Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 60


Tuổi dậy thì vườn trường ấy à, lớp học nào không lưu truyền mấy quyển sách 18+ cơ chứ? Đủ loại từ tiểu thuyết, truyện tranh cho tới tạp chí, luôn sẵn một nguồn phong phú cho anh em nào hứng thú.

muốn xem.

Cho nên vừa nghe chữ “phim”, chưa cần nói phim gì thì cả lớp đã ngầm hiểu với nhau rồi.
Trương Linh hỏi Trì Phóng khiến mọi người suýt chút nữa lại cười phá lên, nhưng vì đó là Trì Phóng nên chỉ đành nghẹn không dám phát ra tiếng.
Cái gọi là “Bùn vàng dính đũng qu.ần, không phải shit cũng thành shit” là đây.

Nồi từ trên trời rơi xuống, Trì Phóng không muốn gánh cũng phải gánh, hắn tức đến đen mặt luôn rồi, đang định quăng nồi trở lại đã thấy Phùng Vũ tự chui đầu vào lưới: “Cô ơi, em tự thú, tờ giấy kia là do em viết, không liên quan gì đến anh Trì hết á!”
Cậu ta vừa lên tiếng, phòng học vốn im lặng lại “Phụt” một tiếng bật cười, dường như mọi người hết nhịn nổi nữa rồi, có một thì có hai, tiếng cười chậm rãi lan ra khắp lớp.
“Yên lặng!”
Trương Linh gõ bàn, quay đầu lạnh lùng nhìn cả lớp: “Buồn cười lắm à? Ai còn cười nữa thì đứng lên bục giảng cười cho tất cả mọi người xem!”
Trương Linh dạy ở ngôi trường này đã có thâm niên, vì quanh năm cô luôn đeo cặp kính gọng đen cũ kỹ, tóc búi cao chỉn chu, đã thế mặt lúc nào cũng nghiêm khắc lạnh lùng nên không ít học sinh sau lưng lén gọi cô là Diệt Tuyệt sư thái.
Câu nói của cô nhưng ấn phải công tác nào đó, và tiếng cười lập tức ngừng bặt.
Trương Linh đảo mắt nhìn quanh lớp một vòng, thấy tất cả đã ngừng cười, lúc này mới nhìn về phía Phùng Vũ: “Phùng Vũ, trò nói tờ giấy này là do trò viết? Không liên quan gì tới Trì Phóng?”
“Đúng vậy thưa cô, em có tội!”
Phùng Vũ đứng lên, bấy giờ mất bò mới lo làm chuồng, cậu ta phải cố đấm ăn xôi ngăn cơn sóng giữ đập tan tình anh em thắm thiết giữa cậu ta và anh Trì mới được.

Cậu ta dạt dào cảm xúc trình bày: “Vừa rồi em nhắn tin cho Trì Phóng, ai ngờ cậu ấy toàn tâm toàn ý muốn học tập, một lòng muốn nhào vào biển tri thức rộng lớn, căn bản đâu có để ý đến em.

Bởi vậy em mới dùng tới hạ sách viết giấy ném đó chứ, cô ơi, cô phải tin đây thực sự là lỗi của một mình em, em có tội!”
Trì Phóng: “.

.

.” Mày chết chắc rồi con trai ạ! !
“Thật sao?” Hiển nhiên Trương Linh không tin những lời Phùng Vũ nói, cô từng chủ nhiệm lớp 10-6, hai tên này là học trò của cô, có đức hạnh gì đương nhiên cô biết.

Trì Phóng mà một lòng nhào vào biển rộng tri thức ấy hả? Những lời này có khi đánh rắm còn vang hơn.
Lười nghe Phùng Vũ nói nhảm, cô chĩa nòng súng về phía tên còn lại: “Trì Phóng, nếu trò toàn tâm toàn ý học tập, vậy trò nói xem, vừa rồi cô giảng tới đâu?”
Trì Phóng: “.

.

.”
Từ nãy tới giờ tâm trí Trì Phóng luôn đặt trên người Khương Ly, Trương Linh giảng gì hắn căn bản đâu có lọt tai.


Nghe lý do thoái thác chối tội của Phùng Vũ, hắn cực kỳ muốn vạch đầu cậu ta ra xem trong có phải toàn phân hay không, sao nói câu nào nghe thối câu đó thế.
Khương Ly ngồi ngay cạnh, muốn nhắc Trì Phóng lắm nhưng Trương Linh cứ đứng kè kè ở đó nên cậu không dám.
Bảo trọng nha!
Cuối cùng, cả Trì Phóng lẫn Phùng Vũ đều bị đuổi ra ngoài đứng phạt.
Ra đứng phạt mà mặt mày Trì Phóng cứ sầm sì như thể bị quẹt nhọ nồi, Phùng Vũ thấy vậy đành cười gượng hai tiếng, thấp giọng nói: “Anh Trì, đừng nóng giận, tao sai rồi! Thật ra đọc truyện tranh BL cũng có vấn đề gì đâu, thỉnh thoảng nghe em gái kể cốt truyện là tao cũng muốn đọc thử lắm đấy.”
Trì Phóng: “.

.

.” Ông đây không chỉ muốn đọc mà còn muốn thực hành luôn.

.

.
Trì Phóng thầm tự mắng mình một câu “Cầm thú”, kịp thời ngăn chặn con quỷ trỗi dậy trong lòng rồi nghiêng đầu nhìn về phía Khương Ly.

Đúng lúc Khương Ly cũng quay sang nhìn Trì Phóng, hai bên nhìn nhau, cậu còn chớp chớp mắt mấy cái ý bảo hắn ngoan ngoãn chịu phạt đi.
Ầy, bọn hắn tâm linh tương thông thế đấy.
Trì Phóng khẽ cười, lòng vốn bực bội bỗng tiêu tán đâu hết, hắn lười biếng dựa vào tường, hình như bị phát đứng cũng không đáng ghét như hắn nghĩ.
Phùng Vũ thấy hắn nhếch môi cười, không thể hiểu nổi nên nhìn theo, đúng lúc bị Trương Linh bắt được.
“Đậu má!”
Phùng Vũ lập tức rụt đầu về, vỗ vỗ ngực cho bớt sốc: “Suýt nữa bị sư thái hù chết rồi.”
“Chú ý tiền đồ của mày?” Trì Phóng liếc mắt nhìn cậu ta.
“Lần trước sư thái tới thăm nhà tao, thăm hỏi thế nào mà tao suýt bị quét ra khỏi nhà luôn đấy.” Phùng Vũ sợ sệt kể lể: “Đúng rồi anh Trì, kết bạn WeChat lại coi.”
Phùng Vũ rút điện thoại gửi lời mời kết bạn cho Trì Phóng, mới mở WeChat đã thấy cả chục người gửi lời mời kết bạn cho cậu ta, tất cả đều là —— Anh Phùng, thêm bạn đê, cho tao xin cái link phim nào.
Phùng Vũ: “.

.

.” Đám chóa này dám coi cậu ta thành người bán phim segg! ! ? ? ?
Hai người đứng tới lúc tan tiết mới được Trương Linh tha cho vào lớp, Phùng Vũ vừa vào đã bị một đám nam sinh vây quanh.
“Phùng Vũ, đồ tốt phải biết chia sẻ cho anh em chứ, cứ giấu giấu diếm diếm thì bạn bè quái gì?”
“Đúng thế, anh Trì không xem thì tụi tao xem!”
“Hôm nay cha mẹ tao trực ca đêm, Phùng Vũ, mày cầm ra đây, anh em mình cùng nhau nghiên cứu.”
“Được được được, vụ này hay đấy.”
Phùng Vũ: “.


.

.” Tao sợ chúng mày xem được sẽ đánh chết tao mất.
Trì Phóng về chỗ, Khương Ly liền thò đầu qua hỏi: “Phùng Vũ nói phim gì vậy?”
Chỗ ngồi vốn đã chật, cậu ghé sang khiến hai người gần như dán vào nhau, Trì Phóng sợ Khương Ly biết hắn có ý đồ xấu với cậu nên đành giả vờ không kiên nhẫn mà nói: “Sao tôi biết được, cũng chẳng phải của tôi.”
“Cậu không biết à?” Khương Ly nghi ngờ hỏi: “Phùng Vũ nói cậu ấy còn có truyện tranh nữa.”
“Đương nhiên tôi không.

.

.” Trì Phóng đang nói chợt im bặt, nghĩ đến bộ truyện đầy sắ.c tình đêm qua, hắn chột dạ hắng giọng ho một tiếng: “Có gì đẹp cơ chứ, không đọc.”
“Ồ.”
Khương Ly chăm chú nhìn Trì Phóng, như suy ngẫm cái gì đó, lại rút từ balo ra hai bộ đề đặt trước mặt hắn: “Đây, vậy để mình cho cậu xem một thứ rất đẹp.”
Trì Phóng: “.

.

.” Thôi để tôi đây đi xem phim còn hơn!

.

.

.

.

.

.

.

.

.


Trương Linh cầm tài liệu về văn phòng, thấy vậy, thầy giáo ngồi cạnh lên tiếng hỏi: “Cô Trương, hôm nay Trì Phóng với Phùng Vũ lớp cô lại gây chuyện gì thế? Nãy tôi xuống thấy hai đứa nó bị phạt đứng ngay cửa.”
“Không có gì, đi học không nghe giảng nên bị tôi đuổi ra ngoài.” Trương Linh vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.
“Hai học sinh này ấy à, một đứa có quyền một đứa có tiền, cứ ỷ vào bối cảnh nên ngày nào cũng đến trễ về sớm, thành tích học tập thì kém.

Theo tôi, hai đứa này không phải loại người tốt lành gì đâu, khổ cho cô Trương rồi, chủ nhiệm đúng lớp có hai đứa nó.” Thầy giáo từng dạy lớp 10-6 nên có ấn tượng cực kém với hai học sinh này.
Nhà có quyền trong miệng thầy giáo ý chỉ Trì Phóng, có cha là giám đốc của một công ty niêm yết nổi tiếng ở thành phố B, chú là giám đốc Sở giáo dục tỉnh; nhà có tiền ý chỉ Phùng Vũ, nhà họ Phùng giàu có nhất nhì huyện Tượng Thành, thậm chí còn từng tặng trường học những hai tòa nhà dạy học.
Trương Linh nghe thầy giáo nói thì mày cau lại, giọng điệu lãnh đạm nói: “Hai trò ấy đều là học trò của tôi, bất luận thành tích có như thế nào, chí ít cũng chưa từng làm ra những chuyện thương thiên hại lý gì.

Mong thầy Chu nói chuyện cẩn thận chút.”
Thầy Chu sửng sốt, lại cười mỉa một phen: “Không phải tôi đang bất bình thay cô sao cô Trương hahahaha.”
Thấy Trương Linh không muốn nói chuyện, thầy giáo kia chỉ đành thôi, thầm lẩm bẩm “Làm bộ làm tịch”.
Trương Linh cũng không để ý tới đối phương, chỉ mở sách giáo khoa ra soạn giáo án cho tiết kế tiếp.
————
Tiết năm, tiết sáu chiều thứ 2 là tiết thể dục.
Hôm nay là ngày khai giảng nên thầy thể dục cũng không khó dễ mọi người làm chi, sau khi điểm danh thì cho tất cả tự do hoạt động.
Tháng chín rồi mà nhiệt độ ngoài trời vẫn gần 35 độ, đối với nữ sinh mà nói, tiết thể dục còn chẳng bằng ngồi trong lớp hưởng quạt mát, nhưng với nam sinh ấy à, tiết thể dục quả thực là thiên đường bay nhảy tự do.
Phùng Vũ khoác vai kéo Trì Phóng đi chơi bóng, thấy Khương Ly đang ngồi dưới gốc cây hưởng thụ bóng mát, cậu ta vẫy vẫy tay: “Khương Ly, lại đây chơi bóng đi, ngồi đó làm gì?”
“Các cậu chơi đi.” Khương Ly phất phất tay, cậu định tranh thủ tiết thể dục ghi lại những ý chính trong tiết hôm nay cho Trì Phóng.
Bạn học thường chơi bóng với bọn Phùng Vũ không ít, ấn tượng của họ về Khương Ly ngoại trừ đứng đầu khối thì chỉ còn vụ yêu thầm Từ Hạo Văn.

Thấy Phùng Vũ gọi Khương Ly lại chơi bóng, mọi người không khỏi tò mò: “Ấy Phùng Vũ, mày với anh Trì thân với Khương Ly từ khi nào vậy? Sao trước tụi tao chưa từng biết?”
“Tình bạn giữa những người đàn ông thành lập lúc nào mà chẳng được.” Phùng Vũ huých vai Trì Phóng: “Đúng không anh Trì?”
Trì Phóng: “Không.”
“Không cái gì?”
Không phải tình bạn, ông đây là tình yêu.
Trì Phóng trợn mắt, lười để ý tới Phùng Vũ, hắn giật lấy quả bóng trong tay cậu ta rồi ném về phía Khương Ly: “Đến đây.”
Khương Ly giơ tay bắt trọn quả bóng, hỏi: “Làm gì?”
“Lại đây chơi bóng.” Trì Phóng ngoắc ngoắc tay gọi cậu.
Khương Ly ngước mắt nhìn mặt trời chói chang, trong lòng vô cùng ghét bỏ.

Cậu không phải không thích chơi bóng rổ, mà là không thích chơi bóng rổ ngoài trời, đặc biệt là chơi lúc ba giờ chiều ánh nắng độc hại nhất.
Thấy Khương Ly vẫn không nhúc nhích mà ném trả bóng cho Trì Phóng, mọi người xung quanh sửng sốt ồ lên.
“Anh Trì, cậu ấy không thèm nể mặt mày kìa!”
“Hóa ra người đứng đầu khối lại kiêu ngạo như thế, ngay cả anh Trì cũng không thèm nể mặt.”
“Hình như cậu ấy không biết chơi bóng rổ, tao chưa từng thấy cậu ấy chơi bao giờ.”
“Hình như thế thật, tao cũng chưa từng thấy.”
“Không biết chơi cũng không sao, tới đây học cũng được mà.”
“Anh Trì mời không nổi rồi, mất mặt quá.”
Mọi người tao một câu mày một câu khiến Trì Phóng cũng thấy mất mặt thật, hắn suy nghĩ chút, lại gọi Khương Ly: “Cậu lại đây, lần này tôi thi tiếng Anh cho cậu 80 điểm.”
Hắn vừa dứt lời là mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, đầy nghi ngờ như muốn nói: Anh Trì, lưỡi mày bị trật khúc nào à, bài kiểm tra gần nhất của mày có mỗi 42 điểm thôi.
Khương Ly vẫn ngồi đó, ra hiệu cho Trì Phóng: “90”.
Hắn cò kè mặc cả: “85!”

“95.”
“.

.

.”
Trì Phóng thầm mắng một câu “Nhóc khốn nạn”, cuối cùng đành cắn răng thỏa hiệp: “90 thì 90!”
“Được thôi.” Khương Ly đã đạt được mục đích, cậu đứng dậy đi tới trước mặt Trì Phóng, giơ ngón út ra: “Cậu hứa đi.”
“Cậu còn sợ tôi lừa cậu à.” Trì Phóng cười lạnh một tiếng, hắn rất khinh thường loại hành động ấu trĩ này, cơ mà vẫn ngoan ngoãn giơ ngón út ra ngoắc tay hứa với cậu.
Hai ngón tay ngoắc vào nhau, Khương Ly vô cùng hài lòng, cong mắt cười với hắn: “Đừng lừa mình nhé!”
“Biết rồi biết rồi, phiền quá đấy.” Trì Phóng rút tay về, tuy giọng điệu có chút chán ghét nhưng khóe môi nhếch lên lại làm lộ tâm trạng của hắn: “Đúng rồi, giờ chơi bóng được chưa? Mà cậu có biết chơi không?”
“Biết đôi chút.” Khương Ly giơ ngón tay ước lượng.
“Vậy được, cứ theo sau tôi, đừng chạy lung tung kẻo bị thương.”
“Ừm.”
Đám bạn xung quanh thấy hai người nói chuyện thì ngơ ngác nhìn nhau, cứ cảm thấy có cái gì quái quái nhưng lại không giải thích nổi.
Riêng Phùng Vũ thì khác.
Quanh năm suốt tháng cậu ta bị em gái hủ nữ đầu độc nên nhìn phát biết ngay, thầm cảm thán một câu: “Tên tâm cơ!”
Nhóm chia thành hai đội, Trì Phóng và Khương Ly với ba người khác lập thành một đội, Phùng Vũ và bốn người nữa thành đội đối diện.
Khương Ly cao 1m75, không cao cũng không phải là người thấp nhất, nhưng dáng người của cậu lại gầy gò thanh mảnh nhất.

Trì Phóng dặn cậu chú ý, cẩn thận kẻo lát nữa bị người ta xô ngã.
Khương Ly gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ chú ý.
Phùng Vũ bên cạnh nghe được, cười hì hì nói: “Khương Ly à, cậu yên tâm, lát nữa anh em thả cho cậu chạy thoải mái luôn!”
Mấy người trong đội cũng đi theo phụ họa: “Đúng đúng đúng, cho cậu chạy tới bến luôn!”
“Vậy à?” Khương Ly cảm kích: “Thế cảm ơn các cậu trước nhé!”
Trì Phóng: “.

.

.” Dám trêu chọc người của ông à, đánh chết đầu chó của chúng mày giờ.
Trận đấu bắt đầu, Trì Phóng và Phùng Vũ nhảy lên đón bóng, sức bật của Trì Phóng tốt hơn nên thành công đoạt bóng về phía đội mình.
Sau vài lượt truyền cuối cùng bóng cũng đến tay Khương Ly, có người lao tới muốn đoạt lấy, cậu nhanh chóng tạo động tác giả tránh đi, lui về sau hai bước tới vạch ba điểm thì bật người ném rổ.
Quả bóng rổ cam cam vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung rồi thành công lọt lưới.
Khương Ly xoay xoay cổ tay, mỉm cười nhìn đám người đang đần ra nhìn cậu, chân thành nói: “Cảm ơn các cậu đã nhường mình.”
Mọi người: “.

.

.”
Đậu móa, mặt rát dã man! ! !
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment