Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 3


Trước giờ đi ngủ, Triệu Thủy Vô đắp mặt nạ đen, rồi lại lấy một chai rượu vang đỏ từ trong tủ rượu.
Cô không lắc ly rượu, cũng không nhấm nháp từ từ, mà ngửa cổ uống ừng ực.

Nếu các chuyên gia về rượu mà thấy cảnh này hẳn sẽ tức tới hộc máu mũi vì cô phí phạm của trời như vậy.
Cô dùng melatonin để giúp ngủ ngon đã khoảng nửa năm nay, hiệu quả rất tốt, tầm 1 tiếng sau khi uống cô có thể cảm thấy buồn ngủ, buổi sáng cũng dậy một cách tự nhiên mà không cần đến đồng hồ báo thức.

Triệu Thủy Vô tự chế giễu bản thân vì đã làm quá nhiều việc trái lương tâm nên mới bị mất ngủ.
Thời gian này chẳng có bộ phim truyền hình nào hay, hoặc là nói phim truyền hình càng ngày càng tẻ nhạt, sau mấy lần đổi kênh, cô liền mất kiên nhẫn tắt tivi đi.
Thông báo hiện lên trên điện thoại di động, cái muộn nhất là 3 giờ trước, cái sớm nhất là ngay vừa rồi.
Nếu không có thông báo này nhắc nhở, Triệu Thủy Vô còn quên luôn bản thân mình đã có bạn trai.

Mặc dù hai người đang trên đà chia tay nhưng cô không vì thế mà phiền lòng.

Triệu Thủy Vô giả vờ không biết gã bạn trai này ở bên ngoài ăn chơi đàng đi3m, cô cũng chẳng quan tâm việc hẵn dẫn bồ về nhà hơn thay áo, khi nào tâm trạng vui vẻ, cô sẽ đáp lại hắn vài câu, lúc nào nhàm chán sẽ cùng hắn tham gia vài buổi tụ tập bạn bè.

Tuy cô không phải là một mỹ nhân kiều diễm nhưng nhan sắc đủ để hắn có thể khoe khoang với bạn bè.
Cho tới nay, hắn vẫn luôn cảm thấy Triệu Thủy Vô là một người con gái biết điều hiểu chuyện.

Cô sẽ không gây phiền toái cho hắn, đều đúng lúc hắn cần thì xuất hiện.

Hắn đưa cô đi ăn, dù chỉ là que xiên nướng 5 đồng hay bữa ăn 5000 đồng cô cũng luôn vui vẻ như một cô bé.

Đổi lại, hắn sẵn sàng mua cho cô những đồ trang sức xa xỉ, giày đép và quần áo.

Cô nhận lấy tất cả nhưng lại chẳng mấy khi sử dụng chúng.
Triệu Thủy Vô tiếp nhận mọi thiện ý và quà tặng của hắn, nhưng cũng sẽ không bao giờ đem những điều đó đi khoe khoang.

Trừ bỏ tính cách có chút nhàm chán thì cô là người luôn đặt mình ngang hàng với hắn, rất tự tôn và tự trọng.

Tất cả những điều trên là đánh giá đơn phương mà bạn trai dành cho Triệu Thủy Vô.
Bọn họ gần đây ngày càng trở lên ít tiếp xúc, bởi hắn yêu mấy ả đ ĩ đi3m lẳng lơ trên giường hơn là Triệu Thủy Vô thuần khiết như nước, ngay cả nụ hôn với cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước.

Mới yêu thì điều này thật mới mẻ và hứng thú, nhưng yêu lâu khiến hắn cảm thấy hoài niệm những khoái cảm thể xác.

Mà cô lại chẳng làm gì sai, hắn chẳng chia tay được.
Vì vậy, hắn chờ đợi cô chủ động nói chia tay trước, phần lớn đàn ông đều chọn cách này.
Triệu Thủy Vô đã nhìn thấy một số bức ảnh hắn đến quán bar trên vòng bạn bè, trên cổ áo còn hiển hiện dấu son một cách hết sức rõ ràng.
Dân khấu kịch này đều vì cô mà dựng nên, nếu cô không lên đó xướng vài câu thì chẳng phải cô đã phụ ý tốt của đối phương hay sao.
"Anh đang ở cùng ai thế ạ?"
"Bạn"
"Bạn nào?"
"Là mấy người bạn anh vẫn thường hay chơi cùng"
"Nam hay nữ?"
"Có nam có nữ, em trở lên dài dòng như vậy từ khi nào?"
"Có bao nhiêu nữ? Mấy bạn nữ này cùng anh có quan hệ gì?"
"Em có phiền không?"
"......!Em nhìn thấy dấu son, mấy người làm cái gì?"
Rồi sau đó là khoảng lặng không ai lên tiếng.
Triệu Thủy Vô chờ đượi hắn hồi âm, rót thêm nửa ly rượu nữa, lần này cô kiên nhẫn nếm thử một cách từ từ, đợi hương vị tan ra trong miệng.

Cô nuốt xuống thì thấy hắn trả lời.
Giống như cách chia tay phổ biến của hầu hết các cặp đôi, một bên mải chơi, một bên bới móc, cuối cùng là xung đột bùng phát.

Hắn chỉ trích cô không đủ yêu hắn còn cô thì cự tuyệt quan hệ trước hôn nhân.
"Em tôn trọng tất cả những người đã từng quan hệ tình dực trước hôn nhân, vì vậy cũng mong anh tôn trọng quyết định quả em" Cô nói những lời này, cảm thấy hình tượng của bản thân vô cùng cao cả.
Kỳ thật cô chỉ cự tuyệt quan hệ tình dục với "hắn".


Đối với Triệu Thủy Vô mà nói, hắn cũng chỉ là cái máy ATM để rút tiền, bán nhan sắc là đủ, chứ bán thân thể là điều không cần thiết.
"Vậy thì em cũng cần phải tôn trọng như cầu của anh" Bên kia lần này trả thực nhanh chóng "Anh chịu không nổi cảm giác nhìn được mà không ăn được".
"Anh trước kia không phải người dùng nửa thân dưới để nói chuyện như này.

Anh của hiện tại khiến em thấy ghê tởm".

Cô đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn không muốn cùng cô tranh luận, chỉ bất đắc dĩ: "Anh nghĩ chúng ta nên cần thời gian để bình tĩnh suy nghĩ"
"Bình tĩnh không giải quyết được vấn đề" Triệu Thủy Vô muốn giảm quyết nhanh chóng, kết thúc mọi chuyện sớm một chút "Muốn chia tay thì cứ nói thẳng"
"Vậy chia tay."
"Ok.

Đây là anh nói đấy nhé" Đây chính xác là những gì mà cô đang chờ đợi.
Dứt khoát và lưu loát, Triệu Thủy Vô chặn số đối phương trên mọi phương tiện liên lạc, từ điện thoại cho tới các loại mạng xã hội khác.
Thời điểm này thật thích hợp để làm màu, cô nhanh chóng lên mạng tìm được bài hát "Hiến Thế" rồi chuyển đến vòng bạn bè chỉ bằng một cú nhấp chuột.
https://youtu.be/Q8YZnJJRXrw
Dòng trạng thái cô đính kèm theo video:
"Không ngại cô độc, so với yêu anh thì cô độc còn thoải mái hơn."
Chờ đến khi những người bạn không rõ chân tướng vào bình luận, cô liền trả lời ngắn gọn vài câu.

Sau đó đem tất cả những người bạn chung của cả hai cho vào danh sách block.

Có lẽ lúc này ảnh chụp dòng trạng thái của cô đã được truyền tới tay bạn trai, à không, hiện tại là bạn trai cũ.
Trong lúc cãi vã, Triệu Thủy Vô đã tháo mặt nạ đắp mặt ra và bình thản hoàn thành các bước chăm sóc da.

Nhân lúc còn chưa đánh răng, cô cầm ly vang đỏ đi ra ban công hóng chút gió, nhân tiện muốn hút thuốc.
Rượu chè, cờ bạc, mại dâm, hãm hại, lừa gạt, trộm cắp, nghiện ngập, thuốc lá,...!nếu có đến mười cái tệ nạn thì cô phải chiếm đến hơn phân nửa rồi.

Thật quá trùng hợp, tại ban công bên cạnh cách mấy mét, người hàng xóm mới cũng của cũng đang tận tình hưởng thụ trời đêm, khói thuốc của anh sắp bay sang nơi này rồi.
Triệu Thủy Vô sờ trên người, nhận ra váy ngủ lụa này còn chẳng có túi, cô quên lấy bật lửa mất rồi.
Cô lười trở lại phòng, liền huýt sao với người đang quay lưng lại với mình: "Anh trai, cho xin ít lửa".
Bạch Cảnh Xuyên đang suy tư điều gì đó thì bị giọng cô làm tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

Anh quay sang thấy cô cúi nghiêng người về phía trước, tay tì trên lan can, cổ áo buông thõng tự nhiên, phong cảnh đúng là dạt dào ý xuân.

Ánh mắt anh có chút lộ liễu.
Đương nhiên Triệu Thủy Vô biết anh đang nhìn cái gì, đàn ông chính là đàn ông, dù đẳng cấp có cao đến đâu thì có những vấn đề sẽ hoàn toàn giống nhau.

"Đẹp không?" Cô hỏi
"Không tệ"
Anh móc bật lửa ra, nhẹ nhàng ném cho cô, xem cô chuẩn xác tiếp được bật lửa.

Cô thành thạo châm điếu thuốc, hướng về phía anh nhả ra một hơi.

Khói thuốc bay về phía trước mặt anh, quẩn lên một màu trắng xóa rồi dần tan biến.
Triệu Thủy Vô mở miệng: "Nhìn anh không giống người sẽ hút thuốc lá"
"Tôi vừa xem trên vòng bạn bè của cô, đã chia tay?"
Hai người vừa mớ thêm bạn bè hôm nay, cô chia sẻ bài hát kia ở chế độ công khai, ai cũng có thể xem được.

Triệu Thủy Vô bỗng nổi hứng muốn trêu trọc anh, liền hướng vươn tay gẩy gẩy vài sợi tóc của anh trêu đùa: "Không ngờ anh Bạch lại để ý tới cuộc sống của em, chẳng nhẽ anh có ý đồ gì khác? Vậy thì chúc mừng anh nha, em vừa trở thành người độc thân, cơ hội của anh rất lớn đó".
Vì vươn tay nghịch tóc anh nên cơ thể cô càng thêm nghiêng về phía trước, cổ áo rũ đến càng thấp, bộ phận quan trọng bên trong có thể nhìn đến không sót thứ gì.
Nhìn thấy mảnh trăng nằm trong áo, trong lòng Bạch Cảnh Xuyên âm thầm đo lường cung tròn của bầu ngực, nhưng miệng thì lại rất quyết đoán: "Xin lỗi! Nhưng tôi không có ý như vậy"
"Thật à?"
Sự mâu thuẫn giữa lời nói và ánh mắt của anh làm Triệu Thủy Vô đứng thẳng người dậy, cô chậm dãi nâng ly vang đỏ lên rồi nghiêng ly vang đỏ về phía ngực.

Chất lỏng màu đỏ chảy xuống làm ướt váy ngủ tơ lụa, váy lụa dính sát vào đường cong cơ thể, ôm lấy bầu ngực, làm nộ rõ nhũ hoa đang nằm dưới lớp vải mỏng.
Anh hạ tầm mắt, rượu vẫn tiếp tục chảy xuống, trượt ra khỏi váy, lăn tới giữa hai chân của cô.
Thành thật mà nói, hình ảnh này vô cùng dụ hoặc.

Bạch Cảnh Xuyển nhả ra mọt hơi khói thuốc, nhướng mày nhìn cô, rất cảm kích trước sự hiếu khách của cô.


Dư vị thuốc bỗng mang theo khác biệt, đọng lại giữa môi và răng của anh.
Trừ việc đó ra, không có gì hơn để nói.
Cô tiến tới như vậy mà anh vẫn có thể duy trì bình tĩnh? Triệu Thủy Vô bốc cháy ý chí chiến đấu, cô đem phần điếu thuốc còn lại nghiền vào trong ly rượu vang đỏ chưa hết hẳn, khiến tro tàn trôi nổi trên mặt nước.
Cô xoay người, bàn tay đưa vào trong chiếc váy mới, theo vòng eo vặn vẹo, quần ren trắng rơi xuống từ giữa hai chân.

Chiếc quần được được giữ trên đầu ngón chân, cô gập chân lên rồi dùng đầu ngón tay móc chiếc quần lên.

Cô đưa về phía anh, nở một nụ cười mà cô cho là đủ mị hoặc.
"Quà gặp mặt"
Không đến nửa phút, ban công đối diện đã trống trơn, anh bỏ vào phòng, chỉ còn lại tàn thuốc nằm trên nền gạch.
Làm sao lại có một kẻ không hiểu tác phong như vậy? Triệu Thủy Vô thật không biết bản thân nên giận hay nên cười,
Tàn thuốc kia như một lời chế giễu lớn nhất của đối phương, nói cho cô rằng cô vẫn cần phải luyện tấp mới có thể khiến cho anh động lòng.

Cô tức giận cầm chiếc quần lót ném sang ban công đối diện rồi đóng sầm cửa, bỏ vào trong nhà.
Trên ghế sofa chỉ cách bởi một bức tường, người đàn ông ngồi nhìn chiếc quần lót bị ném trên ban công, tiếp theo lại nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh, anh trầm giọng khẽ cười.
Động tác vuốt ve hạ thân của anh không khỏi nhanh hơn một chút, anh từ từ nhắm mắt lại.
Thật là khó chịu, lấp đầy trong mắt anh là hình ảnh điếu thuốc của cô trong ly rượu vang đỏ.
______________________________________________________
Lời của editor:
Khi mình dịch chương này mình đã bị hoang mang.

Bởi vì chương này khác rất nhiều với chương của bạn Bân.

Mình đoán có thể là tác giả viết xong sau đó sửa lại truyện.

Có khả năng bản mình đang dịch là bản viết lần đầu, còn bản dịch của bạn Bân là bản tác giả đã sửa chữa tình tiết truyện.
Chương này bên bạn Bân là anh Bạch dẫn gái về nhà xập xình xong ra ban công gặp chị Triệu ăn mặc sexy cơ.
Theo mình đánh giá thì tình tiết truyện bên bạn Bân ngôn tình hơn, còn bên này thiên về H văn hơn.
Mình đang cố gắng tìm kiếm bản Trung giống của bạn Bân để dịch mà chưa được.

Trong lúc đấy mình vẫn sẽ dịch tiếp bản này vậy..


Bình Luận (0)
Comment