Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 207


Linh hồn Khương Ly đã phiêu đãng trong không gian giả thuyết này được mấy trăm năm, ngoại trừ lần kể chuyện này với người yêu thì cậu chưa từng tiết lộ với ai, cũng không muốn tiết lộ với ai.

Không ngờ vị cao tăng trước mắt chỉ mới gặp cậu lần đầu đã nhìn thấu tất cả.

Linh hồn dạo bước tới các thế giới, trông thế nào cũng là một chuyện vô cùng hão huyền, cho dù trước mắt là người thân của Huyền Thanh nhưng Khương Ly vẫn không dám trải lòng.

Nỗi khiếp sợ qua đi, cậu ép mình bình tĩnh rồi nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương không né không tránh: “Lời người nói là có ý gì ạ? Thứ cho vãn bối không hiểu.”
Trụ trì Huyền Mẫn vẫn mỉm cười hiền từ, nghe cậu phủ nhận cũng không ngạc nhiên: “Thí chủ đừng lo lắng, nếu lời lão đây nói có điều mạo phạm, mong thí chủ đừng để lòng.”
Khương Ly: “Người nói vậy là sao?”
Huyền Mẫn không trả lời Khương Ly ngay, ông ngừng một hồi, thấy Khương Ly không tức giận mới tiếp lời: “Linh hồn nào cũng có sợi dây gắn kết với thế giới này, nó hô ứng với năng lượng nơi đây.

Ta để ý thấy thí chủ không có bất kỳ liên hệ gì với thế giới này, đoán chừng thí chủ không thuộc về nơi đây.”
Trước đây Huyền Thanh cũng từng kể cho cậu nghe, rằng trụ trì Huyễn Mẫn nói hồn phách hắn không hoàn chỉnh.

Vừa nghe xong Khương Ly đã nhận ra ngay, sở dĩ hồn phách Huyền Thanh không hoàn chỉnh là do sự tồn tại của hắn cũng giống hệt cậu, đều là những linh hồn không thuộc về thế giới này.
Nhưng vì sao trụ trì có thể nhìn thấu cậu mà không nhìn thấu Huyền Thanh?
Huyền Mẫn thấy cậu im lặng không nói, cũng không vội vã dò hỏi, chỉ lẳng lặng gắp thêm vài viên than sưởi ấm, rót thêm trà cho cậu.

Khương Ly lại đưa tay muốn giúp ông như lần trước, nhưng trụ trì xua tay: “Không cần khách khí vậy đâu, thí chủ là định mệnh của Huyền Thanh, vậy cũng coi như một nửa đồ đệ của ta, người một nhà cả.”
Đúng như lời Huyền Mẫn nói, kể từ khi Khương Ly bước chân vào đây, ông ấy không hề coi cậu như người ngoài.

Là một bậc cao tăng, ấy thế mà trước khi cậu tới, ông ấy đã tự châm trà, đặt nệm cho cậu.

Tất cả đều chứng tỏ ông công nhận Khương Ly, đồng ý quan hệ giữa Huyền Thanh và cậu.
Khoảng thời gian ở trấn Thanh Thủy, Khương Ly thường xuyên được nghe Huyền Thanh kể về trụ trì Huyền Mẫn.

Đây là vị cao tăng dạy hắn võ công, dạy hắn đọc sách.

Khương Ly biết trụ trì chẳng khác nào cha mẹ thân sinh của Huyền Thanh, nếu không sẽ chẳng bỏ ra nội lực chục năm vất vả giúp hắn củng cố hồn phách, hơn nữa còn giúp hắn áp chế bệnh tim.

Trước một người đáng kính tới vậy, Khương Ly đột nhiên cảm thấy mình không nên giấu diếm gì cả.

Vì thế cậu cởi bỏ phòng bị, nói sự thật cho ông biết, rằng mình là linh hồn tới từ thế giới khác, đúng thật cậu không thuộc về thế giới này.

Có được đáp án, trụ trì vẫn điềm nhiên hỏi tiếp: “Vì sao thí chủ lại tới đây?”
“Vì Huyền Thanh.” Khương Ly đáp, ngay từ khi bắt đầu chuyến hành trình dài đằng đẵng này, cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là tìm ra hắn.

Trụ trì Huyễn Mẫn nghe tới đây thì bừng tỉnh gật gù: “Thì ra là thế.”
Trước ông luôn thắc mắc vì sao hồn phách Huyền Thanh lại bất ổn tới vậy, giờ thì ông rõ rồi.

Huyền Thanh giống Khương Ly, đều là linh hồn tới từ dị thế, nhưng mãi chính ông vẫn không hiểu vì sao mình nhìn thấu Khương Ly còn Huyền Thanh thì không.

“Trụ trì Huyền Mẫn.” Khương Ly nghiêm túc nhìn ông: “Nếu người đã biết vãn bối không thuộc về thế giới này, vậy người có cách nào để con trở về thế giới cũ không? Và còn một điều nữa, liệu con và bản thể của Huyền Thanh có ở cùng một chiều không gian không?”
Khương Ly kể lại chuyện mình gặp tai nạn bị thương, sau đó không hiểu ra sao bị kéo vào giữa các dòng thế giới cho trụ trì nghe.

“Lách tách ——”
Bếp sưởi ấm cúng vang lên từng âm điệu vui tai.

Thấy ánh mắt đầy chờ mong của Khương Ly, trụ trì Huyền Mẫn tuy không đành lòng nhưng vẫn tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi, tiếc rằng ta không thể.”
Mọi mối quan hệ nhân – quả trên thế gian không phải thứ con người có thể định đoạt, tuy ông nhìn được vài dị tượng, nhưng không phải người có thể nghịch thiên cải mệnh.
Ánh sáng trong mắt Khương Ly vụt tắt, cậu biết vấn đề của cậu quá khó, chỉ biết gật đầu: “Vãn bối hiểu, cảm ơn người.”
Trụ trì lên tiếng: “Nếu đúng như lời thí chủ nói, đời đời kiếp kiếp luân hồi, vậy thí chủ có thể ở bên Huyền Thanh đời đời kiếp kiếp rồi, thế không tốt ư?”
“Đương nhiên là tốt.”
Khương Ly gật đầu, cậu rất biết ơn giả thuyết của dòng thế giới, khiến cậu ở bên người cậu yêu trọn bao kiếp người, là ước mơ của vô số cặp đôi ngoài kia.
Cho dù là Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành, Tiêu Khải Hành hay Lục Cảnh Hà, đối với cậu không khác gì nhau, đều là người cậu yêu, là người trải qua biết bao lần sinh ly tử biệt với cậu.
Chỉ là.

.

.

Chung quy Khương Ly vẫn mong muốn được gặp bản thể thật của hắn một lần, chứ không phải chuỗi dữ liệu hư ảo như lúc này nữa.
Hai người hàn huyên tới tận khi trời sẩm tối.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ của, là Huyền Thanh: “Tới giờ ăn cơm rồi ạ.”
Trụ trì và Khương Ly tắt bếp, xếp nệm rồi cùng nhau ra khỏi phòng thiền.
Huyền Thanh đứng ngoài ôm Khương Nhu Mễ chờ hai người.

Vì Khương Nhu Mễ ở nhà một mình không quen nên chuyến này họ cũng cho nó theo.
Thấy con mèo trong lòng Huyền Thanh, trụ trì Huyền Mẫn chợt dừng bước.
Khương Ly thấy thế lên tiếng giải thích: “Là thú cưng vãn bối nuôi, sợ nó ở nhà một mình buồn nên mới mạn phép mang tới đây mà không báo trước, xin được thứ lỗi.”
Trụ trì Huyền Mẫn xua xua tay ý bảo không sao, ông ngắm nhìn Khương Nhu Mễ hồi lâu: “Ta chỉ cảm thấy nhóc con này rất có linh khí thôi, không sao đâu, đây là điềm tốt.”
Dứt lời, ba người cùng nhau xuống phòng ăn.
Bàn ăn đồ chay ba món một canh, tuy thanh đạm nhưng ăn rất ngon.
Đa phần tăng nhân đều sống trong chùa từ nhỏ, đây là lần đầu tiên họ được thấy mèo, thế nên bạn nhỏ Khương Nhu Mễ rất được yêu thích.
Nhưng nó là một con mèo vô cùng lạnh lùng, chẳng chịu cho ai vuốt ve hết á.
Ăn tối xong xuôi, Huyền Thanh đưa Khương Ly về một căn phòng, trong đã chuẩn bị sẵn chăn đệm sạch sẽ.
Khương Ly đặt Khương Nhu Mễ xuống, nhóc mèo lanh lẹ nhảy lên tìm một vị trí thoải mái bắt đầu lim dim.

Trời mới sang đông mà nó đã lười phát sợ luôn.
Trong phòng có đốt huân hương vô cùng thanh nhã, hương thơm cỏ cây tươi mát.

Khương Ly thắc mắc hỏi Huyền Thanh: “Đây là loại hương liệu gì vậy, thật dễ chịu.”
Huyền Thanh đưa mắt nhìn lư hương, lắc đầu: “Hương Liệu sẽ do Huyền Linh lo liệu, nếu em thích, mai ta xin cho.”
“Vâng.” Khương Ly mỉm cười, quả thực hương thơm cỏ cây này vô cùng thanh mát dễ chịu: “Đúng rồi, phòng chàng ở đâu?”
“Đối diện phòng trụ trì.”
Phòng dành cho khách và phòng dành cho các tăng nhân không cùng một khu, Huyền Thanh nhịn một hồi, cuối cùng vẫn cầm lòng không đặng lên tiếng: “Hôm nay trụ trì nói những gì với em?”
Khương Ly thấy Huyền Thanh tò mò, bèn nổi ý trêu chọc: “Không có gì, chỉ trò chuyện về chàng thời nhỏ thôi.”
“Thời ta còn nhỏ?” Huyền Thanh không hiểu ra sao, thời hắn còn bé thì có gì để nói cơ chứ: “Nói gì về ta?”
“Nghe nói chàng lên bảy rồi mà vẫn còn tè dầm.”
Huyền Thanh: “.

.

.” Ta không phải, ta không có!
Khương Ly tủm tỉm đi quanh Huyền Thanh một vòng, tấm tắc nói: “Hòa thượng nhỏ à, không ngờ một người lạnh lùng lãnh đạm như chàng lại thế đấy.


Còn tưởng hiểu chuyện thông minh thế nào, ai ngờ bảy tuổi rồi mà vẫn tè dầm, mất mặt quá đi mất!”
“Ta đâu có!” Huyền Thanh vội vàng phủ nhận, trong trí nhớ của hắn làm gì có chuyện tè dầm mất mặt thế này, huống chi còn là khi bảy tuổi! Hơn nữa với sự hiểu biết về trụ trì của hắn, căn bản ông ấy sẽ không trò chuyện với Khương Ly mấy việc nhàm chán này, căn bản Khương Ly đang nói hươu nói vượn!
“Không có thì không có.” Khương Ly cười đểu: “Chàng kích động vậy làm gì, không biết còn tưởng thẹn quá hóa giận đó!”
Huyền Thanh: “.

.

.” Thừa nhận sai, không thừa nhận cũng sai, chung quy chỉ mỗi Khương Ly đúng nhất thôi.
Thấy Huyền Thanh bắt đầu lúng túng, Khương Ly bật cười, không trêu hắn nữa: “Vân Lai quán chỗ Khổng Ngự ở đâu? Mai chàng dẫn em qua đó thăm thú nhé.”
“Không cần đâu, mai Khổng Ngự chắc chắn sẽ tới.” Huyền Thanh đáp, không mời mà đến là chuyện người tên Khổng Ngự vô cùng am hiểu.
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó Huyền Thanh về phòng mình nghỉ.

Mấy ngày nay họ đi đường đã thấm mệt rồi, phải nghỉ ngơi cho tử tế đi thôi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Đúng như lời Huyền Thanh nói, sớm hôm sau Khổng Ngự đã tự chạy tới, tha thiết muốn mời Khương Ly tới Vân Lai quán chơi.
Chùa Gia Khánh và Vân Lai quán không cách nhau quá xa, ngoại trừ Khương Ly, đương nhiên Huyền Thanh và Khương Nhu Mễ cũng theo cậu.
Tới nơi, Khương Ly nhận ra Vân Lai quán còn nhỏ hơn chùa Gia Khánh vài phần, ngoại trừ quan chủ và Khổng Ngự thì còn ba đạo sĩ nữa.

Phòng ốc trong đạo quán khá cũ nát, bức tường vôi đã bong tróc từng mảng lớn.
Quan chủ là một ông lão hơn 80 tuổi, trông cao thâm khó dò chẳng kém gì trụ trì Huyền Mẫn.

So ra mà nói, trông ông có vẻ hòa ái hiền lành chẳng khác những ông lão bình thường khác.

Ông rất vui khi Khổng Ngự kết thêm bạn mới, nhiệt tình tiếp đãi Khương Ly.
Ngay khi Khương Ly tỏ ý muốn quyên góp tiền sửa sang đạo quán, quan chủ còn e sợ vì Khổng Ngự quá lằng nhằng nên Khương Ly mới bất đắc dĩ đồng ý, liên tục khuyên cậu không cần phải thế.

Khương Ly phải liên tục cam đoan rằng cậu tự nguyện, coi như tích phúc cho người già, lúc này quan chủ mới chịu đồng ý.
Ở lại chùa Gia Khánh một thời gian, Huyền Thanh dẫn Khương Ly thăm thú hết nơi này tới chốn nọ, dạy cậu tụng kinh, dẫn cậu vào rừng chơi đùa, giúp cậu lấy được những hương liệu cậu thích.
Vì cảm ơn sự tiếp đãi nồng nhiệt của các tăng nhân, ngoại trừ quyên tiền công đức, Khương Ly còn tự tay xuống bếp nấu một bàn tiệc đồ chay chiêu đãi họ.
Đương nhiên tay nghề của cậu không có gì để bàn cãi, ai nấy đều phải xuýt xoa khen ngợi vì quá ngon.
Trước khi hai người rời đi, trụ trì Huyền Mẫn thông báo chuyện Huyền Thanh muốn hoàn tục cho mọi người biết.

Tin tức này khiến tất cả tăng nhân sửng sốt không thôi, thi nhau dò hỏi nguyên do vì sao.
Bọn họ vốn nghĩ lần này Huyền Thanh về sẽ không đi nữa, ai ngờ về là để hoàn tục.
Trụ trì Huyền Thanh không kể rõ nguyên nhân, chỉ nói có duyên khắc sẽ gặp lại.

Ông đích thân tới tiễn chân Huyền Thanh và Khương Ly, theo sau ông là tất cả tăng nhân trong chùa và cả Khổng Ngự nữa.
Ngoại trừ trụ trì Huyền Mẫn, chủ mỗi Khổng Ngự biết rõ vì sao Huyền Thanh hoàn tục, vì Khương Ly đã kể cho y nghe.
Huyền Thanh nhìn quanh một loạt, khóe mắt hơi nóng lên.

Hắn quỳ rạp xuống, hành đại lễ với tất cả mọi người.
“Trụ trì, xin người bảo trọng.”
“Các sư huynh sư đệ, bảo trọng.”
Mọi tăng nhân đều rưng rưng nước mắt tiễn chân Huyền Thanh.

Huyền Minh nhỏ tuổi nhất chép chép miệng, ra sức vẫy tay tạm biệt hắn.
Nhìn đồ đệ mình dốc lòng dạy dỗ mấy chục năm phải rời đi, trụ trì Huyền Mẫn khẽ thở dài, chắp tay trước ngực: “Xuống núi đi.”
Huyền Thanh đứng dậy, Khương Ly ôm Khương Nhu Mễ cúi người hành lễ với trụ trì, sau đó theo Huyền Thanh xuống núi.
Sau lưng hai người là tiếng sụt sùi tạm biệt của các tăng nhân, xen giữa là tiếng gào như bò rống của Khổng Ngự  —— “Nhớ chờ ta tới tìm hai người! ! !”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Dọc đường về, hai người ghé một trấn nhỏ nghỉ qua đêm.

Đêm khuya không nên ra đường, bởi vậy hai người tìm một khách điếm yên tĩnh nghỉ ngơi.
Hai người bước vào khách điếm, ngay tức khắc tiểu nhị tiến lên tươi cười chào đón: “Kính chào quý khách, hai vị ở qua đêm phải không?”
Khương Ly gật đầu: “Còn phòng không?”
“Có chứ ạ!” Tiểu nhị gật đầu: “Hai gian phòng phải không ạ? Hai vị.

.

.”
“Một gian thôi.”
Huyền Thanh lên tiếng cắt ngang lời tiểu nhị, tiểu nhị cho rằng hắn chỉ muốn tiết kiệm tiền mà thôi, dù sao hai người đàn ông ngủ chung một phòng có làm sao đâu.


Thanh toán tiền xong xuôi, tiểu nhị chu đáo dẫn hai người lên lầu.

Sau khi tiểu nhị rời đi, cửa phòng đóng sầm lại.

Khương Ly cười khanh khách nhìn Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, một gian thôi à? Xin chàng tự trọng đi nha.”
Câu trả lời của Huyền Thanh là một nụ hôn, hắn đè Khương Ly lên cửa, khẽ hôn một cái lên khuôn mặt cậu: “Thí chủ, ta đã hoàn tục rồi mà.”
Khương Ly bật cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn: “Ý là chàng có thể nuôi tóc dài chưa?”
Huyền Thanh: “.

.

.

Thế thì hơi khó.”
“Không khó đâu.” Khương Ly im lặng hồi lâu, bắt đầu thần bí nói: “Em tính giờ cũng là lúc tóc nên mọc dài rồi, muộn nhất là ngày mai đó.”
“.

.

.

Lại ăn nói linh tinh.” Huyền Thanh dở khóc dở cười, hắn cũng hy vọng tóc sớm mọc dài lắm chứ, mọc dài là có thể thành thân rồi.
“Chàng không tin em?” Khương Ly nhướn mày hỏi.
“Tin.” Huyền Thanh gật đầu nhưng trong lòng lại chẳng thèm để tâm.
Ngoài miệng Huyền Thanh dỗ ngọt vậy thôi chứ Khương Ly thừa biết hắn chẳng thèm tin.

Khương Ly cũng không muốn nhiều lời, vì cậu đã cho hắn dùng thuốc mọc tóc rồi.
Trước khi đi ngủ, Khương Ly lại xoa xoa đầu Huyền Thanh, thầm lẩm bẩm nửa tiếng đồng hồ: “Tóc ơi tóc à tóc nhanh dài tới eo luôn nha!”
Huyền Thanh nghe đến đau cả đầu, hắn kéo người vào lòng ôm chặt lấy, tay kia tùy ý bắn ra một luồng gió, đèn dầu tắt phụt.

Trong phòng chỉ còn bóng tối vô tận.
“Ngủ thôi nào.”
“Vâng.”
Hai người ngủ một đêm ngon lành.
Sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ giấy vào phòng.
Huyền Thanh mơ màng cảm thấy mái tóc mềm mượt của ai đó vấn vít ngón tay mình.

Hắn vốn tưởng đó là tóc Khương Ly, nhưng vì đêm qua Khương Ly cứ niệm bên tai đến mức hắn tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, cứ cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.
Vì thế Huyền Thanh mở bừng mắt, phát hiện Khương Ly ngủ bên phải, ấy thế mà mái tóc kia lại ở bên trái.
Trong lòng Huyền Thanh đột nhiên có cảm giác vô cùng hoang đường, hắn ngồi bật dậy.

Theo động tác đó, mái tóc đen dài của Huyền Thanh cũng rủ xuống, dài tới hông không hơn không kém.
Huyền Thanh: “.

.

.


Tóc ơi tóc à tóc nhanh dài tới eo luôn nha??!!
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment