Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 72


 
Cả hai đều chưa thành niên, Khương Ly chỉ tùy hứng trêu chọc vậy thôi chứ không dám quá trớn, hai người chơi game một lúc rồi tắt đèn đi ngủ.
Khương Ly nằm trên giường ngẫm nghĩ một hồi, hôm nay chỉ thấy mỗi quản gia và người giúp việc chứ không hề thấy cha Trì Phóng đâu, lên tiếng hỏi một câu.
Một tay Trì Phóng đặt trên eo Khương Ly, tay kia mân mê vờn kéo tay cậu, nghe cậu hỏi chỉ thản nhiên trả lời: “Ông ấy rất bận, em không cần quan tâm đâu, dù sao cả năm ông ấy cũng chẳng về nhà được mấy lần.”
Khương Ly thấy hắn không muốn nói thì cũng chẳng hỏi nữa, cậu hỏi sang chuyện lý do vì sao hắn chuyển tới Tượng Thành học.
“Chuyện này à, thật ra cũng chẳng có nguyên nhân to tát gì.

.

.”
Trì Phóng giải thích ngắn gọn cho cậu nghe.
Năm Trì Phóng học lớp 6 tiểu học, mẹ qua đời vì bệnh tật, còn cha suốt ngày quay cuồng với công việc kinh doanh nên mối quan hệ giữa hắn và ông không lạ cũng chẳng quen, cả năm ông chẳng về nhà được mấy lần.

Tới năm thứ hai sau khi mẹ Trì qua đời, cha Trì quen người mới, có điều sợ Trì Phóng không chấp nhận nên ông không đem người về nhà mà nuôi bên ngoài.
Bởi sau một năm mẹ ra đi mà cha đã có người phụ nữ mới nên tính tình Trì Phóng đã từng rất tàn bạo, thậm chí phải nói là cực đoan.
Năm lớp 10, trong lớp có người lấy chuyện này ra chọc tức Trì Phóng, mắng hắn “Có mẹ sinh mà chẳng có mẹ dạy.” Lần này đụng trúng giới hạn của Trì Phóng, hắn tức giận đánh đối phương gãy mất hai cái xương sườn.
Người bị Trì Phóng là con trai công ty đối tác, bố hắn vì chuyện này mà bay thẳng từ nước ngoài về, không thèm phân rõ trắng đen đã ép hắn tới bệnh viện xin lỗi.

Đương nhiên Trì Phóng không chịu khuất phục, hắn chớp thời cơ nhảy từ cửa sổ tầng hai bệnh viện xuống trốn đi, sau nhờ chú làm thủ tục chuyển tới trường Tượng Thành.
Kế tiếp ông giải quyết chuyện này thế nào hắn không thèm hỏi và cũng chẳng thèm để ý.

Cuối cùng chú hắn chỉ đành gọi tới dặn dò, học ở Tượng Thành cũng được nhưng Trì Phóng có thể trở lại thành phố B bất cứ khi nào hắn muốn, chú sẽ lo cho.
Trì Phóng chọn ở lại Tượng Thành, đổi nơi sống cũng khá thoải mái, hơn nữa cũng tiện cho việc chăm sóc ông ngoại luôn.
Trì Phóng kể lại mà giọng điệu điềm nhiên như không, như thể chỉ đang kể chuyện xưa của người khác chứ không phải chuyện của hắn vậy.
Khương Ly nghe xong xoay người ôm Trì Phóng, bắt chước cách hắn ôm cậu vào lòng rồi khẽ thì thầm: “Sau này có em bên anh rồi.”
Trong bóng tối, Trì Phóng nhoẻn nụ cười, xoa đầu cậu: “Được.”

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.
Sáng sớm hôm sau, Trì Phóng đưa Khương Ly ra ngoài chơi, suốt ba ngày liên tiếp hai người đi sớm về trễ, gặp chỗ nào chơi tới bến chỗ đó.

Trong ba ngày nay, Khương Ly chưa từng gặp cha Trì, nghe nói ông ấy ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, dăm bữa nửa tháng nữa sẽ không về.
Ngày 5 tháng 10 là sinh nhật 17 tuổi của Khương Ly, sáng hai người cùng nhau tới công viên giải trí chơi, tới chiều thì đến rạp xem phim.
Gần 12 giờ đêm đó, Trì Phóng thần thần bí bí kéo Khương Ly tới một nơi ở gần ngoại ô.
Khương Ly hỏi hắn định làm gì, hắn chỉ cười mà không nói, từ trong bụi cây lấy ra một cái hộp rồi mở ra trước ánh mắt tò mò của cậu.
Một ống pháo tinh xảo lẳng lặng nằm trong hộp, thân khắc bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật.”
“Đây là gì vậy?” Ban đầu Khương Ly có hơi thắc mắc, nhưng sau sự thắc mắc đó chuyển thành kinh ngạc: “Là.

.

.

pháo hoa?”
“Ừm.” Trì Phóng loay hoay một hồi rồi đem nó đặt giữa bãi đất trống: “Tháng trước anh đặt người làm đấy, may mà không lỡ việc.”
Khương Ly đoán pháo hoa này Trì Phóng đặt làm sau khi hai người họ ở bên nhau không lâu, Trì Phóng nổ pháo hoa trên vòng bạn bè còn chưa đã ghiền hay sao mà bê tận ra đời thực.

Chuyện Trì Phóng làm quả thực khiến cậu vừa buồn cười vừa cảm động.
Thấy hắn lấy bật lửa ra, Khương Ly ngồi xổm xuống bên cạnh: “Anh dắt em tới đây.

.

.


là để xem cái này?”
“Đúng vậy, nội thành cấm chơi pháo hoa nên chỉ đành dắt em chạy xa chút.” Trì Phóng vỗ vai cậu: “Trốn xa ra chút.”
Khương Ly đứng dậy, cách xa hắn khoảng 2 mét thì dừng.
Dưới bầu trời đêm, thiếu niên ngồi xổm dưới đất, bật lửa chiếu sáng sườn mặt tinh tế của hắn, trên môi còn vương nụ cười dịu dàng.
Khương Ly đứng gần đó, cảnh tượng này khiến trái tim cậu chợt ấm áp vô cùng, khóe môi không tự chủ được mà khẽ nở nụ cười.

Cậu cứ đứng lẳng lặng nhìn Trì Phóng châm ngòi đốt pháo, sau đó hắn đứng dậy lại gần rồi nắm chặt lấy tay cậu.
Sau khi kíp nổ bắt lửa, nó hú lên một hồi dài rồi lao thẳng lên trời, “Đoàng” một tiếng, pháo hoa rực rỡ thắp sáng bầu trời đầy sao, từng đóa lộng lẫy diễm lệ nở rộ.
Pháo hoa tổng cộng có 3 phát bắn, hai quả đầu tiên là pháo hoa thường, nhưng đến quả thứ 3 là những ngôi sao vàng tụ lại thành dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ.”
Khương Ly ngửa đầu ngắm nhìn bốn chữ to lớn trên bầu trời đêm, đôi mắt tròn xoe như muốn thu tất thảy vào đáy mắt.

Theo bản năng, tay cậu đan chặt tay Trì Phóng mãi không rời.
Tay Trì Phóng cũng đan tay cậu càng thêm chặt.

Trong đêm tối, tay hai người đã đổ mồ hôi nhưng không ai muốn buông ra, chỉ chặt càng thêm chặt.
Dòng chữ chậm rãi tản đi, Khương Ly xoay người ôm lấy cổ Trì Phóng rồi nhón chân hôn lên cánh môi ấy.
Trì Phóng ôm eo Khương Ly, môi lưỡi giao triền say đắm, lại thấp giọng thủ thỉ: “Sinh nhật vui vẻ nhé, cục cưng của anh.”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

Sau khi Trì Quốc Hành đi công tác về, ông gọi Trì Phóng bảo hắn đưa Khương Ly về nhà  ăn cơm.
Trước khi đi, Khương Ly cân nhắc xem nên mang quà gì tới, dù sao cũng là lần đầu tiên cậu chính thức tới nhà chú Trì.
Trì Phóng xua tay, nói người một nhà thì quà cáp gì chứ, khách sáo thế.
“Vì là người một nhà nên mới phải đem quà tới đó.” Khương Ly cười nói: “Cũng coi như đi gặp người lớn trong nhà, anh nhỉ?”
Gặp người lớn?
Bước chân Trì Phóng khựng lại, bắt gặp ý cười ngập tràn đáy mắt cậu, buột miệng hô vang: “Đem! Phải đem chứ!”
Vì thế hai người tới nhà chú Trì Quốc Hành trước, sau đó tới trung tâm thương mại mua quà rồi mới đến nhà họ Trì.
Biết hai người tới ăn cơm, Trì phu nhân đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon, thấy bọn họ tới còn đem quà theo, bà vừa bực mình vừa buồn cười, song vẫn nhận lấy rồi quở trách vài câu.
Sau khi mẹ Trì qua đời, có một khoảng thời gian rất dài Trì Phóng đều tới ở tại nhà Trì Quốc Hành.

Ngoại trừ ông ngoại thì Trì Phóng thân cận với gia đình chú nhất, nghe Trì phu nhân mắng mình, hắn cũng không hề tức giận mà chỉ cười hì hì đáp lời, ngẫu nhiên còn đùa lại hai câu.
Trì phu nhân cười mắng hắn xong rồi chuyển sang hỏi chuyện Khương Ly: “Đây là Khương Ly phải không con? Cô nghe lão Trì nói suốt thời gian qua con luôn giúp Tiểu Phóng học phụ đạo, vất vả cho con rồi.”
Khương Ly từng nghe Trì Phóng kể chuyện, Trì phu nhân và Trì Quốc Hành là bạn cùng trường, hai người cùng tuổi nên đều ngoài 50.

Nói vậy nhưng nhan sắc của bà được bảo dưỡng vô cùng tốt, chỉ là khóe mắt còn đọng khóe chân chim.

Bà cười rộ lên trông rất hiền lành, nói năng nhẹ nhàng thanh nhã khiến Khương Ly chợt nhớ tới mẹ Khương kiếp trước.
“Không vất vả đâu ạ.” Khương Ly cười nói, “Đây là việc con nên làm thôi.”
Trì phu nhân mỉm cười, kêu bọn họ ngồi xuống rồi gọi điện thoại cho Trì Quốc Hành.
Chờ Trì Quốc Hành trở về là cả nhà cùng nhau ăn tối.
Sau bữa tối, Trì phu nhân nói bà sẽ tới trung tâm thương mại mua sắm một chuyến, kêu Trì Phóng đi cùng bà.

Trì Phóng muốn đưa Khương Ly theo cùng, nhưng Trì Quốc Hành lại lên tiếng: “Trước chú có nghe ông ngoại nói con đánh cờ rất giỏi, nhân cơ hội này chơi với chú hai ván được không?”
Nói rồi ông nhìn thẳng vào mắt Khương Ly, cậu hiểu ý ngay, đây là muốn Trì Phóng ra chỗ khác để nói chuyện riêng, liền gật đầu đồng ý.
Sau khi Trì Phóng và Trì phu nhân rời đi, Trì Quốc Hành đưa Khương Ly lên thư phòng rồi lấy xuống một quyển album trên giá sách đưa cho cậu: “Con xem đi.”
Khương Ly nhận lấy, trên album có ghi [ Kỷ niệm tốt nghiệp khóa xx đại học xx ].

Cậu ngồi xuống mở cuốn album ra, lọt vào tầm mắt là một bức ảnh tốt nghiệp.
Khương Ly ngẩng đầu nhìn ông: “Đây là.

.

.”
“Đây là ảnh tập thể chụp tốt nghiệp đại học của bọn chú.” Trì Quốc Hành nói, song chỉ vào một nữ sinh đứng giữa hàng thứ hai trong ảnh: “Mẹ con ở đây, Lục Huyên Huyên.”
Khương Ly sửng sốt, cúi đầu nhìn người ông chỉ, là một cô gái trẻ tóc thắt bím.
Lục Huyên Huyên, là tên của mẹ nguyên chủ.

Khương Ly suy đoán rất có khả năng Trì Quốc Hành quen mẹ Khương, chẳng ngờ họ lại là bạn học của nhau.
Ảnh tập thể nên người trong đó quá nhỏ, Khương Ly nhìn không rõ, lật thêm vài trang nữa cậu mới thấy mẹ Khương chụp cùng nhóm nhỏ và ảnh chân dung của bà.
Thời thanh xuân mẹ Khương vô cùng xinh đẹp, khí chất ngời ngời, mặc chiếc sơ mi trắng cùng váy dài màu đen cũng không giấu nổi sự quyến rũ xuất thần của bà.
Mẹ Khương trong bức ảnh trẻ hơn nhiều so với ấn tượng của Khương Ly, sức sống thanh xuân căng tràn tươi tắn.
“Con với mẹ con giống nhau lắm đấy, chú liếc mắt một cái là nhận ra ngay.” Trì Quốc Hành vẫn tươi cười nhưng đôi mắt ông lại đượm một nỗi buồn nhàn nhạt.
Ông cúi đầu nhìn album, hoài niệm luyến tiếc thở dài khiến Khương Ly chợt thắc mắc: “Chú và mẹ con.

.

.”
“Chú và bà ấy từng ở bên nhau.” Trì Quốc Hành nói: “Đã là chuyện xưa rồi.”
Trì Quốc Hành hoài niệm chuyện xưa, một câu chuyện sáo rỗng nhưng cũng rất thực tế.

Thời còn học đại học, ông từng yêu đương với mẹ Khương nhưng môn không đăng hộ không đối, người lớn trong nhà bắt ép phải chia tay.
Tốt nghiệp đại học rồi chia tay, Trì Quốc Hành thăng tiến trên con đường làm quan, còn mẹ Khương đột nhiên mai danh ẩn tích không biết đi đâu.

Có người đồn bà về quê sinh sống, lại có người bảo bà sang thành phố khác làm thêm.

.

.

Tóm lại hai người đã từ biệt nhau nhiều năm, từ đó tới nay chưa bao giờ gặp lại.
Đã nhiều năm trôi qua, chuyện cũ theo gió cuốn bay, ông cũng đã cưới vợ sinh con, gia đình hạnh phúc, nhưng thỉnh thoảng hoài niệm chuyện cũ vẫn không khỏi thổn thức đôi phần.
Lần đầu tiên gặp Khương Ly, đứa bé này rất giống cô gái năm đó, ông về điều tra, quả nhiên đúng như dự đoán, Khương Ly là con trai của Lục Huyên Huyên.
Từ những thông tin thu thập được, cuộc hôn nhân của Lục Huyên Huyên rất bất hạnh, chồng quanh năm nát rượu đánh đập vợ con khiến cô phải bỏ nhà ra đi, chưa từng trở về.
Sau khi về thành phố B, ông lén cho người đi tìm tin tức của mẹ Khương.

Mẹ Khương bỏ đi đã được 6 năm, muốn tìm được cũng chẳng dễ dàng, mãi mới tìm được manh mối nhưng kết quả.

.

.

Nghe ông nói, Khương Ly dần căng thẳng: “Vậy mẹ con ở đâu? Chú tìm được rồi ư?”
Trì Quốc Hành nhìn cậu, ánh mắt sâu xa đầy buồn bã xen lẫn thương hại phức tạp.
Ông duỗi tay xoa đầu cậu: “Tại chú đi tìm bà ấy quá muộn, mấy năm trước mẹ con bị bệnh qua đời rồi.”
“Chú nói sao?”
Khương Ly ngơ ngác nhìn ông, tai ù đi không còn nghe rõ lời ông vừa nói.

Hốc mắt cậu chợt đỏ hoe, trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó tả, giống như thứ gì đó đang xé toạc cơ thể cậu, nước mắt không kìm được lặng lẽ rơi xuống.
Trong nháy mắt, bên tai Khương Ly văng vẳng tiếng khóc thút thít từ tận tâm hồn.
Nguyên chủ đang khóc.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment