vẫn giấu rịt không cho chú dì biết?”
Khương Ly thấy cha Khương lại bắt đầu nổi xung, cậu vội vàng giải thích: “Thật ra con cũng muốn nói, nhưng học kỳ mới tới rồi, sợ cha mẹ mắng yêu sớm nên con mới gạt cha mẹ.”
“Chẳng lẽ yêu sớm là đúng?” Cha Khương hậm hực hỏi: “Con là một học sinh cấp ba, yêu đương gì chứ, ảnh hưởng tới chuyện học tập thì sao!?”
Khương Ly đáp: “Đâu có ảnh hưởng, con yêu đương mới đạt hạng nhất thi tháng đó chứ?”
“Là sao?” Cha Khương sửng sốt.
Khương Ly nghiêm túc đáp lời ông: “Cha mẹ, tuy con và anh ấy yêu nhau, nhưng trong khoảng thời gian này con không hề lơi là học tập, cũng nhờ Lục Cảnh Hà phụ đạo nên con mới tiến bộ nhanh tới vậy.

Nếu không có công lao của anh ấy, chắc giờ con vẫn đang đội sổ mất!”
Lục Cảnh Hà: “.

.

.”
Suýt nữa tôi cũng tin cái vẻ nói hươu nói vượn đầy chuyên nghiệp này của em rồi! ! !
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment