Trò Chơi Địa Ngục

Chương 7

Vài phòng phẫu thuật cách phòng làm việc mà họ đang ở đều rất gần, Dung Âm đã kiểm tra vài phòng trước mặt, cũng không có thu hoạch gì, cho đến đi vào căn phòng cuối cùng.

Trong phòng phẫu thuật rất rộng rãi, các loại dụng cụ đều chuẩn bị rất đầy đủ. Đèn chính giữa trong phòng phẫu thuật đang sáng, chiếu sáng lên bàn phẫu thuật bị vải trắng khoác lên, nhô lên thành hình người.

Giống như là đang kêu gọi cô tìm kiếm vậy.

Một vũng máu to trên vải trắng, vết máu vẫn còn rất mới, Đài Đóa nhìn thấy rồi, không tự chủ nhíu mày: "Người chơi đã chết?"

Dung Âm đi lên trên vén vải trắng lên, phát hiện trên bàn phẫu thuật có một thanh niên xa lạ khỏa nửa thân trên đang nằm. Thanh niên yên tĩnh nhắm mắt, nhưng cơ thể vẫn còn ấm áp.

Cô kiểm tra một chút cơ thể của anh ta: "Trên người anh ta không có vết cắt nào cả, không có chuyện bị thứ gì đó khủng bố mổ ra, chỉ là hôn mê mà thôi."

Phòng phẫu thuật này so với các phòng phẫu thuật khác, ngoại trừ giống như là bị làm xong phẫu thuật, còn chưa thu dọn, cũng không có gì đặc biệt.

Bàn phẫu thuật bên cạnh được đặt một cái bàn kim loại có thể kéo đi, trên bàn được đặt hai cái khay, một lớn một nhỏ. Trên khay lớn được phủ vải trắng, có chút nhô lên, trên đó dính không ít máu, trên khay nhỏ được đặt băng gác, đặt các loại dụng cụ dùng để phẫu thuật.

Trên dụng cụ kim loại bạc sáng, sắc bén đều dính đầy màu đỏ, lấp lánh ánh sáng lạnh như băng.

Dung Âm cầm lấy chai cồn được đặt bên cạnh khay, nhổ nút chai ra, đổ lên mặt thanh niên hôn mê. Cô không có cố ý tránh khỏi mũi miệng, thanh niên đó trực tiếp bị sặc tỉnh.

"Đây là đâu..."

Thanh niên có vẻ không tồi, thuộc loại cấp bậc đi trên đường cũng có thể hấp dẫn mọi ánh mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng còn có chút non, bình thường khẳng định là loại hình rất được nhiều cô gái yêu thích.

Dung Âm đặt chai cồn về chỗ cũ, thản nhiên nhìn anh ta: "Thời gian trò chơi đã qua phân nửa, anh không thể nào là lần đầu tiên tỉnh dậy."

"Hướng dẫn trò chơi chắc anh đã xem qua rồi nhỉ, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, tôi là Dung Âm, cô ấy là Đài Đóa, vì để thoát khỏi đây, chúng ta có thể hợp tác."

Thanh niên nhìn về phía Dung Âm có vẻ nhỏ nhắn, có chút kỳ lạ, giống như cảm giác những lời này chắc hẳn phải được nói bởi Đài Đóa thoạt nhìn lớn tuổi có thể chủ sự.

Anh đỡ trán nằm lại trên bàn phẫu thuật, thoạt nhìn cơ thể có chút yếu ớt.

"Tôi tên Nam Trát."

"Xin lỗi, vừa rồi tôi không phải giả ngốc, trước đó đúng thật là tôi có tỉnh một lần, nhưng mà tôi vừa xem xong hướng dẫn trò chơi, thì đã hôn mê rồi."

"Tôi vừa nằm mơ, mơ thấy bị các bác sĩ bao vây, đã làm một cuộc phẫu thuật rất khủng bố, bọn họ từ trong cơ thể tôi moi ra rất nhiều thứ dính đầy máu..."

Đài Đóa nghe vậy, vén vải trắng khoác lên khay lớn, chỉ vén lên một góc nhỏ, đủ để nhìn thoáng qua thứ bên trong một chút, cô liền không kìm lòng được mà nhìn vào bên trong.

"A!"

Kèm theo là một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, cô lập tức buông tay ra như bị chạm vào điện vậy, lùi lại hai bước, ngũ quan cũng rất khó coi: "Đó là thứ gì vậy?"

Dung Âm nhíu mày, vén vải trắng lên.

Nhìn thấy phản ứng của Đài Đóa, Nam Trát có chút hiếu kỳ. Anh leo xuống bàn phẫu thuật, nhìn lướt qua vai của Dung Âm, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

Nhất là, cái thứ này còn là "thứ được lấy ra từ trong cơ thể của anh".

Trên khay đó được đặt rất nhiều thịt vụn, hầu như trên mỗi miếng thịt ít hay nhiều thì cũng đều có da, thoạt nhìn, màu thịt cùng màu máu trộn lẫn với nhau, có chút ghê tởm.

Càng khiến người ta khó tiếp nhận là, những miếng thịt đó tuy không lớn, nhưng lại mang theo đặc trưng rõ ràng của con người. Có cái là tay, có cái là chân, còn có đầu người bị cắn nát thành vài miếng, trên miếng thịt còn có đôi mắt còn chưa mở ra, thậm chí còn không có nhãn cầu đầy đủ.

Đây là một em bé bị kẹp nát.

Nam Trát và Đài Đóa đều nhịn không được mà nôn mửa, trong không khí bốc lên mùi axit dạ dày nhàn nhạt. Dung Âm mặt không thay đổi mà cau mũi một cái, nghiêng đầu quan sát những miếng vụn này.

Suy nghĩ một hồi, tầm mắt của cô rơi trên cái kìm màu bạc nổi bật nhất trong khay nhỏ.

Cái kìm đó rất lớn, nhỏ dài, cô đi lên trên, cầm cái kìm trong tay, đứng trước cái khay, kẹp những miếng thịt đó lên, di chuyển vị trí của chúng.

"Cô đang làm gì đó?"

Nam Trát nôn xong trước, anh ghét bỏ mà dùng tay áo lau miệng, đi tới phía sau của Dung Âm.

"Tôi đang thử ghép chúng lại với nhau."

Dung Âm rũ mắt xuống, vẫn tiếp tục công việc trên tay: "Căn cứ kích thước của những miếng vụn mà xem, phẫu thuật người phụ nữ đó làm chắc hẳn là phẫu thuật khuếch tử cung loại bỏ."

"Cô ta chắc là đang trong thời kỳ mang thai, cơ thể của em bé cơ bản đã hoàn toàn thành hình, cho nên lúc làm phẫu thuật, trước tiên bác sĩ phải dùng ống dẫn dẫn nước ối ra ngoài sạch sẽ, sau đó đặt kìm vào trong, kẹp em bé ra, lấy ra từng miếng vụn trong cơ thể của cô ta."

Cô nói rồi và giơ tay, đong đưa cái kìm trước mặt bọn họ, miếng vụn trên đầu mút kìm cũng đong đưa theo, bắn ra vài giọt máu.

Máu thậm chí còn bắn lên mặt cô, nhưng hình như cô không có cảm giác, chỉ là bình tĩnh nói: "Trong đó đầu người em bé là khó ra nhất, cho nên phải kẹp thêm vài miếng nữa."

"Đừng nói nữa..."

Đài Đóa vừa mới đứng lên, sau khi nhìn thấy thứ trong tay cô ấy, lại khom lưng điên cuồng nôn tiếp, cuối cùng thì chỉ là nôn khan. Hai con mắt của cô đều trở nên đỏ rồi, không ngừng chảy nước mắt.

Nam Trát nhìn Dung Âm, vẻ mặt có chút phức tạp, vừa bao hàm kinh hãi, vừa mang theo tâm trạng giống như là thẹn quá thành giận: "Tôi là hỏi cô làm như thế là có ích gì, sao lại nói chuyện này chi tiết như vậy, nơi này vốn dĩ là đã đủ dọa người rồi."

Dung Âm nghe vậy nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, đưa cái kìm trong tay qua.

Cổ họng của Nam Trát chuyển động, cuối cùng vẫn là ảo não khoanh tay: "Tôi sai rồi."

Dung Âm cũng không để ý tới anh ta, sau khi đặt miếng thịt cuối cùng ở vị trí cô muốn, cô liền buông xuống cái kìm, lùi về sau hai bước, mắt nhìn chằm chằm vào khay.

"Loại phẫu thuật này tới phía sau còn phải tiến hành nạo thai, và kiểm tra miếng thịt đã được lấy ra. Thông thường bác sĩ sẽ ghép miếng thịt lại, xem thử có thể ghép thành em bé hoàn chỉnh hay không, đảm bảo tất cả mọi thứ đã được loại bỏ sạch sẽ."

Lời còn chưa dứt, miếng thịt trên khay bắt đầu nhúc nhích.

Những miếng thịt kia giống như là có ý thức, chủ động tìm kiếm miếng thịt xung quanh, nhúc nhích, dính vào nhau, mầm thịt non ở giữa khe hở nhanh chóng sinh trưởng, liên kết những miếng vụn lại với nhau.

Rất nhanh, trên khay liền xuất hiện một em bé hoàn chỉnh.

Dung Âm đứng tại chỗ chờ một lát, sau khi xác định em bé không có tính công kích, liền kéo vải trắng trên bàn phẫu thuật xuống, quấn em bé lại, ôm ở trong lòng.

Cô xoay người, nói với Nam Trát và Đài Đóa: "Bây giờ tôi chuẩn bị trở về tầng năm, đưa đứa trẻ này cho người phụ nữ đó, hai người là đi, hay tính ở lại nơi này?"

Từ lúc nhìn thấy miếng vụn của em bé, Đài Đóa chưa có nói qua lời gì, bây giờ bị hỏi tới, cũng chỉ là gật đầu: "Tôi đi cùng cô vậy, quỷ của tầng này nói không chừng còn đáng sợ hơn."

Còn về Nam Trát, nếu thật sự phải tính thì, thời gian anh tỉnh lại còn chưa đủ nửa tiếng, đối với nhiệm vụ phải hoàn thành và bệnh viện này đều không biết, tất nhiên là không muốn bị bỏ rơi.

Quỷ của tầng ba trước sau vẫn chưa xuất hiện, ba người an toàn đi tới thang lầu, lại trở về tầng năm.

"Hai người đi phía sau tôi là được, duy trì một chút khoảng cách."

Dung Âm ôm em bé đi đằng trước, nói với hai người phía sau: "Nếu như em bé này hữu dụng, tất nhiên là tốt rồi, nếu như người phụ nữ vẫn còn công kích chúng ta, thì hai người chạy trước."

"Nếu như là trò chơi, quỷ đối với người chơi sẽ có giá trị thù hận tương ứng. Ở trước mặt người phụ nữ này, so với việc tôi tự sát vào trò chơi, người phụ nữ phá thai và tra nam lừa gạt con gái lên giường, sẽ nguy hiểm hơn đấy."

Dung Âm dừng một chút, quay đầu nhìn biểu tình của hai người: "Xem ra tôi đã đoán đúng rồi."
Bình Luận (0)
Comment