Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 46


Bạch Cảnh Xuyên tắt máy, “Chuyện này quả thực tôi không nói cho em…”
“Đâu chỉ chuyện này.” Triệu Thủy Vô vừa nghe câu mở đầu đã ngắt lời anh, “Bạch Cảnh Xuyên, đây chính là vấn đề.

Anh nói anh muốn ở bên tôi, hy vọng tôi nếu có ý tưởng tương tự thì hãy bán nhà, dừng việc đang làm lại, chuyên tâm yêu đương cùng anh, điều này có thể.

Nhưng, anh chỉ bắt tôi một mình trả giá, còn anh thì sao? Đến tận hôm nay tôi mới biết thông tin cơ bản nhất của anh, cũng không biết anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa, kể cả chúng ta có quen nhau, thì mối quan hệ này cũng là bất bình đẳng.”
“Đây là vấn đề của tôi.” Anh chỉ có thể nói vậy.
“Tất nhiên đây là vấn đề của anh, đến Trương Á Thanh còn hiểu anh hơn tôi nữa.” Triệu Thủy Vô nắm chặt túi của mình, nhớ đến ngày gặp cô ấy trong chung cư, “Hai người còn cùng mua đồ ăn kia mà.”
“Tôi có thể giải thích chuyện đó.”
Nhưng cô quay đầu sang chỗ khác, “Anh cần giải thích đâu chỉ mỗi chuyện này?”
Tuy Triệu Thủy Vô cũng không để ý chơi trò suy đoán tình cảm với anh, đây là việc bọn họ vẫn làm suốt, nhưng chắc chắn không phải như bây giờ.

Họ có chỗ hòa hợp, nhưng cũng có những thiếu sót.

Cô không chịu chủ động cất bước, anh cũng không giao ra đầy đủ.
Anh ý thức được điều này, “Đúng là tôi chưa hoàn toàn trung thực trong bất kỳ mối quan hệ nào, tôi sẽ thay đổi.

Nhưng hôm nay trước mặt cô chú, tôi đã nói gần hết những điều có liên quan đến mình, em cũng đã nghe rõ.

Tôi không có lừa em, em biết mà.”
“Hừm.” Cô khịt mũi, chỉ cần Bạch Cảnh Xuyên nói ra thì chắc chắn là sự thật, cái này cô tin.

Chỉ là những lời đó giấu quá nhiều điều mơ hồ, sẽ khiến những người khác nhau có cách hiểu khác nhau.
“Còn có chút chuyện khác…” Anh bắt đầu do dự.
Cô nghe câu này thấy không vô tư như trước, liền không ép buộc anh, “Chờ khi anh chuẩn bị tâm lý thật tốt hẵng nói.

Nhưng trước khi anh học được cách không giấu giếm…”
“Tôi sẽ không làm phiền em, cũng sẽ không can dự vào việc của em nữa.” Anh biết ý cô.
Trên những vấn đề này, họ luôn có thể dễ dàng đạt được nhận thức chung.
“Anh hiểu được là được rồi.”

Trở lại chung cư, họ vẫn như trước, đi ra khỏi thang máy, một trái một phải, tra chìa khóa riêng.

Triệu Thủy Vô xoay người đóng cửa, thấy anh cũng đang làm động tác tương tự.
Hai người nhìn nhau qua hành lang, tay cô tăng sức, dùng cửa chặn tầm mắt.
Sau đó, Bạch Cảnh Xuyên thực sự giữ lời hứa, không đến quấy rầy cô.

Kể cả ngày thường gặp mặt, cũng chỉ gật đầu, rồi nhìn cô rời đi.
Hai ngày sau, mẹ cô gọi điện tới, nói rằng bà đã giúp Triệu Thủy Vô ngắm được một căn nhà.

Diện tích 80m2, rất thích hợp sống một mình, nhìn bản vẽ thì thấy mặt bằng không gian khá đẹp, cách công ty hơi xa, nhưng giao thông cũng rất phát triển.

Mấu chốt là, giá rẻ.
“Có 70 vạn thôi, ở đoạn đường đó!” Mẹ Triệu che micro lại, rõ ràng bà đang ở nhà, nhưng vẫn sợ bị người khác nghe thấy, “Mà bố mẹ tìm hiểu giá thật trong giới nhé, còn hỏi qua mấy khu bên cạnh cơ, chậc chậc, toàn từ 90 vạn trở lên thôi!”
Đôi lúc Triệu Thủy Vô cũng phải ngưỡng mộ mối quan hệ của bố mẹ mình, họ hơn cô đâu chỉ là tuổi, “Bố mẹ hành động nhanh quá, con còn chưa kịp gửi thông tin bán nhà mà.”
“Bố mẹ đến tận nơi xem rồi, môi trường chung cư khá tốt, cũng có bảo vệ đàng hoàng.

Tòa nhà không gần đường phố, rất yên tĩnh, hiệu quả cách âm cũng tốt.” Tóm lại mỗi câu bà nói ra đều là vô cùng hài lòng với ngôi nhà mới này.
Triệu Thủy Vô xoa xoa thái dương, “Bố mẹ đúng là thuộc phái hành động.”
Lẽ ra cô phải tự thu xếp, nhưng họ đã tích cực như vậy, cô cũng không trì hoãn nữa.

Vừa nói chuyện với mẹ, Triệu Thủy Vô vừa lấy máy tính ra.

Theo giá thị trường của căn nhà hiện tại, người bán sẽ thu 40% tiền đặt cọc, số tiền này đủ để trả hết số nợ thế chấp còn lại.

Còn số dư, tuy không đủ để mua căn nhà mới nhưng cũng không thiếu nhiều.
Quan trọng hơn là, nếu thật sự làm vậy, áp lực cuộc sống của cô sẽ giảm đi đáng kể, mỗi tháng cũng không cần tìm đủ mọi cách để lừa tiền.

Tay không bắt cá nghe thì có vẻ dễ, nhưng chỉ có cô biết được, thực tế không dễ chút nào.
“Haizz.” Cô kết thúc cuộc gọi với mẹ, ném bút đi, nhìn những con số trên giấy bị khoanh tròn rồi gạch xóa, “Nào có đồng tiền nào dễ kiếm.”
Càng nghĩ càng thấy hoang mang, ăn tối xong, cô xuống vườn hoa dưới nhà lang thang hai vòng để thư thái đầu óc.

Ở đây có rất nhiều người lớn dắt trẻ con đến chơi, bình thường Triệu Thủy Vô không thích đến đây, chỉ đứng hít thở ngoài ban công, vì cảm thấy chỗ này rất ồn ào.

Nhưng hôm nay thì ngược lại, nhìn thấy đám trẻ con hồn nhiên vô tư khiến thần kinh cô tạm thời được thả lỏng.
Cô không muốn người khác hít phải khói thuốc, nên tìm chỗ xa đám đông, ít côn trùng rồi ngồi xuống.
Bên trái có tiếng chó sủa ‘Gâu gâu’ vọng đến.
“Tori, đừng tới đó, lại đây.” Triệu Thủy Vô thấy Hà Lộ dùng sức kéo sợi dây để ngăn con chó lưng đen bụng vàng giẫm lên bãi cỏ mới lát, nhưng hiển nhiên sức lực của cô ấy không khỏe bằng con chó.

Thành ra suýt bị lôi đi, “Mày nghe lời tao được không!”
“Gâu.” Nó lại sủa một tiếng, phe phẩy cái đuôi, quay đầu nhìn thấy Triệu Thủy Vô.

Cô còn chưa kịp phản ứng, thở hổn hà hổn hển lại đây, ngửi ngửi chân cô rồi lại sủa với cô.
Triệu Thủy Vô không thích thú cưng, nhưng cũng không sợ chó.

Cô thấy nó có vẻ thân thiện, bèn giẫm điếu thuốc, đưa tay sờ đầu nó, hai cái tai nhọn bị ấn xuống rồi lại lập tức dựng lên.
“Đây là con chó của cô và Hạ Chương à?” Cô hỏi Hà Lộ.
Hà Lộ lắc đầu, “Đây là con chó mẹ Hạ Chương nuôi, khoảng 6 năm rồi, sau này mới giao cho anh ấy.

Bây giờ chúng tôi cùng nhau chăm sóc.

Nó tên Tori.”
“Nó giống gì vậy?” Triệu Thủy Vô nhìn Tori đặt hai bàn chân bên cạnh ghế, ngẩng đầu về phía mình, thực sự rất nhiệt tình.
“Chó chăn cừu Đức.” Hà Lộ trả lời, “Nhưng tôi thấy nó giống con husky đội lốt chó chăn cừu hơn.

Người ta bảo tính cảnh giác của chó chăn cừu Đức rất cao, không dễ tin người, thậm chí còn hơi lạnh lùng.

Mà cô nhìn nó xem, mỗi lần gặp người là lại xông lên, lạnh lùng chỗ nào chứ?”
Triệu Thủy Vô phì cười, “Chó cũng có con this con that.”
“Gâu gâu.” Tori lại sủa lên.


Triệu Thủy Vô tưởng nó đang đồng ý với mình, nhưng lại phát hiện nó ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau cô.
Cô quay lại, bên kia là tòa số 5 nơi cô sống.
Trên ban công, Bạch Cảnh Xuyên đang dựa vào lan can, cánh tay chào hỏi vừa buông xuống.
“Trời ơi, đến người trên lầu mày cũng không tha.” Hà Lộ ngồi xổm xuống véo mặt Tori rồi lại búng vào lưng nó.
“Mà này, cô và Hạ Chương thế nào rồi? Anh ta đã khá hơn chưa?” Triệu Thủy Vô hỏi cô.
Biểu cảm của Hà Lộ không còn như lúc đó nữa, “Ừ, khá hơn rồi.

Mặc dù hôm đó nói chuyện với cô xong, anh ấy vẫn hơi sai sai, nhưng qua một tuần liền cải thiện hơn.

Có lẽ mấy hôm đó tâm trạng anh ấy không tốt.”
“Vậy là được rồi.”
“Hôm đó cảm ơn cô.”
“Hàng xóm với nhau, khách sáo cái gì.”
“Vậy bọn tôi đi trước đây.” Hà Lộ đứng dậy, nới lỏng vài vòng dây quanh tay, chào tạm biệt cô, “Tori, đi thôi, hết vòng này chúng ta sẽ về nhà.”
Triệu Thủy Vô vẫy tay chào một người một chó.
Sau khi họ không quay đầu lại nữa, Triệu Thủy Vô mới nhìn sang ban công vừa nãy, Bạch Cảnh Xuyên vẫn ở đó.

Mặc dù không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng cô có thể cảm giác được, họ đã giao tiếp ánh mắt trong một giây, cô là người rời đi trước.
Ngồi bên ngoài cho đến khi cánh tay lạnh ngắt, cô mới đứng dậy đi về nhà.

Trên bàn cà phê vẫn còn bài số học lúc ra cửa chưa làm xong, rèn sắt khi còn nóng, Triệu Thủy Vô dành mấy tiếng để ngồi chỉnh sửa thông tin bán nhà rồi đưa lên mạng.
Làm xong chuyện này, cô cũng vứt nó ra sau đầu.

Bán nhà chứ có phải bán rau đâu mà đòi bán ngay được?
Lại qua hai ngày nữa, lúc chạng vạng, người tìm cô trước người mua nhà lại là người hứa sẽ không làm phiền trong thời gian này.
“Sao thế?” Cô không cho anh vào, có cái gì thì cứ nói ở cửa.
“Có thể nửa tháng nữa tôi sẽ chuyển đi.” Bạch Cảnh Xuyên nói với cô, “Tôi đã nói với em về căn nhà bên kia rồi.

Trước đây tôi chưa mua đồ đạc nên không vào ở được, nhưng bây giờ tôi sẽ bắt đầu sắm sửa mọi thứ.

Đồ đạc chỗ này cơ bản đều không phải của tôi, nên thu dọn cũng khá nhanh.”
Kế hoạch lúc trước của anh là chuyển đi cùng cô, nhưng có vẻ bây giờ không thể thực hiện được_____ Cũng không biết lúc ấy anh lấy đâu ra nhiều tự tin thế.
Triệu Thủy Vô thoạt nhìn không có nhiều cảm xúc lắm, “Vậy chúc anh vào nhà mới vui vẻ.”
Đây đương nhiên không phải điều anh muốn nghe, nhưng anh không có tư cách nói cái gì khác, “Cám ơn.”
“Còn gì nữa không?”

“Không.”
“Tốt.” Cô ra hiệu muốn đóng cửa.
Bạch Cảnh Xuyên lại chặn lại, nhìn thẳng mắt cô dò hỏi, nửa ngày sau liền nói, “Ngủ ngon.”
Triệu Thủy Vô giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị thời gian hiện tại là 6:30 chiều.

Cô nhún vai, vẫn phối hợp, “Ngủ ngon.”
Tiến độ bán nhà nhanh hơn cô nghĩ rất nhiều.

Chỉ một tuần sau khi tin tức được đăng tải trên mạng, đã có người gọi cho cô.
Ban đầu cô tưởng là bên môi giới, nghe đối phương giải thích một lúc mới hiểu đó là cố vấn chuyên nghiệp do bên mua thuê.

Điều này khá tốt, cô vốn muốn tiết kiệm phí môi giới, nên định tự mình làm thủ tục, nhưng bây giờ người mua đã gọi chân chạy việc đến, cũng đỡ cho cô rất nhiều.
Họ hẹn thời gian gặp nhau, rồi cô đi tổng vệ sinh nhà cửa.

Diện tích rộng lớn như vậy, một mình cô dọn dẹp quả thực rất tốn thời gian và sức lực, may là sắp sang tay rồi, nếu hôm nay nói chuyện thành công.
Người mua đến sớm hơn giờ hẹn mười phút, nhưng Triệu Thủy Vô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, xem ra đối phương rất có thành ý.
Nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài hành lang, cô chủ động ra mở cửa.
Phía sau người thanh niên mặc vest là một bác gái phúc hậu, cũng trạc tuổi mẹ Triệu.

Từ cách ăn mặc của hai người, cô có thể đoán ra ai là người mua thực sự.
Bác gái nhìn thấy Triệu Thủy Vô thì đột nhiên mở to mắt, “Cô bé!”
Nghe giọng như thể bọn họ đã gặp qua nhau.
“Cô không nhớ tôi sao?” Nhìn Triệu Thủy Vô ngơ ngác, bác gái che miệng cười, “Xem ra cô đã dùng số tiền tôi đưa để mua căn nhà này rồi.

Thảo nào… Rõ là có một căn ở tòa số 10 rồi, mà Hạ Chương cứ nằng nặc đòi tôi mua thêm một căn ở đây.

Nhưng bây giờ ổn rồi, nếu hôm nay chúng ta thương lượng thành công, thì hai nhà như một, cả tầng này sẽ là nhà của chúng tôi rồi.”
Triệu Thủy Vô lùi lại ba bước.
Nhìn thấy bác gái có hình ảnh hoàn toàn khác với trước đây đã khiến cô kinh ngạc lắm rồi, nhưng lượng thông tin trong lời nói của bà ấy trực tiếp biến kinh ngạc thành kinh hãi.
Bạch Cảnh Xuyên nghe thấy tiếng nói bên ngoài, không biết đi ra từ lúc nào.
Lướt qua hai người ở giữa, anh nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Thủy Vô chuyển từ hoảng sợ sang chất vấn.

Anh nhìn cô rồi nói, “Đây là chuyện cuối cùng tôi muốn nói với em.”

Bình Luận (0)
Comment