Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 198


 
Hai ngày sau, lúc nào trong đầu Huyền Thanh cũng văng vẳng câu Khương Ly hỏi hôm đó: “Hòa thượng nhỏ, ngài có biết vì sao Thánh Tăng không dám mở mắt nhìn nữ vương không?”
Vì sao?
Thánh Tăng không dám mở mắt nhìn nữ vương, bởi vì ngài ấy không dám, cũng vì ngài ấy không thể.
Một đời Thánh Tăng theo gót Phật, thân gánh trọng trách đi Tây Thiên lấy kinh, không chỉ mỗi thế, Đường Tăng còn phải đảm đương hy vọng của hoàng đế và con dân Đại Đường, không thể chối từ.

Thế nên sao Đường Tăng có thể vì tà dục cá nhân mà không màng đại cục?
Nhi nữ tình trường, chung quy vẫn phải xếp sau trách nhiệm.
Chỉ là câu nữ vương hỏi Đường Tăng, nhưng Huyền Thanh thấy chẳng khác nào Khương Ly đang muốn hỏi hắn, rằng vì sao khuya đó ở phủ viên ngoại Tiền hắn không dám mở mắt nhìn cậu?
Lúc đó tuy Huyền Thanh nhắm mắt nhưng thính lực rất nhanh nhạy, mỗi bước chân Khương Ly lướt trên đất hắn đều nghe thấy rõ ràng.

Từng bước chân ấy chẳng khác nào nỗi dày vò với hắn.
Đêm đó hắn biết Khương Ly đi chẳng dứt khoát đến thế, cậu bần thần đứng đó hồi lâu.

Cậu nào biết chính Huyền Thanh cũng vậy, suýt chút nữa hắn mất khống chế đuổi theo cậu.
Dù không phải gánh trọng trách như Đường Tăng nhưng từ nhỏ lớn lên trong chùa, trường kỳ ăn chay niệm phật, dâng hương niệm kinh, suốt bao năm qua Huyền Thanh chưa từng động phàm tâm lần nào, thậm chí tính tình hắn ngày càng lạnh nhạt, không hề hiểu chút gì về tình yêu đôi lứa.
Trước khi gặp Khương Ly, trái tim hắn chưa từng loạn nhịp, chưa từng vì ai mà thay đổi quyết định đời mình, càng chưa vì ai mà xốn xang đến vậy.
Vì sao hắn thấy tức giận khi viên ngoại Tiền muốn mai mối Khương Ly với Tiền Thanh Thanh, vì sao hắn thấy ủ rũ khi cậu thân thiết nói chuyện với Tiền Thanh Thanh, vì sao hắn lại thấy buồn bã khi cậu yêu chiều Lộ Tiêm Tiêm, và vì sao hắn lại ôm phắt Khương Ly ra khi Lộ Tiêm Tiêm nhào vào lòng cậu?
Quá nhiều vấn đề khiến hắn hoang mang, và đến hôm nay cuối cùng hắn cũng đã có câu trả lời.
Vì vướng lòng trần, vì có tà dục.

Đúng vậy, Huyền Thanh từng hỏi trụ trì, vì sao trái tim hắn luôn đau đớn, vì sao hắn luôn nhớ nhung một điều gì đó, có phải hắn đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng phải không?
Giờ hắn đã có đáp án rồi.
Rất nhiều vấn đề mơ hồ khó hiểu, ngay thời khắc này Huyền Thanh đã tự tay xua đi lớp mù sương và giải mã nó.
Ánh mắt chậm rãi thanh tỉnh, Huyền Thanh ngắm nhìn người trước mắt, và tâm trí hắn được lấp đầy bởi hình ảnh đối phương, nó tràn ra đầy sinh động, chẳng còn hồ nước tĩnh lặng tẻ nhạt ngày nào nữa.
Đúng lúc đó, hệ thống reo vang: “Độ yêu thích của nam chính tăng 5%.

.

.

10%.

.


.

15%.

.

.

20%! ! ! Yahh xin chúc mừng ký chủ, độ yêu thích đạt 78% mở khóa Thành tựu yêu thích sơ cấp, chỉ còn 2% nữa thôi là đạt Thành tựu yêu thích rồi nè, cố gắng lên nào!”
Một lần tăng 20%, không hổ là người đàn ông của cậu.
Hệ thống luôn trực tiếp thông báo kết quả cuối cùng cho Khương Ly biết, đây là lần đầu tiên nó thông báo theo mốc như vậy.

Khương Ly cứ ngửi thấy mùi gian gian đâu đây, có vẻ Tiểu Khả Ái rất hưng phấn khi thấy hòa thượng động lòng phàm, đểu thật đấy!
Khương Ly thầm bật cười: “Thích quá ha Tiểu Khả Ái?”
Hệ thống: “.

.

.

Ờm, vâng!”
Sau khi đột phá thành tựu yêu thích, dường như ánh mắt Huyền Thanh nhìn cậu cũng thay đổi hẳn, không lặng thinh như trước mà thêm chút ám muội khó thấy.

.

.

là tình yêu.
Khương Ly rũ mi, đôi tay đè dây đàn tùy ý gảy một nốt rồi mỉm cười: “Hòa thượng nhỏ, người chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Ánh mắt Huyền Thanh lướt ngang qua đôi tay nhỏ nhắn của Khương Ly, rải rác dần lên khuôn mặt cậu, cuối cùng hắn quyết định nâng bước đi tới trước mặt cậu.
Lần trước hắn khiến Khương Ly đau lòng rời đi, lần này đổi lại, hắn sẽ chủ động tới gần cậu, tựa hồ tất cả đã do định mệnh an bài.
Khương Ly ngẩng đầu nhìn hắn, khoe ra cần cổ mảnh khảnh xinh đẹp, yết hầu cũng theo đó mà trượt lên một chút.
Tầm mắt Huyền Thanh không khống chế nổi mà ngừng lại nơi cần cổ đó, hắn chậm rãi nhìn xuống, lộ ra đoạn xương quai xanh tinh tế như điêu như tạc.
Dưới lớp áo trắng gạo, Huyền Thanh chỉ thấy da thịt Khương Ly trắng đến chói mắt, lòng hắn khẽ xao động như thôi thúc hắn hãy nhào lên, hãy mơ.n trớn đường xương quai xanh duyên dáng đó.
Khát khao đó chưa bao giờ có, thậm chí là ý niệm vô cùng khác người như thể tâm ma khiến ánh mắt hắn thêm sâu hút, khóe môi cũng bất giác mấp máy.


Tuy lớn lên trong đền chùa, nhưng trừ bỏ kinh Phật, trụ trì còn dạy cho hắn cả tứ thư ngũ kinh.

Sách Luận ngữ dạy rằng “Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy”.

Nếu đúng theo lễ nghĩa, lúc này hẳn là Huyền Thanh phải quay mặt đi chỗ khác, không được phép nhìn làn da nõn nà kia.

Cơ mà lửa dục trong lòng đang đốt khiến Huyền Thanh không tài nào dời tầm mắt nổi, rất may một người xuất gia như hắn vẫn có sợi dây lý trí khá vững chắc giúp hắn không làm ra hành động nào thái quá.

Nhưng sao Khương Ly không đoán ra được cơ chứ, cậu ra vẻ chưa biết gì, đưa tay ra quơ quơ trước mặt hắn: “Hòa thượng nhỏ, sao người lại ngẩn ra thế?”
Huyền Thanh gắng khống chế bản thân, dời tầm mắt ngắm nhìn đàn cổ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao vừa rồi cậu lại gọi ta như vậy?”
“Sao cơ?” Khương Ly giả ngốc: “Gì vậy hòa thượng nhỏ?”
Ngoài miệng làm trò không hiểu ra sao, nhưng ánh mắt cậu lại chẳng chút nào che giấu, cứ ngâm nga ý cười nhìn hắn.

Biết rõ cậu cố ý nhưng Huyền Thanh đâu làm gì được, hắn ngập ngừng, lại nói tiếp: “.

.

.

Bốn chữ kia.”
“À.

.

.” Khương Ly bừng tỉnh, cậu chống bàn đứng dậy tiến gần về phía hắn, lúc này mới chậm rãi nhả từng chữ: “Huyền Thanh ca ca ơi?”
Chữ “ơi” cuối cùng khẽ ngân, hóa thành cọng lông vũ lướt ngang qua trái tim Huyền Thanh.

Lại thêm lần nữa tai Huyền Thanh như phải bỏng, bốn chữ đó khiến sống lưng hắn tê dại, sóng tình lan tỏa khắp tứ chi và thực sự chưa bao giờ Huyền Thanh được trải nghiệm cảm giấc này.

Hắn thoáng tránh tầm mắt Khương Ly, rón rén đáp lời: “Ừm.”
Thấy tai hắn ửng đỏ, Khương Ly mỉm cười, thói quen ngại ngùng khi bị trêu chọc này của hắn mãi chẳng đổi được.

Cậu vui sướng chọc ghẹo tiếp: “Hòa thượng nhỏ, tai người đỏ quá trời kia, lại khó chịu chỗ nào ư?”


.

.

Chỗ nào cũng khó chịu.

Huyền Thanh hoảng hốt nghĩ thầm, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì đôi tay Khương Ly đã đưa lên vuốt ve tai hắn.

Tai Huyền Thanh như ù đi, sắc đỏ lan xuống mặt xuống cổ, hắn cứng đơ người đứng yên tại chỗ.

“Hòa thượng nhỏ, người cúi xuống chút đi, ta xoa xoa cho.”
Giọng Khương Ly như mật ngọt rót vào tai, thành công khiến tâm trí Huyền Thanh hỗn loạn.

Hắn nghe lời cúi xuống, dường như nhiệt độ bên tai càng thêm nóng bỏng, tim đập như nổi trống.
“Cốc cốc ——”
Có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang hai người, Huyền Thanh bừng tỉnh, lý trí ép hắn lùi lại đứng cách Khương Ly một khoảng, sắc hồng trên mặt càng thêm đậm.

Cha Khương đã về, ông kêu Khương Ly ra mở cổng chính tiểu viện.

Độ yêu thích đã lên tận 78%, Khương Ly không vội làm gì, kéo phắt hòa thượng lạc phàm trần thì mất vui lắm đó.

Cứ từ từ thôi, cậu nghĩ vậy, thế nên thản nhiên quay lưng buộc tóc, chuẩn bị ra ngoài.

“Giúp ta đem đàn về phòng ngủ nha hòa thượng nhỏ.”
 Nói rồi Khương Ly nhanh chân ra giúp cha Khương mở cửa.

Nhìn theo bóng dáng Khương Ly, Huyền Thanh đưa tay nâng đàn, xoay người bước vào phòng cậu.

Đêm trời khá lạnh, Khương Nhu Mễ ăn uống xong là chạy về phòng nghỉ ngay.

Huyền Thanh bước vào đã thấy nó chui vào chăn Khương Ly ngủ đến là ngon lành.

Huyền Thanh khẽ nhón gót, đặt đèn cổ lên bàn trà gần đó.

Hắn nhìn chung quanh, chậm rãi ngắm nhìn phòng ngủ của cậu, cuối cùng dừng trên giường Khương Ly.
—— Dám ghét bỏ ta? Nói cho người biết, không phải ai cũng được phép trèo lên giường ta đâu, giờ người lên hay không thì tùy, nhưng sau này chưa chắc đâu nhé.

Đột nhiên giọng Khương Ly bất chợt văng vẳng vang lên bên tai hắn, Huyền Thanh hoảng hốt không thôi, ý thức mình đang nghĩ gì, hắn xoay người, run rẩy chắp tay niệm: “A di đà Phật.”
“Meow?”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng Khương Nhu Mễ, nó đã tỉnh giấc.


Huyền Thanh cứng người, đột nhiên có cảm giác làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang, không biết nên làm gì cho phải.

“.

.

.

Thực tội lỗi.”
Hắn lẩm bẩm, bước nhanh ra khỏi phòng Khương Ly, chỉ để lại Khương Nhu Mễ đang ngơ ngác trong phòng.

Huyền Thanh bước ra cũng là lúc cha con Khương Ly vào chân, cha Khương không để ý vì sao hắn lại bước ra từ phòng con trai mình, chỉ quan tâm hỏi: “Hòa thượng Huyền Thanh, thân thể đã tốt hơn chưa?”
Cha Khương vẫn luôn ghi nhớ công ơn Huyền Thanh đã cứu Khương Ly khỏi tay bọn thổ phỉ, trong khoảng thời gian Huyền Thanh ở đây, ông đã thực sự làm tròn chức trách của chủ nhà đãi khách.

Sau khi biết chuyện Huyền Thanh mắc bệnh tim, ông bắt đầu nhờ người hỏi thăm khắp nơi phương thuốc và cách trị liệu, giúp được phần nào tốt phần đó.

Ông ấy là một người tốt, thế mà Huyền Thanh hắn lại dám ôm tâm tư bất chính với con trai ông ấy, thực tội lỗi.

Đem theo tâm tư áy náy đó, Huyền Thanh lễ phép đáp: “Ta ổn rồi, ngài đừng lo lắng, thực sự cảm ơn rất nhiều.”
Cha Khương nghe vậy bật cười, dặn dò hắn chú ý nghỉ ngơi cho sớm rồi lật đật về phòng.

Trong phòng chỉ còn mỗi Huyền Thanh và Khương Ly, cơ mà rất nhanh sau đó Khương Nhu Mễ chạy vụt ra trèo vào lòng cậu, tìm một tư thế thoải mái lim dim ngủ tiếp.

Huyền Thanh thấy thế lên tiếng giải thích: “Nãy ta lỡ đánh thức nó.”
“Không sao, để ta cho nó ngủ tiếp.” Khương Ly vuốt ve Khương Nhu Mễ: “Người cũng mau nghỉ đi kẻo mệt.”
Huyền Thanh chưa đi vội, nghĩ tới chuyện Khương Nhu Mễ nằm sấp trên giường Khương Ly, hắn chần chờ một hồi nhưng vẫn quyết định lên tiếng: “Thực sự không cần làm chỗ ngủ khác cho nó sao?”
Động tác vuốt ve của Khương Ly chợt dừng, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn vẫn đang cau mày nhìn Khương Nhu Mễ, có vẻ bất mãn lắm rồi đây.

Ghen ư?
Thế giới nào cũng tranh giành tị nạnh với Khương Nhu Mễ, cái nết này đến bao giờ mới sửa được đây, Khương Ly mỉm cười: “Không cần đâu, dù sao ta cũng ngủ một mình, chẳng có ai khác bên cạnh nên có nó ôm cũng ấm.”
Huyền Thanh im lặng, lại tiếp lời: “Nếu có thì sao!?”
Khương Ly lắc đầu, chém đinh chặt sắt: “Không đời nào, giường ta đâu phải ai cũng lên được!”
Huyền Thanh: “.

.

.”
“Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy”.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment