Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 11

TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI

CHƯƠNG 11: RÌU CÙN CHẶT CÂY

Wattpad: ssongrbb

Sau khi dặn dò những việc cần chú ý, lão già rời khỏi nhà và biến mất vào khóm rễ khí sinh. Khác với bên ngoài sần sùi khúc khuỷu, đồ đạc trong căn phòng được bày biện rất đơn giản, thậm chí không có một cái bàn hay cái ghế nào, dường như đó chỉ là một nơi để nghỉ ngơi tạm thời. Nhưng chỉ là một nơi ở đơn sơ như vậy, tự nhiên lại cho bọn họ cảm nhận được chút xíu ấm áp giống như là "nhà".

Ngọn lửa trong lò sưởi phát ra tiếng lách tách, xua tan chút lạnh lẽo trong đêm, đám người đều cảm thấy mệt mỏi bao trùm sau thời gian dài bôn ba cực khổ, không quản nhiều, cả đám ngồi phệt xuống sàn gỗ thô ráp.

"Vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ chặt cây mà NPC chỉ định. Chúng ta có thể dùng thời gian này tóm tắt các điều kiện cần thiết để vượt ải." Từ Thanh đề nghị đầu tiên. Ông rút một cuốn sổ từ trong túi áo ra, mặt trên đã viết cái gì đó, "Kết hợp nhắn nhủ của NPC với những gì lão ta đã nói trước đây, ít nhất bây giờ chúng ta có thể rút ra vài kết luận như này..."


"Đầu tiên, từ khóa trong ải này là "chặt cây". Căn cứ theo điều NPC này nói, cứ cách hai tiếng một lần chúng ta phải sắp xếp người ra bên ngoài chặt cây, bây giờ còn có tám tiếng nữa là đến rạng sáng ngày mai..." Từ Thanh nhìn đồng hồ một chút, "Chúng ta cần bố trí bốn nhóm người luân phiên hoàn thành. Giờ chỗ này cũng chỉ còn tám người, để phòng chuyện bất trắc, tôi đề nghị chia hai người một tổ, như vậy sẽ dễ dàng phối hợp giúp đỡ lẫn nhau, xếp như vậy mấy người có ý kiến gì không?"

Thấy mấy người còn lại lắc đầu, Từ Thanh nói tiếp:

"Thứ hai, hoạt động "chặt cây" này đã quy định đạo cụ". Từ Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc rìu cong lưỡi gỉ sét nằm giữa sàn nhà. "Tôi thấy quy định này dở vô cùng, tôi vừa kiểm tra kĩ cái rìu này, có khi dùng để bóc vỏ cây còn khó chứ đừng nói đến việc chặt cây".


"Hơn nữa các quy tắc của nhiệm vụ này thực sự rất mơ hồ - cứ hai tiếng lại chặt cây một lần, chặt thế nào? Chặt bao nhiêu thì đủ? Ưu tiên số lượng hay thời gian? NPC đó không hề đề cập đến". Trâu Tinh Tinh lạnh lùng nói, khi người phụ nữ xinh đẹp này yên lặng, dường như giữa đôi mày nhuốm màu băng giá, "Nhiệm vụ càng mơ hồ càng nhiều cạm bẫy".

"Câu "nhà hỏng, mưa dột" của NPC có lẽ là ám chỉ hình phạt nếu không chặt cây theo quy định". Trâu Tinh Tinh ngừng lại một chút, giọng nói trở nên nặng nề hơn, "Một khi nhà "bị dột" thì người bị thương sẽ là mọi người trong nhà, khả năng cao đây là quy luật "Một con sâu làm rầu nồi canh".".

"Đây cũng là điều thứ ba tôi muốn nói". Từ Thanh gật đầu, "Một khi có một người làm sai, rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả là tất cả mọi người trong nhà đều bị xóa sổ. Cho nên ít nhất ở ải này, tôi hy vọng mọi người có thể chia sẻ thông tin với nhau".


Ngay khi Từ Thanh nói xong lời này, tất cả mọi người thoáng cái im lặng.

"Đương nhiên tôi biết chơi phó bản quan trọng là điểm đánh giá cá nhân, chia sẻ thông tin đúng là làm khó mọi người rồi". Từ Thanh nheo mắt cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt.

"Đáng ra phó bản có ma mới tham gia không thể rắc rối như vậy." Từ Thanh chỉ vào Trình Mạch, "Nhưng sự thật là từ đầu đến giờ, cứ mỗi ải nhỏ chúng ta lại mất một người. Hạ Khải và cô bé tên Thiến Thiến kia cũng không phải là người mới, hai người không phải là người mới lại out ngay từ đầu, mấy người chơi lâu như vậy chắc hẳn đã biết độ khó của loại phó bản này, tỷ lệ tử vong ở các ải sau chỉ có thể ngày càng cao hơn".

Lời Từ Thanh nói cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ. Trong thiết lập của ải này, quả thật trao đổi thông tin là một lựa chọn thông minh. Những người khác im lặng một chút rồi lần lượt đồng ý lời đề nghị của Từ Thanh, cuối cùng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai người Trình Mạch và Tần Sở Hà vẫn chậm chạp chưa ý kiến.
Trình Mạch do dự, lý trí nói với anh lúc này phải cùng chia sẻ thông tin, nhưng những gì mấy người này đã làm trước đó khiến anh cảm thấy như mắc xương trong cổ họng. Chỉ qua hai ải ngắn ngủi, từng cảm xúc thật sau những cái mặt nạ giả tạo này đều bị phô bày ra, trong lúc nhất thời cái ý nghĩ "cần phải hợp tác với những người này" khiến lồng ngực anh khó chịu vô cùng.

"Cứ đồng ý trước đã."

Giọng nói của Tần Sở Hà đột nhiên vang lên trong đầu anh. Dường như hắn bắt đầu một cuộc giao tiếp nhóm ngắn gọn.

Trình Mạch nhanh chóng liếc nhìn Tần Sở Hà, đúng lúc Tần Sở Hà cũng đảo mắt về phía anh. Tầm mắt của hai người chạm nhau trong không trung rồi tách ra ngay lập tức, ngay lúc đó Trình Mạch lại nghe thấy tiếng của Tần Sở Hà.

"Tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng cứ đồng ý trước đã".
"... Tôi không có ý kiến." Sau khi đấu tranh kịch liệt trong lòng một lúc, cuối cùng Trình Mộ cũng rầu rĩ nói.

"Tôi cũng không." Tần Sở Hà chốt hạ vững vàng. Mà Trình Mạch cũng nhìn thấy vài người trong nhóm lén lút thở phào, như thể tất cả những gì họ chờ đợi chỉ là sự đảm bảo từ Tần Sở Hà.

Mấy người này... chẳng qua chỉ muốn Tần Sở Hà chia sẻ thông tin của hắn sao? Mà cũng đúng, dù sao thì từ đầu game đến giờ Tần Sở Hà cũng chưa từng mắc một sai lầm nào, có người như vậy bên cạnh, khả năng vượt ải an toàn sẽ cao hơn rất nhiều.

Không hiểu sao Trình Mạch cảm thấy hơi ức giùm Tần Sở Hà. Dựa vào cái gì mà một người không tranh không giành lại bị những kẻ quanh co lươn lẹo này lợi dụng một cách vô ích? Anh muốn nói gì đó với Tần Sở Hà, nhưng lại vô tình bắt gặp tia giễu cợt lóe lên trong đôi mắt hắn, như thể thừa biết nguyên nhân cái lời đề nghị này.
Dường như Tần Sở Hà cũng nhận ra ánh mắt của Trình Mạch, hắn quay đầu nhìn về phía anh, nhân lúc mọi người không để ý lén lút nháy mắt một cái.

"Nếu không ai có ý kiến gì thì đừng lèo nhèo lãng phí thời gian ở đây nữa, nhanh chóng phân công người cùng nhau chặt cây đi!" Ngụy Quốc Cường mất kiên nhẫn thúc giục, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

"Hai người một nhóm, cứ tự do chọn đi, chúng ta sẽ bốc thăm để xác định thứ tự của ca làm việc." Từ Thanh giật một tờ giấy trong cuốn sổ rồi xé thành bốn mảnh có kích thước bằng nhau, lần lượt viết các số từ một đến bốn. "Mỗi nhóm cử một người bốc thăm, chúng ta sẽ lần lượt làm việc theo số thứ tự lấy được".

Kết quả cuối cùng là Trâu Tinh Tinh và Tây Tây là nhóm đầu tiên, Lưu Huệ Quả Quả là nhóm thứ hai, Trình Mạch Tần Sở Hà là nhóm thứ ba, Từ Thanh và Ngụy Quốc Cường là nhóm cuối cùng.
Đến thời gian quy định, Trâu Tinh Tinh và Tây Tây cầm rìu bước ra khỏi cửa, chỉ tích tắc sau ngay bên ngoài ngôi nhà đã truyền đến tiếng "phập, phập" chặt cây. Những người còn lại đều ngồi phệt trên sàn, vì mới tới nhóm một nên hầu hết mọi người đều không buồn ngủ, không nhúc nhích nhìn khoảng không trước mặt, bầu không khí áp lực bao trùm cả căn phòng.

Trong đám người, chỉ có Tần Sở Hà là mặc áo khoác tựa vào lò sưởi ngủ ngon lành. Trình Mạch ngồi bên cạnh, ngây ngốc nhìn chằm chằm ngũ quan cương nghị càng sắc xảo hơn trong ánh lửa của hắn.

Những tiếng "phập, phập" bên ngoài cứ đều đều tẻ nhạt, thỉnh thoảng củi trong lò sưởi lại nổ lách tách từng đốm, dần dần Trình Mạch cảm thấy hơi buồn ngủ. Vừa dụi mắt định tìm một chỗ thoải mái nằm, Tần Sở Hà đột nhiên mở bừng mắt, duỗi cánh tay dài kéo Trình Mạch đến bên cạnh.
Chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể hắn trùm lên người Trình Mạch.

"Ngủ một giấc đi, đêm nay còn dài, cậu không chịu được đâu."

Dưới ánh lửa vàng ấm áp, ấy vậy mà khuôn mặt lạnh lùng của Tần Sở Hà cũng nhuộm một màu quýt dịu dàng. Trình Mạch chìm đắm trong bầu không khí ấm cúng này, cảm nhận được sự yên tâm như gần như xa, vừa quen thuộc vừa xa lạ đến khó hiểu.

---

Trình Mạch thức dậy khi cánh cửa được đẩy ra vang lên tiếng "két"– Trâu Tinh Tinh và Tây Tây đã trở lại.

Anh xem giờ, họ đã ra ngoài gần hai tiếng đồng hồ, bên ngoài trời khá lạnh, sắc mặt của cả Trâu Tinh Tinh và Tây Tây đều xanh lên vì rét. Tất nhiên có vẻ như không phải chỉ có cái lạnh như cắt da cắt thịt bên ngoài mới khiến cho khuôn mặt cả hai trắng bệch như vậy.

Tây Tây ném một miếng gỗ to bằng bàn tay xuống đất, vẻ mặt vô cùng xấu xí.
"Cái rìu gãy này, ai mà chẻ được một khối gỗ to thì tôi gọi là ông nội." Trâu Tinh Tinh chế nhạo, đưa rìu cho nhóm Lưu Huệ kế tiếp, "Bọn tôi khổ như chó hai giờ đồng hồ mới lấy được khối gỗ bé tí đấy từ trên cây xuống, còn cái đống đèn nháy loạn xạ kinh khủng hơn cả xe cứu thương kia nữa chứ, tôi cứ tưởng mình sắp bị chiếu cho mù luôn rồi".

"Mang được khối gỗ này về nên chắc là hai người đã được tính là qua ải rồi". Từ Thanh an ủi, "Ải này không quy định rõ ràng khối gỗ to như nào, cộng thêm chúng ta ở trong nhà không thấy cái gì lạ, hai người cũng đã an toàn trở về, có lẽ cách vượt ải nó từa tựa như vậy thôi".

"Được thế thì tốt quá". Trâu Tinh Tinh không quá coi trọng lời nói của Từ Thanh, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng quay đầu nhìn Lưu Huệ, căn dặn: "Chút nữa hai người ra ngoài cẩn thận."
Có vẻ cô ấy tốt với người cùng giới hơn một chút.

Lưu Huệ cảm ơn và dẫn Quả Quả ra khỏi cửa, một lúc sau, tiếng chặt gỗ từ ngoài cửa lại truyền vào.

Trình Mạch tỉnh dậy sau giấc ngủ nông, cả người vẫn còn hơi đờ đẫn, trong ánh sáng mờ nhạt, dường như anh nhìn thấy một vệt ấn kí lóe lên trên trán của Trâu Tinh Tinh và Tây Tây, lờ mờ mang hình dáng của một con ong nhỏ, chờ đến lúc tập trung nhìn kĩ thì lại không thấy. Anh vừa định ngẩng đầu hỏi Tần Sở Hà xem hắn có nhìn thấy ấn kí này không, lại phát hiện ra Tần Sở Hà cũng đang nhìn chằm chằm Trâu Tinh Tinh và Tây Tây, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Trình Mạch há miệng, đột nhiên bị âm thanh chặt cây dồn dập bên ngoài cắt đứt.

Khác nhóm Trâu Tinh Tinh, Lưu Huệ và Quả Quả chặt cây vừa nhanh vừa vội, Ngụy Quốc Cường chả hiểu hai người đang làm trò gì, bị những tiếng "phập phập" liên tiếp làm cho sốt ruột vô cùng, không khỏi tức giận nói:
"Chặt vội thế không sợ gãy eo à?"

May mà một lúc sau tiết tấu chặt cây dần dần chậm lại, những tiếng "phập" càng lúc càng cách xa nhau, không bao lâu thì ngừng lại.

Lưu Huệ nắm tay Quả Quả bước vào. Hai người lần này quay lại chẳng có gì ngoài chiếc rìu cong.

"Chúng tôi muốn thử xem có thể chặt nhanh hơn không. Xem ra là không được." Lưu Huệ cười cười xin lỗi, "Tôi không mang khối gỗ nào về, xin lỗi."

"Sao bọn mày không thử thêm chút nữa?" Thấy bọn họ tay trắng trở về, Ngụy Quốc Cường tức giận tói mức suýt chút nữa chạy tới bóp cổ Lưu Huệ, may mà bị mấy người khác giữ lại, "Bọn mày không mang cái gì về thì bọn tao làm sao bây giờ? Hả? Chôn cùng bọn mày à?"

"Anh vẫn sống nhăn răng đấy còn gì". Lưu Huệ im lặng không nói, mà cô bé Quả Quả lanh lợi cũng bị dọa sợ xanh mặt. Trình Mạch không muốn thấy trẻ nhỏ chịu ấm ức, chêm vào một câu.
"Nếu cách làm của hai người họ có vấn đề, chúng ta đã sớm gặp chuyện không may rồi". Tần Sở Hà khoanh tay lạnh lùng, hắn thờ ơ nhìn mẹ con Lưu Huệ, "Hai người chặt như thế nào?"

"... Chúng tôi cũng không có mánh khóe gì". Lưu Huệ liếc nhìn Quả Quả, nói: "Ánh sáng trên tổ ong làm tôi hoảng lắm, ngay từ đầu chỉ biết đâm đầu vào chặt cho nhanh. Về sau, đèn lóe lên từ từ, chúng tôi cũng mệt dần, ngày càng hành động chậm lại".

"Nói luôn là trước làm nhanh sau làm chậm đi". Ngụy Quốc Cường bất mãn liếc mắt nhìn Lưu Huệ, đau đầu hít sâu, lẩm bẩm: "Nếu cả hai nhóm đều không sao, thế thì chặt cây thế nào cũng được à?"

Quả thật, từ kết quả hiện tại xem ra có chặt được gỗ hay không không phải là điều kiện xác định xem đã vượt được ải hay chưa của phó bản.

Dòng suy nghĩ của Trình Mạch phi như bay, thời gian cũng trôi nhanh không kém, chưa kịp hiểu rõ nguyên do, Tần Sở Hà đã vỗ vỗ vai anh nói:
"Đến giờ đi rồi."

Trình Mạch theo sát Tần Sở Hà đi ra khỏi căn nhà nhỏ, hai người đứng lặng dưới tán đa khổng lồ. Khi Trình Mạch nhìn từng vệt sáng tối đan xen lập lòe trên mặt Tần Sở Hà, tự nhiên trong lòng có một cảm giác kỳ quái.

——Giờ phút này, tổ ong màu đỏ quạch treo lơ lửng trên đỉnh đầu có vẻ hơi khác so với lần đầu tiên nhìn thấy.

Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ánh sáng rực rỡ nhuốm màu máu tươi và thịt vụn, phát hiện ra rằng dường như chúng nó đang nhấp nháy một cách đều đặn và đồng nhất cùng một tần số. Thế mà ở lần đầu tiên bọn họ đi đến mặt sau của cây đa, mấy tảng ong này rõ ràng nháy loạn xì ngậu.

Hồi tưởng lại cảnh tượng họ thấy lúc trước, bóng dáng lão già NPC chậm chạp chặt cây – lưỡi rìu cuộn lại chỉ có thể tạo nên dấu vết mờ nhạt trên thân, chuỗi âm thanh "phập phập" nhịp nhàng mà anh vẫn luôn ghi nhớ... Một ý tưởng táo bạo chợt trào dâng trong lòng Trình Mạch.
"Anh này, lão già kia nói là chặt cây, liệu có phải là cũng không có ý bảo chúng ta chặt cái gì đó từ trên cây xuống, mà chỉ là hành động "chặt"?"

"Nói cách khác, trọng điểm của ải này không bắt chúng ta "đạt được" cái gì, mà nó muốn chúng ta thực hiện hành động "chặt bằng rìu" vào một thời điểm nhất định với một tần suất nhất định?"

Bình Luận (0)
Comment