Chương 813: Quay trở về Luyện Ma Tông
Chương 813: Quay trở về Luyện Ma TôngChương 813: Quay trở về Luyện Ma Tông
Ánh mắt của Yến Tiểu Như khi nhìn thấy di thể tiên nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, sợ hãi và bất an... Trong vô số cảm xúc tiêu cực phức tạp, lại còn có một chút chờ mong và vui mừng. Phản ứng của Yến Tiểu Như phức tạp đến mức Lý Mộc Dương hoàn toàn không biết lần này nhặt về di thể của Mặc tiên tử là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Điều duy nhất xác định được lúc này là, đây là một chuyện lớn!
Rất nhanh, các đệ tử Luyện Ma Tông đang lang thang nghỉ ngơi trong ngoài thành lập tức quay trở lại và tụ tập bên ngoài quán trọ sau khi nhận được lời triệu tập của tông môn.
Sau khi Trình sư huynh đếm lại số người và tất cả đều đến đông đủ, Lý Mộc Dương đi ra thông báo với mọi người rằng Yến trưởng lão có việc tạm thời rời đi, tiếp theo hắn và Ninh Uyển Nhi sẽ dẫn mọi người trở về. Những đệ tử Ma Tông này không có ý kiền gì với việc Lý Mộc Dương và Ninh Uyển Nhi lên lãnh đạo.
Trong Luyện Ma Tông vốn có hệ thông phân câp chặt chẽ.
Hơn nữa, hiện tại thực lực của Lý Mộc Dương rõ ràng đè bẹp tât cả mọi người, tât nhiên không có người bât mãn.
Chẳng mấy chốc, đội ngũ Luyện Ma Tông đã rời khỏi Vọng Tiên Cốc. Đứng ở khu đất trống bên ngoài Vọng Tiên Cốc, Tổ Tô tổn rất nhiều công sức để biển chiếc phi thuyền thu nhỏ trở lại bình thường.
Cuối cùng, mọi người bước lên phi thuyền Luyện Ma Tông, một lần nữa quay trở lại bầu trời.
Không còn phải đi bộ, đệ tử Luyện Ma Tông cũng hoan hô liên tục.
Sau khi Lý Mộc Dương trở lại phi thuyền, việc đầu tiên hắn làm chính là bước vào phòng của mình, nhốt mình trong phòng.
Còn về hết thảy những việc bên ngoài, bao gồm việc giao tiếp với các tông môn và thành trì khác trên đường đi, đưa ra tuyển đường phi hành, xin quá cảnh và những vấn đề rác rồi khác, hắn đều giao cho Ninh Uyển Nhi.
Ninh Uyển Nhi cũng không để ý tới hành vi vung tay mặc kệ của hắn. Dù sao Lý Mộc Dương đóng cửa tu luyện chẳng khác gì tự nguyện từ bỏ quyền lực của mình.
Hiện tại, trên toàn bộ phi thuyền tất cả mọi người đều phải hành động theo lệnh của Ninh Uyển Nhi.
Đây là lần đầu tiên tiểu trà xanh này nắm giữ quyền lực to lớn như vậy, l chăng những không ngại mà còn rât vui vẻ.
Trong phòng, Lý Mộc Dương nhắm chặt hai mặt, đã sớm tiền vào trò chơi.
Tường thành của vương triều Thiên Nguyên hiện lên trong tâm mäắt hãn. Lúc này, sương mù yêu khí ngút trời, kèm theo từng tiếng gầm dữ dội và hung ác vang vọng trong hoàng thành.
Trên quan đạo bên ngoài thành và trong núi rừng tràn đây những dâu chân bùn lây, như thể cách đây không lâu đã xảy ra một cảnh tượng hoành tráng với hàng vạn người chạy như điên ở đây.
Có thể không chỉ là vạn người.
Lý Mộc Dương nhìn thi thể của một đứa bé bị cắn đứt đầu trong bụi cỏ ven đường, trong mắt hiện lên sát khí lạnh như băng.
*...Hoàng đế cử yêu quái ra khỏi thành để săn lùng người dân?”
Bởi vì người dân ở kinh thành nghe theo lời nói của tiên nhân Huyển - Kiểm Tông mà bỏ chạy, nên hoàng đề cử đám yêu quái đuổi theo ra ngoài giết chết?
Cũng may thi thể người phàm trong vùng hoang dã này không nhiều, ngược lại là thi thể tàn khuyêt không trọn vẹn của yêu quái nhiều hơn. Trên thi thể của những con quái vật này đầy vêt thương do kiểm gây ra. Kiếm khí hung ác lạnh thấu xương bám chặt trên thi thể yêu quái trong bùn lầy nơi hoang dã.
Có vẻ như sau khi lũ quái vật lao ra khỏi kinh thành để săn lùng người phàm, kiểm tu của Huyền Kiểm Tông đã kịp thời ngăn chặn.
Nhưng chiến trường quá tàn khốc, vân khiến cho trái tim Lý Mộc Dương cảm thầy lo lắng hoang mang.
Tình huống của Sở tiên tử lúc này thế nào?
Số thi thể tàn khuyết của yêu quái bên ngoài thành này đâu chỉ hơn vạn?
Đã quá trưa, e là trong kinh thành lúc này khắp nơi đều là yêu ma, vô cùng nguy hiểm.
Ngẩng đầu nhìn tường thành cao lớn trước mặt, Lý Mộc Dương nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta đi vào đi."
Sương mù và yêu khí dày đặc trên bầu trời, còn nồng đậm hơn trước gấp mầy lần.
Gió lạnh âm trầm ùa vào mặt, trong kinh thành, tiếng nổ không ngừng vang lên, thỉnh thoảng mặt đất rung chuyển, dường như biên thành một chiến trường kinh khủng.
Trong bức tường thành cao của kinh thành, không biết có bao nhiêu yêu ma cường đại đang chiền đầu với tu sĩ Huyền Kiểm Tông.
Bước vào trong đám sương mù yêu khí, Lý Mộc Dương lặng yên không tiếng động dân theo Nhiếp Ngữ Băng mang trong mình huyết thống tà mạch thượng cổ trở lại kinh thành đáng sợ này.
Cánh cổng kinh thành chậm rãi mở ra trước mắt bọn họ.
"Tiên trưởng..."
Nhiếp Ngữ Băng thận trọng gọi một tiềng.
Cô bé đứng ngoài cổng thành đổ nát, vẻ mặt hơi bất an. Phía trước sương mù yêu khí tràn ngập, khí tức khủng bố rợn người không ngừng tràn ra ngoài.
Kinh thành rộng lớn giờ đây tràn ngập yêu khí, từng cơn gió lạnh thổi qua, nơi này đã hoàn toàn biến thành một ổ yêu ma.