Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 62


 
Trì Phóng bị Khương Ly ôm eo, cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều bị cậu giày vò muốn điên.

Lý trí bảo phải đẩy Khương Ly ra đấy, nhưng cánh tay hắn vẫn ôm chặt Khương Ly vào lòng.
Dường như Khương Ly không hề cảm nhận được sự quẫn bách của Trì Phóng, dụi đầu vào ngực hắn có lẽ chưa đủ nên chẳng biết từ lúc nào chân cậu đã chui vô giữa hai đùi hắn mà cọ cọ vài lần.
Ý chí đàn ông lúc sáng sớm là yếu ớt nhất, Trì Phóng bị cậu cọ tới mức nóng hết cả người, bộ phận nào đó trên người cũng không chịu thua mà ngẩng cao chào mặt trời sớm mai.
Trì Phóng: “.

.

.” Mẹ nó, đã nói cậu không được cọ nữa cơ mà!
Hai người dán sát vào nhau, Khương Ly cũng cảm nhận được phản ứng của Trì Phóng, cậu cọ cọ chân thêm hai lần rồi mơ màng ngẩng đầu hỏi: “Trì Phóng, hình như.

.

.

thứ gì đó của cậu vừa động đậy hả?”
Lúc này Khương Ly vẫn còn đang ngái ngủ như thể không hề biết chuyện gì đang xảy ra, càng là thế càng khiến Trì Phóng chịu không nổi.
Trong lòng Trì Phóng chửi thầm một câu, tay hắn ấn vai Khương Ly rồi lật người đè cậu xuống dưới thân.
Tay Trì Phóng giam cầm Khương Ly, cơ thể hai người cách một lớp áo ngủ mỏng manh dán sát vào nhau, tư thế quá mức ái muội này khiến giọng hắn cũng trầm khàn hẳn đi: “Cái gì của tôi vừa động đậy? Hửm?”
“Của cậu mà, mình đâu có biết.” Khương Ly bị Trì Phóng đè đến mức khó chịu, kéo kéo áo hắn ý bảo tránh sang một bên: “Đến lúc rời giường rồi, cậu đừng đè mình nữa mà.”
“Đè cậu? Vừa rồi không phải cậu cũng cọ tôi đến là vui vẻ đó sao?” Trì Phóng không chỉ không buông mà còn ôm chặt hơn, ánh mắt lơ đãng rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp của người dưới thân.
Khương Ly đang mặc trên người áo ngủ rộng thùng thình của hắn, cúc trên cổ không biết đã tuột tự bao giờ, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, dưới nền áo ngủ sẫm màu, màu trắng nõn ấy càng thêm lóa mắt.
Ánh mắt Trì Phóng dán chặt lên cần cổ Khương Ly, đột nhiên cảm thấy yết hầu khô nóng, muốn cúi đầu xuống liếm một chút.
Nghĩ tới đây, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trì Phóng cúi xuống, nhẹ nhàng dán đôi môi lên xương quai xanh Khương Ly rồi khẽ mân mê, làn da mịn màng ấy khiến hắn nhịn không nổi nữa, há miệng cắn một cái.
Nam sinh tuổi dậy thì khí huyết phương cương, không biết tiết chế, một cắn này cũng không cân nhắc nặng nhẹ, Khương Ly đau đớn khẽ “Ưm.

.

.” một tiếng mới khiến Trì Phóng giật mình tỉnh táo.


Bấy giờ Trì Phóng mới nhận ra mình đang làm cái quái gì, hắn như bị điện giật buông Khương Ly ra, để lại một câu “Tôi đi rửa mặt” rồi chạy trối chết ra khỏi phòng.
Khương Ly giữ nguyên tư thế khi hắn ôm, cậu cứ thế nằm ngắm trần nhà, nhìn hồi lâu rồi không nhịn nổi nữa xoay người úp mặt vào gối phì cười.
Ai dà, so với Giang tổng ham mê mỹ sắc túng dục hại thân năm đó thì bạn nhỏ Trì Phóng đúng là một thiên sứ siêu dễ thương!
Trì Phóng nói đi rửa mặt nhưng thật ra hắn phải tới dội nước lạnh điên cuồng cho hạ hỏa bớt.
Chờ hắn ra khỏi nhà tắm đã thấy kẻ chủ mưu thay đồng phục sẵn sàng, còn tiện tay cho Khương Nhu Mễ ăn cá hộp nữa chứ.
Ngày thường Trì Phóng đi học thì ông ngoại sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cho hắn, tối qua Khương Ly ngủ lại nhà họ nên đương nhiên bữa sáng không phiền tới ông ngoại nữa.
Khương Ly nấu mì, cậu bưng ra cho ông ngoại một phần trước, ông cụ nhận lấy rồi vui vẻ cười nói: “Ngoan quá, ngoan quá, Tiểu Phóng mà được như con thì tốt.”
Trì Phóng nhún vai.
Ăn bữa sáng xong, Trì Phóng và Khương Ly cùng nhau tới trường.
Sáng nay Trương Linh mang tới cho mọi người một tin tức, tuần sau sẽ có lãnh đạo Sở Giáo dục tỉnh tới trường thanh tra.

Trường học yêu cầu học sinh nghiêm chỉnh chấp hành nội quy, không được xuất hiện tình trạng đi trễ về sớm, nếu xảy ra tình trạng đánh nhau gây gổ sẽ nghiêm khắc xử phạt.
“Đặc biệt là hai trò Trì Phóng và Phùng Vũ.” Trương Linh đặc biệt nhấn mạnh hai phần tử cá biệt này, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Từ hôm nay trở đi, các trò nhất định phải tuân thủ đúng nội quy nhà trường, không được phép đi trễ về sớm, biết chưa?”
Trì Phóng giơ tay phản bác: “Thưa cô, nói vậy là không công bằng rồi, kỳ này em đã tới trễ lần nào đâu.”
“Học kỳ này mới qua được một ngày thôi, trò có bản lĩnh một tuần không đến muộn ngày nào hẵng phản kháng, biết chưa?” Trương Linh liếc hắn, lại nhìn về phía Phùng Vũ: “Nghe thấy không, Phùng Vũ?”
“Nghe thấy rồi ạ!” Phùng Vũ lớn tiếng trả lời, “Thề sống chết bảo vệ hình tượng trường mình.”
“Nói hươu nói vượn gì đó!” Trương Linh hừ một câu, không nói gì nữa, mở sách và bắt đầu giảng bài.
Tan học, mọi người vây kín bàn Trì Phóng, anh một câu tôi một câu thảo luận về chuyện lãnh đạo tới khảo sát tình hình.
“Lãnh đạo tỉnh đấy, là chú của anh Trì phải không?”
“Không thể nào? Huyện ta bé tí, nào đáng giá để giám đốc Sở giáo dục tự mình tới kiểm tra cơ chứ!”
“Đúng thế, chắc là một lãnh đạo phân ban nhỏ thôi.”
“Anh Trì, là người nhà mày thật hả?”
“Sao tao biết được.” Trì Phóng lười biếng tựa người vào ghế, tay cầm bật lửa nghịch, hắn đúng thật không hề nhận được tin về chuyện này.
Phùng Vũ mượn được cái gương của Tưởng Tinh Vũ, thế là cậu ta cứ soi tới soi lui: “Xem ra cuối tuần tao phải đi cắt tóc mới được, anh Trì, Khương Ly, hai người có muốn đi cùng không?”
Trì Phóng “À” một tiếng, không đồng ý cũng không phản đối, có điều lấy hiểu biết của Phùng Vũ về hắn, như vậy tức là không từ chối.
“Mình không đi, mình muốn đi chọn máy tính second-hand.”
Không có máy tính rất bất tiện, máy tính mới thì Khương Ly mua không nổi nên cậu định mua một chiếc máy tính second-hand dùng tạm trước đã.
“Anh Trì, vậy chúng ta cùng đi nha.” Phùng Vũ nói: “Tao nghe Nhị Đồng nói trên phố đi bộ có mở một tiệm làm tóc mới, trình độ thợ cắt tóc ở đó cũng khá lắm.”
“Không đi.” Trì Phóng không có hứng thú.
Phùng Vũ: “.


.

.” Thứ đàn ông trọng sắc khinh bạn, mới nghe Khương Ly nói không đi là từ chối ngay được.
Phùng Vũ chịu một vạn điểm thương tổn biểu thị cậu ta không thể chịu nổi nữa, đành đau đớn xuống tìm an ủi chỗ các anh em tốt cuối lớp.
Cậu ta vừa đi, Trì Phóng liền lên tiếng hỏi Khương Ly: “Cậu muốn mua máy tính mới?”
“Ừ.” Khương Ly gật đầu: “Cuối tuần cậu có rảnh không? Đi giúp mình xem máy tính nhé?”
Trì Phóng trầm ngâm hồi lâu: “Đa số phần cứng của máy tính second-hand đều có lỗi, không bền, cậu cứ lên mạng mua linh kiện rồi về đây tôi lắp ráp cho.”
“Mình không hiểu biết quá nhiều về phần cứng và hiệu suất máy tính, hay cậu chọn giúp mình có được không?”
“Được.” Trì Phóng một tay chống cằm, một tay xoay bút, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Vậy tôi sẽ được lợi gì đây?”
“Mình mời cậu ăn cơm nhé?” Khương Ly đề nghị, thấy Trì Phóng có vẻ ghét bỏ, liền đề nghị: “Hay cậu tự quyết định đi?”
“Tôi muốn.

.

.”
Lời nói quanh quẩn đầu môi chót lưỡi bị Trì Phóng nuốt về, hắn duỗi tay búng trán Khương Ly một cái: “Cho cậu thiếu nợ trước, điều tôi cần giờ cậu chưa cho nổi đâu.”
Khương Ly xoa xoa cái trán bị hắn búng, thấp giọng nói: “Chưa chắc đâu nhé.”
Tiếng Khương Ly quá bé, Trì Phóng không nghe rõ: “Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì.” Khương Ly cười nói, “Mình nhớ rồi, dù sao mình thiếu nợ cậu đã đủ nhiều, cũng không kém thêm lần này nữa.”
Trì Phóng nghe vậy, hừ cười một tiếng, móc điện thoại ra lên trang web điện tử chọn giúp cậu vài linh kiện máy tính.

Khương Ly cũng nghiêng người nhìn màn hình điện thoại của hắn, hai người vừa chọn vừa tán gẫu.
Cảnh này lọt vào mắt Nam Âm đứng cách đó không xa, cô không biết Trì Phóng và Khương Ly thân thiết như vậy từ bao giờ, rõ ràng năm ngoái Trì Phóng còn không hề biết Khương Ly là ai, vậy mà bây giờ bám nhau như thể bạn bè lâu năm vậy.
Bạn cùng bàn kêu hai tiếng vẫn không thấy Nam Âm đáp lại, nhìn theo ánh mắt cô thấy Trì Phóng nhoài người nằm ghé lên bàn Khương Ly, không biết hai người đang trò chuyện điều gì mà vui cười hớn hở.
“A Âm, từ bao giờ mà quan hệ giữa Trì Phóng và Khương Ly lại tốt như vậy?” Bạn cùng bàn vỗ vai Nam Âm, thắc mắc hỏi.
“Sao mình biết được.” Nam Âm thu hồi tầm mắt, mở sách bài tập ra luyện nhưng chẳng vào đầu được chữ nào.
“Không phải Khương Ly từng thích Từ Hạo Văn ư?” Bạn cùng bàn nhỏ giọng hỏi: “Nhưng đâu thấy cậu ta theo đuổi Từ Hạo Văn? Ngược lại, hình như cậu ta có gì đó với Trì Phóng thì phải, tối qua mình còn thấy cậu ta và Trì Phóng cùng nhau về nhà, chẳng lẽ cậu ta đổi mục tiêu rồi?”
“Cậu đừng nói linh tinh, hai người đó chẳng qua chỉ là bạn thôi.” Giọng điệu Nam Âm vô cùng lạnh lùng, có vẻ rất không vui với việc Trì Phóng với Khương Ly lôi lôi kéo kéo nhau đến là náo nhiệt như thế.
“Mình nói bừa vậy thôi.” Bạn cùng bàn thấy cô không vui, đành cười gượng một tiếng rồi lắt léo đổi đề tài.
Nam Âm vừa thất thần vừa nói chuyện, tâm tư đặt hết ở chỗ Trì Phóng và Khương Ly bên kia.


Cô nhớ lại ngày Khương Ly trả bật lửa cho Trì Phóng, lời Phùng Vũ từng nói chợt văng vẳng bên tai, trong lòng nảy sinh một nỗi bất an khó nói.
Do dự đôi phút, Nam Âm quyết định lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trì Phóng.
Trì Phóng đang hỏi Khương Ly xem cậu muốn vỏ máy tính màu gì, chợt WeChat hiện thông báo, thế là hắn tiện tay mở xem.
—— Nam Âm: A Phóng, cuối tuần là sinh nhật mình, mình muốn rủ mọi người đi hát, cậu có tới không?
Khương Ly dựa gần người Trì Phóng, tự nhiên cũng thấy được tin nhắn của Nam Âm, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Nam Âm theo bản năng, trùng hợp là đối phương cũng nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Ly thấy trong mắt cô gái đầy những cố chấp và lạnh lùng khó đoán.
Khương Ly cười với cô một cái, rồi quay người đi ngay.
Nam Âm thích Trì Phóng, chuyện này Phùng Vũ đã sớm kể cho Khương Ly biết, chỉ là Trì Phóng không có ý gì với cô ấy nên cậu cũng không để tâm.
Trì Phóng thuận tay trả lời tin nhắn, nói hắn có hẹn với Khương Ly, không đi.
Nam Âm đọc tin nhắn của Trì Phóng, cô khẽ cắn môi, cố nén nỗi thất vọng trong lòng, ngay cả sinh nhật cũng chẳng muốn tổ chức nữa.
Nói muốn mời mọi người tới mừng sinh nhật là vì Trì Phóng chắc chắn sẽ không đồng ý tới một mình mà thôi.

Đã mời đến nước này mà Trì Phóng vẫn không tới thì sinh nhật cô còn nghĩa lý gì nữa chứ?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.
Cuối tuần, tất cả linh kiện máy tính Khương Ly mua đã giao tới, cậu gọi Trì Phóng tới nhà hỗ trợ lắp ráp.
Từ nhỏ Trì Phóng đã thích mày mò những sản phẩm điện tử này, trước kia cũng hắn cũng từng tự mình lắp ráp máy tính, rất nhanh máy tính của Khương Ly đã được hắn làm xong, tiện gọi nhân viên tới lắp mạng luôn.
Khương Ly tranh thủ nhặt giấy rác trên sàn phòng khách, Trì Phóng nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi vòng vòng quanh phòng khách cho biết, vòng thế nào mà vòng thẳng vào phòng Khương Ly luôn.
Khương Ly đã tới nhà Trì Phóng rất nhiều lần nhưng đây mới là lần đầu tiên Trì Phóng được tới nhà Khương Ly.
Trì Phóng phát hiện phòng Khương Ly thực sự rất nhỏ, rộng lắm cũng chỉ bằng một nửa phòng hắn, kê một giường một bàn một ghế đã chật kín luôn rồi.
Ánh sáng trong phòng rất kém, đã thế khoảng cách giữa các nhà trong khu phố cổ còn sát sạt nhau.

Trì Phóng cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, khoảng cách giữa nhà Khương Ly và nhà bên cạnh chỉ hơn nhau một mét là nhiều, nếu không phải cửa sổ được trang bị lưới chống trộm thì người lạ có thể dễ dàng trèo vào đây.
Trì Phóng rời mắt khỏi cửa sổ, chú ý tới bàn học cạnh đó.
Bàn học hình chữ nhật cũ kỹ nối liền với giá sách ba tầng, trên đó chất đầy sách giáo khoa từ cấp hai đến cấp ba, góc bàn bên trái còn có một chiếc đèn học nho nhỏ.
Trì Phóng tưởng tượng ra cảnh ngày nào Khương Ly cũng ngồi đây học bài, thế là tiện tay cầm lấy một quyển mở ra xem.
Đó là một quyển sách bài tập toán kín đặc chữ.
Trì Phóng phát hiện nét chữ trong cuốn sách này rất khác với nét chữ của Khương Ly hiện tại.

Nét chữ ở trong sách đều đặn hơn, còn nét chữ hiện tại có phần rồng bay phượng múa rực rỡ hơn nhiều, cũng giống như tính cách của cậu vậy, có sự thay đổi rất lớn.
Trì Phóng xem mà hứng thú bừng bừng, tập sách không nhiều tranh nên lật một hồi đã hết, không ngờ lật đến trang cuối lại rơi ra một bức chân dung.
Bức chân dung này vẽ Từ Hạo Văn, khuôn mặt cậu thiếu niên được phác họa vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã biết người vẽ rất cẩn thận, bên dưới còn ghi ngày tháng năm cùng chữ ký rõ ràng.
Trì Phóng: “.

.

.”
Trong lòng chỉ có học tập gì chứ, Khương Ly cậu được lắm! ! !
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment