Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử ( Dịch )

Chương 820 - Chương 815: Lại Quay Về Rồi..

Chương 815: Lại quay về rồi.. Chương 815: Lại quay về rồi..Chương 815: Lại quay về rồi..

Chuyện này cực kỳ quan trọng, nhất định phải nắm bắt thời cơ càng sớm càng tôt.

Vì vậy, khi Yến Tiểu Như trở về, tiến độ cày trò chơi của Lý Mộc Dương sẽ bị chậm lại vài ngày.

Trong khoảng thời gian này gặp phải rât nhiều việc trì hoãn, thời gian chơi game của Lý Mộc Dương đã không còn thoải mái như lúc đầu.

Hắn phải cố gắng tiết kiệm thời gian, rút ngăn quá trình hoàn thành trò chơi.

Cố gắng chết càng ít càng tốt.

Nghĩ tới đây, Lý Mộc Dương nhắm mắt lại, lần nữa tiến vào trò chơi. Trong kinh thành tràn ngập sương . mù yêu khí, Lý Mộc Dương dân Nhiếp Ngữ Băng đi vào con đường đổ nát. Vẫn giống như trước, hắn bảo vệ cô bé ở sau lưng rồi lên tiếng nói chuyện.

Hai bóng dáng yêu quái trong suốt lặng lẽ xuất hiện từ trong không khí, đồng thời bọn chúng duôi ra móng vuôt sắc nhọn và cào vào cổ cô bé đang ngu ngơ.

Cô bé hoàn toàn không nhận ra sát khí lạnh lùng đang tiền gần phía sau mình.

Tuy nhiên, ngay khi móng vuốt sắc nhọn của hai yêu quái sắp chạm vào cổ cô bé, cánh tay to lớn của Họa Bì Yêu đột nhiên duõi ra, bóp chặt cổ hai con quái vật.

Hai con yêu quái vừa mới xuất hiện trong không khí đã bị Họa Bì Yêu tóm lây cổ.

Bọn chúng trừng to mắt, gào lên với vẻ khó tin.

Nhưng tiếng hét khàn khàn vừa phát ra, trên đường phố đã vang lên hai tiếng "răng rắc" giòn giã.

Lý Mộc Dương dùng sức văn một cái, cổ của hai con yêu quái liền đứt gãy, trong nháy mắt thân thể yếu ớt ngã xuồng đât.

Toàn bộ quá trình xảy ra chỉ trong năm giây.

Nhiếp Ngữ Băng sửng sốt mở to đôi mắt, chứng kiên hai yêu quái chết một cách đột ngột như vậy, cô bé vô thức tiển lại gần vị tiên trưởng bên cạnh mình.

Lý Mộc Dương không dừng lại, ném thi thể hai quái vật như ném túi rác, sau đó tiếp tục dẫn cô bé đi sâu vào trong sương mù.

Mục đích của hắn là trung tâm hang ổ của đám yêu quái bên trong hoàng cungl Gió biển tanh mặn liên tục đập vào cỏ cây ven bờ.

Yến Tiểu Như thu độn quang và đáp xuông một vịnh ven bờ Biển Sương Mù.

Nơi này vắng vẻ hoang vu, rời xa nhân thê.

Trong tầm mắt là những dãy núi đan xen, rừng rậm trải dài, dã thú và tỉnh quái gào rồng trong núi rừng, cảnh vật hoàn toàn trông như rừng rậm nguyên thủy không ai đến gần. Nhưng sau khi độn quang của Yến Tiểu Như đáp xuống đây thì không di chuyền nữa.

Nàng đứng trên bờ cát trắng cạnh biển, nheo mắt nhìn màn sương trăng mênh mông trước mặt rồi hít một hơi thật sâu. "Lại quay về rổi... "

Yến Tiểu Như lầm bẩm nói nhỏ.

Đã rất nhiều năm nàng không trở lại đây kể từ lúc rời nhà khi còn bé.

Nhìn mọi thứ trước mắt không khác mây so với lúc nàng rời đi.

Sương mù trắng quỷ dị giăng khắp mặt biển, che khuât tấm nhìn ra biển.

Đứng trên bờ biển, nàng chỉ nhìn rõ mặt nước cách bờ ba, bôn mét.

Dưới làn nước lạnh lẽo dường như có cá đang bơi lội.

Trên bờ biển cát sỏi nhỏ vụn có rất nhiều lỗ thủng lớn nhỏ, một sô động vật biển kỳ lạ trồn trong các hang nhỏ trên bãi biển.

Yến Tiểu Như đứng trên bờ biển trầm ngâm hồi lâu, gió biển tanh mặn ùa vào mặt nàng, dường như nàng đã quay trở lại cái đêm khi còn bé, trong vòng tay của dì Tô, nàng vừa lo lắng vừa bất an cảnh giác mọi thứ xung quanh, tựa như sẽ xảy ra thảm họa và có quái vật nhảy ra từ bóng tối bất cứ lúc nào...

Nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước đây.

Yến Tiểu Như lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ thời thơ ấu ra khỏi đầu. Nàng nheo mắt nhìn Biển Sương Mù trước mặt, đôi mắt nhanh chóng trở nên tỉnh táo.

"Dù có nhìn bao nhiêu lần, làn sương mù vần khiển ta khó chịu."

Yến Tiểu Như không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp ngổi xổm xuông, nhẹ nhàng đặt tay lên bãi biển.

Nàng không làm gì cả, chỉ im lặng vùi lòng bàn tay vào sỏi cát.

Nhưng nước biển trước mặt nàng lại sinh ra cảm ứng nào đó, dâng trào dữ dội.

Tiếng nước chảy ào ào nhanh chóng đền gần trên biển.

Cuối cùng, một chiếc thuyền nhỏ quái dị được làm từ xương trắng nhô lên khỏi mặt nước và lặng lẽ dừng lại cách bờ ba, bôn mét.

Khi sương trắng tràn về phía con thuyền tựa như va vào một bức tường vô hình. Con thuyền quỷ dị làm bằng xương trắng dường như đang bài xích làn sương trắng bí ấn.

Yến Tiểu Như bay lên, đáp xuống trên thuyền xương.

Một giây sau, mái chèo ở hai đầu chiếc thuyển xương nhỏ bắt đầu đung đưa. Trong làn nước biển cuổn cuộn, chiếc thuyền xương trắng nhỏ trồng rồng chở Yến Tiểu Như đi vào sâu trong sương mù.

Bờ biển rộng lớn nhanh chóng biến mất sau lưng nàng, bị che khuất bởi làn sương mù cuốn cuộn phía sau. Nhưng Yến Tiểu Như không hề quay đầu lại, nàng chỉ lắng lặng nhìn về phía trước.

Tiếng mái chèo khuấy động mặt nước dường như hơi chói tai trên mặt biển tĩnh lặng.

Âm thanh của mái chèo dường như đã thu hút những vị khách không mời mà đền trên biển.
Bình Luận (0)
Comment