Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 56


 
Sáng ngày khai giảng, bảng thông báo điểm tổng kết kỳ khảo sát đầu năm chật ních người.
Hai chữ Khương Ly chói lọi xếp đầu bảng, theo thứ tự, tiếp đến là Từ Hạo Văn, Nam Âm và Tưởng Tinh Vũ.
Người trước đây chưa từng lọt top 500 của khối đột nhiên áp đảo chiếm vị trí nhất toàn khối khiến những người vây xem vô cùng ngạc nhiên.
“Khương Ly là ai? Sao tôi chưa từng nghe nói về người này nhỉ! ! ?”
“Đúng vậy, 10-5 năm ngoái có người này luôn hả?”
“Bạn học lớp mình đó!”
“Là người từng bị đồn thích Từ Hạo Văn! ! “
“Đậu má! Khương Ly xếp thứ nhất!”
“Thích Từ Hạo Văn.

.

.

Má, nhắc đến làm tao nhớ lần này hai người họ được phân cùng một lớp đấy!”
“Không phải chứ? Đổi chiến thuật Nước ấm nấu ếch luôn cơ à!”

.

.

.

.

.

.
Lớp 11-1.
Thời điểm Khương Ly đi vào phòng học, cả lớp vốn nhốn nháo chợt yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cậu.
Lên lớp 11 phải chọn ban, Khương Ly chọn ban Tự Nhiên, theo thời khóa biểu, Khương Ly được xếp chung lớp với Trì Phóng, Phùng Vũ và Từ Hạo Văn.
“Chính là cậu ấy, người đứng đầu khối.”
“Đẹp trai quá!”
“Nghe nói hồi còn học ở 10-5 cậu ta từng thích Từ Hạo Văn đấy.”

“Không thể nào, chơi lớn vậy luôn à?’
Đối với những lời đồn đãi ồn ào này, Khương Ly giữ vững quan điểm mắt điếc tai ngơ, chọn một chỗ sát cửa sổ mà ngồi.

Lúc đi ngang qua Từ Hạo Văn, đối phương gật đầu với cậu rồi nói một câu: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Khương Ly gật đầu, ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ đối diện với dãy của anh ta.
Từ Hạo Văn chủ động chào hỏi Khương Ly khiến mọi người xung quanh khiếp sợ, không biết hai người đã trở nên thân thiết như thế từ khi nào, rõ ràng năm học trước Từ Hạo Văn cứ thấy Khương Ly là trốn trốn tránh tránh cơ mà?
Bạn cùng bàn của Từ Hạo Văn trước cũng học 10-6 cùng lớp với anh ta, thấy hai người chào hỏi nhau thì vô cùng kinh ngạc.

Quay đầu nhìn Khương Ly đang dùng khăn giấy lau bàn, cậu bạn này hạ giọng hỏi Từ Hạo Văn: “Hạo Văn, cậu thân thiết với cậu ấy như thế từ bao giờ vậy?”
Thân thiết?
Từ Hạo Văn thầm nghĩ, chỉ là quan hệ bạn bè quen biết mà thôi, từ mấy lần gặp Khương Ly trước đó, anh ta thấy đối phương cũng không có ý định làm thân với anh ta.
Người ngồi cách Khương Ly ở dãy đối diện là Tưởng Tinh Vũ, cựu đại diện môn tiếng Anh của lớp 10-5, thấy Khương Ly tới gần, cô nhỏ giọng chào cậu một tiếng.
Khương Ly nghe thấy quay sang nhìn, thấy cô hăm hở like cho cậu một cái, cười nói: “Cậu lợi hại thật đó nha, nhất khối luôn mà.”
Khương Ly cười với cô: “Cậu cũng giỏi lắm đấy.”
Sắp tới giờ vào lớp, học sinh cũng tới gần đủ rồi, Trì Phóng và Phùng Vũ gần như là những người tới cuối cùng.
“A Phóng.”
Người ngồi giữa lớp là Nam Âm, cô nàng vẫy tay gọi to một tiếng, ý bảo chỗ bên cạnh cô còn trống.
Phùng Vũ huých tay Trì Phóng một phen, lại ngửi thấy mùi dưa nên thâm ý cười cười với hắn.
Trì Phóng coi như không thấy nụ cười của Phùng Vũ, hắn tùy ý vẫy tay với Nam m một cái coi như có lệ, sau đó đi thẳng tới chỗ Khương Ly, cúi đầu nhìn chỗ trống bên cạnh, hỏi cậu: “Để cho tôi à?”
Dứt lời, không đợi Khương Ly đáp lại đã tự động kéo ghế ngồi xuống.
Mọi người: “??”
Khương Ly cũng thân với Trì Phóng? Từ bao giờ vậy?
Thấy thế, Nam Âm liếc Khương Ly một cái, khẽ cau đôi mày thanh tú rồi xoay người đi.
Xung quanh Khương Ly và Trì Phóng không còn chỗ trống, Phùng Vũ chỉ đành ngồi xuống vị trí cách đó hai bàn.

Vừa đặt mông xuống anh chàng này đã thân thiện tán gẫu rôm rả với bạn cùng bàn mới như thể thân lắm, mãi tới khi chủ nhiệm lớp vào mới chịu thôi.
Chủ nhiệm lớp 11-1 vốn là chủ nhiệm lớp 10-6, họ Trương tên Linh, cô đã giảng dạy ở trường này gần 20 năm, mặc dù tính tình có hơi lạnh nhạt nhưng rất nghiêm túc và xuất sắc trong việc dạy học.
Trương Linh đứng trên bục giảng điểm danh xong rồi cho từng học sinh lên tự giới thiệu.

Tiếp đến là chuyên mục cổ vũ vài câu tăng sĩ khí học tập, và cuối cùng cô chuyển sang phần tuyển cán bộ lớp.
Mặc dù Trương Linh chưa từng dạy Khương Ly, nhưng có một sự thật không thể chối cãi là Khương Ly đứng đầu lớp.

Vốn Trương Linh muốn Khương Ly làm lớp phó học tập, có điều cậu đã nói rõ mình không thích hợp nên cô chỉ có thể từ bỏ ý định này.
Về phần Trì Phóng và Phùng Vũ, hai đứa này suốt ngày đi học muộn, đã thế thành tích học tập cũng chẳng mấy khả quan, Trương Linh trực tiếp cho qua, khỏi cân nhắc chi cho mệt đầu.

Hai tên này cũng chẳng ham mấy chức vụ gì đó trong lớp, mông dính chặt ghế, quyết tâm chỉ làm một con cá muối lười biếng.

Cuối cùng, Từ Hạo Văn vẫn là lớp trưởng, Nam Âm là lớp phó, không khác gì 10-6 trước kia.
Sau phần nhận lớp là tới phần tổng vệ sinh.

Các bạn nữ chịu trách nhiệm lau bàn, quét rác, còn về phần nam thì lau cửa sổ, cửa chính và lau sàn.
Suốt kỳ nghỉ hè lớp học không được quét dọn, cửa kính tích bụi khá dày, góc trần nhà giăng một lớp mạng nhện mỏng, nếu trực tiếp dùng chổi quét sẽ không tránh được việc nó rơi xuống đầu.

Bởi vậy, Khương Ly tìm một tờ báo gấp thành mũ giấy đưa cho Trì Phóng đội.
“Mũ giấy gì chứ, nhìn ẻo lả thế.” Trì Phóng đội mũ lên, nhìn bộ dạng mình phản chiếu trên cửa sổ đầy ghét bỏ.
“Anh Trì, mày không cần thì cho tao đi!” Phùng Vũ thấy chiếc mũ này vô cùng đáng yêu, Khương Ly rất khéo tay, ở vành nón còn gấp xếp ly đầy sáng tạo.
“Cút!” Một tay Trì Phóng giữ mũ giấy trên đầu, tay kia cầm chổi tre quất cho Phùng Vũ hai cái: “Liên quan chó gì đến mày.”
“Anh Trì, miệng chê mà thân thể thành thật là không có bạn gái đâu đấy!” Phùng Vũ ai oán sỉ vả.
“Câm ngay.”
“Sao mày nỡ nói lời khó nghe với tao thế!”
Khương Ly lười phản ứng với hai tên nhàm chán này, cậu xách nửa xô nước tới bên cửa sổ định lau dọn, chưa được bao lâu đã nghe Tưởng Tinh Vũ đứng dưới nhắc nhở: “Khương Ly, xô của cậu bị rò nước rồi.”
“Hả?” Khương Ly cúi đầu nhìn, thấy quả thực dưới xô nước rỉ ra một vũng nước.

Cậu nhanh tay đổ đi, sau đó ngồi xổm xuống cúi đầu tìm vết nứt.
Đáy xô nứt ra một khe rộng 2cm.
Khương Ly sờ sờ khe nứt, quay đầu nhìn về phía thùng rác, thấy có một quả bóng cao su bị hỏng.
Suy nghĩ một hồi, cậu đổ xô nước vào xô của một bạn học đang lau, lại lấy khăn giấy lau sạch vũng nước đổ, sau đó đi tìm Trì Phóng.
Trì Phóng vừa quét mạng nhện góc trần nhà vừa câu được câu không trò chuyện với Phùng Vũ, hai người quét mãi một chỗ mà những mười phút, đừng nói mạng nhện, ngay cả sơn trên tường cũng bị quét cho tróc luôn.
Khương Ly lại gần, hỏi Trì Phóng: “Cậu có mang bật lửa không?”
Động tác của Trì Phóng và Phùng Vũ đồng thời ngừng lại, hắn tùy ý móc trong túi ra một cái bật lửa đưa cho cậu.

Thời điểm Khương Ly đưa tay nhận lấy, ngón tay hai người vô tình khẽ chạm vào nhau.
Ngón tay Khương Ly có chút lành lạnh, có lẽ vừa nhúng nước.
“Lát nữa trả cậu.” Khương Ly cầm lấy bật lửa, sau đó xoay người rời đi.
Xúc cảm vẫn còn vấn vương nơi đầu ngón tay, Trì Phóng hơi mất tự nhiên sờ sờ mũi, vừa quay đầu đã thấy Phùng Vũ ý vị sâu xa nhìn hắn chằm chằm.
Trì Phóng: “Ánh mắt của mày là có ý gì?”
“Anh Trì.” Phùng Vũ nhìn hắn, ẩn ý nói: “Vừa rồi mày nói chuyện với Khương Ly làm tao lại nhớ ra một điển cố.”
“Điển cố gì?”
“Hẹn giường?”
“.


.

.”
—— Nếu một bé gay xin người khác tý lửa thì nghĩa là bé gay đó muốn hẹn chuyện ấy.
Những lời này đột nhiên vang lên trong đầu Trì Phóng khiến hắn thiếu chút nữa là rơi luôn cây chổi trong tay.
Từng khoảnh khắc ở chung với Khương Ly dần hiện lên trong tâm trí Trì Phóng, hắn nghĩ tới những ngón tay thon dài trắng nõn nhịp nhịp trên giấy nháp, nhớ tới sườn mặt duyên dáng của cậu khi cúi đầu giảng bài cho hắn nghe, nhớ tới lúc Khương Ly cười rộ lên, cong cong khóe mắt khi nghe thông báo điểm thi tiếng Anh của hắn đạt tiêu chuẩn.

.

.
Những ký ức trong trẻo này không khỏi làm Trì Phóng ngây người, dường như trái tim hắn đang nảy sinh một thứ gì đó rất mới lạ, rất khác mà không rõ nguyên do.
Lúc này, Khương Ly đột nhiên nghe tiếng hệ thống thông báo: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 5%, chính thức lên 44%.”
“?” Khương Ly không hiểu nổi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Tâm tư thiếu niên tuổi dậy thì là thế đó, cậu đừng cố đoán làm gì.”
“.

.

.”
Thiếu niên tuổi dậy thì ẩm ương Trì Phóng đang bị chính tâm tư của mình làm cho bối rối, đang mải nghĩ chợt nghe Phùng Vũ cảm thán: “Rõ ràng chỉ mượn cái bật lửa thôi mà chúng mày cứ khiến tao ngửi được mùi gian tình ấy!”
Trì Phóng: “.

.

.

Cút!”
Trì Phóng vung chổi quét Phùng Vũ cút sang một bên, cậu ta cười ha ha, liên tục kêu gào tha mạng nhưng lại nhanh chân chạy sang trốn sau lưng Khương Ly.

Trì Phóng nhìn Khương Ly là lại nhớ tới chữ “Hẹn giường”, hắn yên lặng thu chân về, không bước sang đó.

.

.

Mình không gay, không hẹn giường.
Trì Phóng thầm niệm câu này trong lòng ba lần.
Khương Ly đang dùng dao cắt bóng cao su, Phùng Vũ ngồi xổm xuống cạnh cậu, tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
“Xô hỏng rồi, mình sửa lại chút.” Khương Ly vừa nói vừa hơ lửa cho phần bóng cao su vừa cắt dính chặt vào chỗ nứt.
Phùng Vũ: “Đậu má, thế cũng được hả?”

“Dùng tạm thôi, cũng được đó.” Khương Ly thuận tay ném bật lửa cho Phùng Vũ, sau đó cố định chỗ vừa dán.
Phùng Vũ nghịch nghịch bật lửa của Trì Phóng một lúc, nhớ tới chuyện Khương Ly từng tìm bật lửa đem trả cho Trì Phóng, chợt cười nói: “Chiếc bật lửa này là quà sinh nhật ông ngoại tặng cho anh Trì đấy.

May mà ngày đó cậu tìm trả cho anh Trì, nếu bị người khác nhặt được chắc nó một đi không trở lại luôn quá.”
Bởi cậu cố tình thả chậm tiến độ theo đuổi nên thông tin về Trì Phóng cậu nắm được vô cùng ít, cậu cũng không chủ động tìm hiểu làm gì, nghe cậu nói như vậy liền hỏi: “Sinh nhật? Khi nào thế? Qua chưa?”
“Qua rồi.” Phùng Vũ nói: “Ngày 21 tháng 5, mới qua thôi.”
Khương Ly đang kiểm tra vết nứt, nghe Phùng Vũ nói thì giật mình, động tác trong tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta: “Cậu nói sinh nhật cậu ấy ngày nào cơ?”
Phùng Vũ: “Ngày 21 tháng 5 đó.”
“Tháng 5.

.

.

ngày 21 ư.

.

.” Giọng Khương Ly có chút hoảng hốt, cậu quay đầu nhìn về phía Trì Phóng đang dựa tường, cúi đầu chơi điện thoại kia.
—— Giang Trạm, sinh nhật anh hôm nào?
—— Baidu có, em tự tra đi.
—— Em muốn nghe anh nói cơ.
—— Ngày 21 tháng 5.
Ngày 21 tháng 5, sinh nhật Giang Trạm cũng vào ngày này.
—— Giang Trạm, chúng ta đặt tên cho nhóc mèo này đi, anh nghĩ nên gọi nó là gì?
—— Nhu Mễ đi.
……
—— Cậu vừa nói gì?
—— Tôi kêu cứ gọi nó là Khương Nhu Mễ đi.
Hai đoạn ký ức cứ đan cài vào nhau, một vài chuyện tưởng chừng vô tình bỗng như được một sợi dây vô hình xâu chuỗi lại khiến Khương Ly chợt nhận ra điều gì đó.

Cậu ngơ ngẩn nhìn người đang dựa tường kia.

.

.

Là anh phải không?
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment