Trò Chơi Định Mệnh

Chương 14

Ở biệt thự giọt tuyết, một người đàn ông trung niên 60t đang đứng bên cánh cửa sổ hướng mắt về những bụi hoa giọt tuyết đang tàn lụi dần vì không ai chăm sóc kia. Đôi mắt ông buồn bã nhìn những bông hoa giọt tuyết đang tàn ngoài vườn ấy làm ông nhớ về 1 người.
"Cũng đã 5 năm rồi, kể lúc Ngọc Diễm xách đồ ra đi thì con bé cũng từ đó đi theo. Không biết 5 năm qua cuộc sống của con bé sao rồi, nó còn hận người cha như mình nữa không."
Một ánh nhìn buồn thăm thẳm khi chút ký ức xưa cùng với lời nói của một người ông xem là rất quan trọng trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai.
. . .
Thấm thoát ngày chủ nhật trôi qua và ngày thứ 2 lại đến. Tú Anh hôm nay cũng đã đi công tác đến tháng sau mới về nhà bây giờ chỉ cỏn My và Khánh.
Khánh thay đồ đi làm xong đi thẳng xuống gara bước vào xe thắt dây an toàn lại thì. .
"Cốc. . . Cốc"
Tiếng gõ phát ra từ cửa kính xe, Khánh hạ cửa kính xuống thì thấy My.
- Cho tôi quá gian đến công ty được không?_My nói gượng gạo vì đây là lần đầu tiên cô có gian người con trai như Khánh.

Khánh thì gật đầu đồng ý, My vui mừng chạy vào bên kia xe ngồi, rồi chiếc xe lăng bánh. Trên đường đến công ty xe chạy qua một tiệm đồ ăn nhẹ, My kêu Khánh dừng xe, Khánh cũng dừng lại. My xuống xe vào cửa hàng mua gì đó lát ra đưa cho Khánh 1 chiếc hambugơ. Khánh nhìn My bằng ánh mắt như thường ngày. Rồi lát sao Khánh mới cất tiếng nói
- Tôi không ăn.
- Trời ạ, muốn làm việc thì trước hết lót dạ dày cái đã, lớn rồi như con nít vậy á_ My lấy chiếc bánh vào tay Khánh, Khánh vẫn tiếp tục nhìn My.
My sợ Khánh hiểu lầm nên liền giải thích.
- Nhìn gì chứ, tôi vì giúp Tú Anh chăm sóc anh dùm với lại đây cũng là trách nhiệm của thư ký như tôi thôi._ My buông một hơi giải thích mong Khánh sẽ không hiểu lầm cô.
Nhưng cô nghĩ như thế thì Khánh sẽ không biết à. Một người có tính trẻ con như Tú Anh lo bản thân mình còn không nhớ thì làm gì nhớ tới chăm sóc anh cơ chứ, cô muốn tìm lại lý do nào cũng được sao lại tìm lý do như thế này đúng là ngốc mà. Khánh bật cười với câu biện minh của My và rồi anh cũng nhận bữa sáng của cô thư ký kiêm bảo mẫu của anh. Và 2 người cùng đến công ty đến chiều gần tan ca thì. . .
"Cộc. . . Cộc"
My ngước lên thì thấy Khánh đang đứng trước bàn cô.
- Đi thôi._ Khánh buông 2 từ ngắn ngủn.

- Đi đâu, chưa tới giờ tan ca mà._ My ngây ngô hỏi.
- ký hợp đồng._ Vứt lời, Khánh đút tay vào túi và đi. My liền lấy túi xách và đuổi theo.
Khánh và My đến nhà hàng phong cách Hàn Quốc nơi đây giống như cái phong cách của nó, mọi món ăn đều như ở Hàn Quốc, đa số mọi người đến đây đều ăn đồ nướng và cay còn Khánh thì đến để ký hợp đồng.
Khánh và My bước vào, Khánh đến 1 cái bàn ven cửa sổ, nơi đó đã có người đàn ông đang ở đó chờ họ. Đôi mắt trong veo của My thoáng chốc đen và đục lại vì 1 điều gì đó.
- Ah chào Thiên Khánh._ Người đàn ông,đó nở 1 nụ cười khi thấy Khánh.
- Chào chủ tịch Trần _ Khánh gọi tên theo đúng khuôn phép trong giao tiếp, mặc dù giao tiếp với đối tác thái độ của anh vẫn như thường ngày, nhã nhặn và băng giá như thường ngày.
- Gọi ta là chú Minh đi dù sao ta và cháu cũng biết nhau._ Người đàn ông đó thân thiện nói. Khánh gật đầu rồi Khánh như nhớ ra còn tồn tài của My lúc này anh mới giới thiệu My.
- Chú Minh đây là Diễm My thư ký cháu._ Khánh giới thiệu.
Ông Minh vui vẻ đón tiếp My.

- Chào cháu rất. . . _ Câu nói của ông như dở dang đi khi ông nhìn mặt My, đã bao năm rồi ông không thấy người đó đến tới giờ, giây phút hiếm hoi này mới thấy được nhưng liệu người đó còn hận ông như đã nói nữa không?
- Rất vui được làm quen._ Ông Minh nói tiếp.
My nở nụ cười ôn nhu như làng nước mùa thu và đáp.
- Chào chủ tịch Trần rất vui được hợp tác với ông._ Lời nói bình thường của My nhưng ông Minh nhận ra được sự oán hận gì đó trong cô đối với ông.
Đôi mắt ông đang vui vì có sự hiện diện của My, bỗng ông buồn xuống khi nghe My nói câu đó. Còn My thì lạnh lùng hẳn đi khi thấy ông Minh. My vẫn ngồi im lặng không nói gì chỉ lắng nghe họ bàn công việc. Đúng lả quả đất tròn, cô mong là suốt đời không gặp lại ông nữa nhưng vòng tròn trái đất xô đẩy ông và cô gặp lại nhau. Và rồi Khánh và ông Minh cũng ký xong hợp đồng, họ gọi thức ăn. My thì vẫn thế, im lặng chú ý nhìn theo từng cử chỉ hành động của người đàn ông trước mặt. Khi món ăn đã ra, hợp đồng cũng đã ký. Lúc này họ mới trò chuyện hỏi vào đời tư của nhau.
- Tôi cũng có một người con gái, vì chuyện gia đình nó cũng đã bỏ nhà đi mấy năm. Nếu giờ gặp lại chắc nó cũng lớn bằng cháu Diễm My đây. À! Diễm My cháu đã có bạn trai chưa?_ Ông Minh nói mặt My tối sầm lại khi nghe câu đó.
Lát sau My mới ngẩng mặt lên trả lời với nụ cười tươi rối.
- Dạ có rồi, người đó rất tốt với cháu là Thiên Khánh._ My lấy Khánh làm lá chắn, Khánh nghe câu ấy liền nhìn My, My chẳng biểu hiện gì cũng chỉ cười với Khánh một cái rồi thôi.
Khánh nhận ra hôm nay My rất lạ, chẳng giống ngày thường chút nào. Còn về phiá ông Minh khi nghe câu đó, ông thấy an tâm hơn phần nào.
- Thiên Khánh là một người rất tốt chắc cha mẹ cháu rất hài lòng và vui khi có mợt con rể như Khánh._ Ông Minh uống một ngụm rượu vang rồi nói.

- Cháu không có cha, cháu chỉ có mẹ. Ba cháu đã chết cách đây 5 năm khi cháu mới 19t._ My nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn không rời ông Minh 1 giây, hình như cô đang thăm dò biểu cảm của ông Minh khi nghe câu đó.
Về Khánh thì anh vô cùng ngạc nhiên và ngỡ ngàng khi nghe câu trã lời hồi nãy của My nhưng anh cố giấu nó đi. Cha My cũng tức là cha Quân. Ông ấy đã chết rồi sao, vậy tại sao Quân không nói lời nào để anh và 2 người kia đến dự lễ tang lúc trước hay thắp một nén nhan. Mà anh cứ im lặng giấu mãi, rốt cuộc Quân có coi anh một người bạn thân hay không. Khi anh chẳng nói gì cho anh biết cả. Còn My đáng lẽ phải đau buồn khi nhắc lại chứ nhưng anh cảm nhận thái độ không phải như vậy, không phải đau buồn mà là hận thù, một sự hận thù đáng sợ từ trong sâu thẳm đôi mắt của My.
Họ trò chuyện hỏi thăm về nhau suốt buổi cho đến khi ra về thì My cũng xỉn bí tỉ, Khánh kè My vào xe, để My trong xe rồi quay ra chào ông Minh, Khánh vừa quay lưng chuẩn bị đi thì Ông Minh kêu anh dừng lại không đi nữa.
- Khánh Băng à không Thiên Khánh, cháu nhớ chăm sóc My không thôi kẻo con bé bệnh qua hôm sau ấy. Cháu đừng hiểu lầm ta chỉ xem con bé như con gái ta thôi. Với lại nếu cháu là người mang lại hạnh phúc cho My thì cháu đừng nói họ mình ra._ Ông Minh dặn dò Khánh kĩ lưỡng rồi Khánh bước đi, chiếc xe Khánh lăng bánh và chạy đi, đôi mắt của ông Minh vẫn dõi về theo chiếc xe ấy.
"Đến tận bây giờ con vẫn hận cha đến như thế hay sao? Rồi con sẽ làm gì để trả thù cha? Hay người con hướng tới trả thù không chỉ một mình cha mà còn cô ấy nữa??? Thiên Khánh! ta đặt hết niềm tin vào cháu, ta tin cháu sẽ hoá giải được tình cảm của ta và con bé."
Khánh láy xe chở My về nhà, cơn say làm My ngủ đi trên xe nhưng khi ngủ đôi mắt của cô nhíu lại, nhìn vẻ mặt cô như rất khó chịu, Khánh đoán như sắp có chuyện gì xảy ra nên anh dừng xe lại, đậu vào ven bờ. Đúng lúc My vội mở cửa bước ra chống tay lên một cái cây và nôn. Cô nôn xong rồi ngồi xuống băng ghế ở gần đó, Khánh đưa cho cô chay nước suối và bịch khăn giấy, cô cảm ơn. Cô súc miệng rồi lấy khăn lau, xong nhưng cô vẫn chưa về cô vẫn ngồi đó. Khánh cũng ngồi xuống kế bên cô. Đôi mắt cô bây giờ trong veo trở lại, trở về đôi mắt trong suốt như thường ngày nhưng mang theo đó là một niềm đau thương mà cô giấu bấy lâu nay. Rồi cô không thể kìm nén nữa, mà nói ra thành lời, giọng cô rung rung như sắp khóc.
- Tôi cũng từng có một gia đình êm ấm như bao người nhưng 5 năm trước, gia đình tôi chỉ vì một người đàn bà mà vỡ tan. Mẹ tôi và cha tôi ly dị, mẹ tôi đau khổ xách đồ ra đi tôi nài nỉ, van xin cha tôi hết lời nhưng ông không hề nếu kéo mẹ tôi lại, ông chỉ nói với tôi một câu là "Diễm My! Có lẽ đây là giải pháp tốt nhất ẹ con cũng như cha" đó là câu trả lời mà tôi nghe được từ miệng cha tôi, ông không biết gì hết, ông chỉ yêu người đàn bà ấy không hề nghĩ cảm xúc của của mẹ tôi như thế nào. Mẹ tôi vẫn còn yêu ông rất nhiều thế mà ông lại nỡ nói lời vô tình như thế. . . 5 năm qua, tôi đều sống dựa vào tình thương của anh trai và mẹ, trong tôi chưa hề tồn tại,tình thương của cha. Nhìn lũ bạn bè ngày ra ngành được ba mẹ đến chúc mừng thì lòng tôi lại đau đớn biết bao khi nhận ra lúc đó mình không có cha._ My dựa vào vai Khánh ghẹn ngào nói.
Khánh vẫn im lặng lắng nghe lời nói của cô, anh không ngờ một cô gái vui vẻ hoạt bát như cô lại chịu nhiều đau thương đến thế. Và anh thấy mình không bằng Quân, lúc trước My nói anh không bằng Quân một góc nào cả đúng là như thế. Quân rất yêu em gái mình và anh rất tốt với My. Có lẽ 5 năm qua anh luôn dành những điều tốt đẹp đến cho My nên My mới có thể vượt qua nỗi đau và như bây giờ. Cánh tay Khánh từ từ nâng lên ôm bờ vai My khi My vẫn dựa đầu vào vai anh để khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi của người con gái rơi xuống vai áo anh và làm ướt nó như phần nào làm tan đi lớp băng giá trong anh, lớp băng của hoàng tử lạnh lùng. Thấy My khóc không hiểu sao trong lòng anh lại đau như thế, đáng lẽ anh sẽ không tìm hiểu vào đời tư của người khác nhưnh thấy My khóc như vậy, anh nhất định sẽ tìm cho ra câu giải đáp này.
p/s: Có lẽ dù là một chút đau thương, một chút ngắn ngủi được dựa vào bờ vai Khánh như đó có lẽ những ký ức hạnh phúc khiến My nhớ mãi khi sau này.

Bình Luận (0)
Comment