Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 41

TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.2738: CỜ TỶ PHÚ

CHƯƠNG 41: NGHE TRỘM

Wattpad: ssongrbb

"Bài đồng dao "Cầu Luân Đôn sụp" có rất nhiều phiên bản. Bài anh được nghe là một trong những phiên bản phổ biến hơn. Vốn đâu là phiên bản đầu tiên không ai biết được, cũng chẳng ai biết phiên bản nào xuất hiện trước phiên bản nào, nhưng ở ải này, câu trả lời chính xác phải là phiên bản sau." Trình Mạch nhẹ nhàng hát:

[London Bridge is falling down, falling down, falling down.]

[London Bridge is falling down, my fair lady.]

[Build it up with wood and clay, wood and clay, wood and clay.]

[Build it up with wood and clay, my fair lady.]

......

[Set a man to watch all night, watch all night, watch all night.]

[Set a man to watch all night, my fair lady.]

......

"Trong phiên bản này, theo trình tự lời bài hát, những người xây dựng cầu Luân Đôn sẽ lần lượt thử gỗ và đất sét, gạch và vữa, sắt và thép, bạc và vàng, những người trông coi, cái tẩu. Vì gỗ và đất sét sẽ bị nước cuốn trôi, gạch và vữa không thể tồn tại lâu dài, sắt và thép sẽ bị uốn cong, bạc và vàng sẽ bị đánh cắp. Người canh giữ vàng bạc sẽ ngủ gật vào ban đêm, và cái tẩu thuốc đưa ra ở cuối sẽ giải quyết được vấn đề. Nó khiến người lính canh thức suốt đêm."


"......" Sắc mặt Không Động tái nhợt nhìn anh chằm chằm, mạnh miệng nói: "Khi nãy cậu cũng nói bài đồng dao này không chỉ có duy nhất một phiên bản, sao cậu dám chắc phiên bản cậu nói là phiên bản chính xác chứ?"

"Vì số lượng sai." Trình Mạch chỉ mấy đứa trẻ, "Anh có chú ý không? Những đứa làm vòm cầu ở vòng này là hai đứa đã chết ở những vòng đầu. Theo tiến độ của lời bài hát, mỗi lần sập cầu sẽ có một đứa trẻ chết, tức là trong trường hợp xấu nhất, tất cả những đứa trẻ còn sống đều sẽ chết."

"Sau khi cô bé mặc áo đỏ chết, chỗ này còn lại sáu đứa, nói cách khác, lời bài hát chính xác phải cung cấp ít nhất sáu phương án khác nhau, nếu không trò chơi sẽ không thể diễn ra. Lời bài hát anh đưa ra chỉ cung cấp hai phương án, mà phiên bản tôi vừa nhắc tới, vừa vặn có sáu, giống hệt số lượng trẻ em còn lại."


"Nhưng bây giờ vì anh vừa trả lời sai, số lượng đứa trẻ còn lại không đủ để thực hiện thao tác chính xác." Tần Sở Hà khoanh tay đứng một bên, không mặn không nhạt nói, "Hoặc là trực tiếp phán định anh bị loại, hoặc là sẽ có biện pháp khắc phục khác khiến anh đổ máu."

Cuối cùng thì vẻ tự mãn trên khuôn mặt Không Động cũng hoàn toàn biến mất.

Không biết từ khi nào một đứa trẻ đã đứng bên cạnh Không Động, đứa nhỏ chỉ cao tới đùi gã, nó vươn bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo xoa xoa mu bàn gã.

"Suy luận sai rồi. Bọn cháu đã mất đi một người bạn." Đứa trẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt xanh đính trên cằm nhìn chằm chằm Không Động.

Không Động rút tay ra lùi từng bước, hít sâu một hơi: "Hình... hình phạt của tôi là gì?"

"Chú gia nhập với bọn cháu và thay thế cậu ấy. Hoặc trả 3 triệu tiền chuộc để phục hồi cậu ấy." Đôi mắt xanh lam chớp chớp, trong mắt dâng lên tia hưng phấn, dường như nó đang rất mong chờ Không Động gia nhập.


Một khi đã tham gia trò chơi của chúng, hoàn toàn không thể tránh khỏi kết cục bị Cầu Tháp nuốt chửng, chắc chắn Không Động hiểu rõ điều này. So với phương án thứ nhất, phương án thứ hai thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn nhiều lắm. Gã không chút do dự chọn cách thứ hai.

[Hệ thống nhắc nhở: người chơi [Không Động tập thần quy] thực hiện thao tác chuộc đồ, tài sản khấu trừ 3 triệu bảng Anh]

[Ngoài ra, người chơi [Lý Hoa] phát hiện người chơi [Không Động tập thần quy] thao tác sai, hệ thống thưởng 1,5 triệu bảng Anh]

Danh sách được làm mới theo thời gian thực, mặt rùa của Không Động cũng trở nên khó nhìn, tài sản hiện giờ của Trình Mạch và Tần Sở Hà đã tăng lên 53,5 triệu, mà tài sản của gã không những không tăng mà còn giảm còn 52 triệu, bị Trình Mạch và Tần Sở Hà vượt lên dẫn trước.
Sương mù dày đặc ở giữa cầu lại cuộn lên, một đứa trẻ rơi ra, đúng là đứa trẻ lúc trước đã rơi ra khỏi cầu vì Không Động suy đoán sai. Nó hoang mang nhìn bốn phía, rồi dường như là đã quên những gì đã xảy ra khi nãy, lần nữa gia nhập đồng bọn. Đám trẻ lại khôi phục sáu người.

Sau một hồi chờ đợi, mặt cầu lại trở về trạng thái hợp nhất, trò chơi lại bắt đầu, đứa trẻ bị kẹt lại rơi vào trong sương mù dày đặc và bị Cầu Tháp "ăn thịt". Lời bài hát gia tăng khiến thời lượng của mỗi hiệp trò chơi trở nên dài hơn, Trình Mạch cũng tinh ý phát hiện ra khoảng thời gian giữa hai hiệp trò chơi càng rộng hơn một chút.

Tuy khi nãy họ đã lật kèo, nhưng trò chơi vẫn chưa kết thúc, chỉ có giải mã được câu đố về quy luật Cầu Tháp đóng mở, họ mới có thể đảm bảo bình yên đi tới bờ bên kia. Mà trước đó, biến số nào cũng thể xảy ra.
Không Động đứng ngay gần họ. Biểu hiện từ đầu đến giờ của tên này đủ để chứng minh gã ta chả đáng tin cậy tý nào, đột nhiên Trình Mạch nhớ tới lúc bắt đầu phó bản No.1043, Tần Sở Hà từng dùng chức năng trò chuyện nhóm với anh.

Cơ mà không biết khởi động chức năng này thế nào ... Trình Mạch quay đầu liếc mắt nhìn Tần Sở Hà, ngay lập tức Tần Sở Hà nhanh nhạy bắt lấy ánh mắt anh. Giây tiếp theo, âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Trình Mạch:

[Truyền tin nhóm đã được mở.]

[Anh có để ý thời gian mỗi lần Cầu Tháp hợp nhất không?]

[Tính cả bé gái đầu tiên mê hoặc cậu, thời gian Cầu Tháp mở ra lần lượt là 13:14, 13:15, 14:09, 15:26, 17:53, 20:05. Tôi nghĩ, chúng ta phải cố nắm bắt thời gian.]

Tần Sở Hà nói đúng, cộng thêm lần cô gái nhỏ ban đầu rơi xuống, sàn cầu đã đóng mở được sáu vòng. Sai lầm của Không Động đã giúp họ có thêm một cơ hội để quan sát thời gian, nhưng giờ trên cầu cũng chỉ còn lại hai đứa trẻ. Nói cách khác, nếu họ vẫn không tìm ra quy tắc cầu đóng mở trong hai lượt tiếp theo, cơ chế trừng phạt tích hợp sẵn của ải sẽ được kích hoạt.
13:14, 13:15, 14:09, 15:26, 17:53, 20:05

Trình Mạch suy nghĩ thật kỹ, cố thử tất cả các khả năng có thể. Anh luôn cảm thấy dường như mình bỏ sót điều gì đó, nhưng sáu con số này ... Nhìn qua không hề có quy luật. Anh cau mày, tình cờ thoáng thấy gã Không Động đang đau khổ vì vừa mất 3 triệu bảng Anh, trong lòng dần dâng lên một cảm giác khác lạ.

Đúng rồi! Anh đột ngột mở to mắt. Graffiti kia!

Beware of mistakes, khi anh chỉ ra Không Động đã gây ra sai lầm thứ hai trong ải này, hệ thống đã kích hoạt cơ chế thưởng và phạt. Nhưng khi anh phát hiện sai lầm đầu tiên, không có gì xảy ra cả.

Vì chuyện này, anh còn bị Không Động cười nhạo một phen. Dù lúc đó anh cảm thấy có lẽ graffiti kia chỉ là một trò đùa vô nghĩa, nhưng khen thưởng thứ hai cho thấy rằng có phần thưởng cho việc chỉ ra lỗi sai.
Tại sao không có gì xảy ra vào thời điểm đó? Hay là ...thực ra phần thưởng đã được cấp, nhưng anh lại không nhận ra?

Trình Mạch đột ngột thẳng người, trực giác anh cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác. Thế thì nếu cứ theo dòng suy nghĩ này, khi đó sau khi anh chỉ ra sai lầm, đã xảy ra chuyện gì?

Đúng rồi, anh nói chuyện với đám trẻ đang chơi trò chơi kia. Anh hỏi gì đầu tiên nhỉ?

"...sao các em muốn chơi ở đây?"

"Vì chúng em đã mắc lỗi."

"Các em mắc lỗi gì?"

"Bọn em ăn trộm bánh pie mẹ vừa nướng."

Anh vẫn nhớ rõ, đứa bé trả lời câu hỏi này có năm cái miệng, lúc anh hỏi câu này, năm cái miệng líu ríu hồi lâu, dường như đang tranh cãi không biết có nên trả lời hay không. Nhưng mà vấn đề này thì có gì cần rối rắm nhỉ? Câu trả lời của chúng cũng cực kỳ bình thường.
"Bọn em ăn trộm bánh pie mẹ vừa nướng."

Chờ chút!

Trình Mạch giật mình. Anh hiểu rồi.

Đúng rồi. Hóa ra phần thưởng đã được cấp từ lâu, chẳng qua là anh không hề phát hiện mà thôi. Đây quả thực là một phần thưởng vô cùng quan trọng, nó quyết định trực tiếp đến việc họ có giải được câu đố về thời gian đóng mở của Cầu Tháp hay không. Cuối cùng thì anh cũng hiểu lý do bọn trẻ do dự, vì câu trả lời cho câu hỏi của anh tiết lộ cốt lõi của bí ẩn. Đứa trẻ không muốn nói cho anh biết, nhưng cơ chế phần thưởng của trò chơi buộc nó phải trả lời đúng tất cả các câu hỏi của anh, mà câu trả lời này lại được lặp đi lặp lại vô số lần trong cuộc trò chuyện.

Tom ăn vụng bánh pie. Bánh pie ngon nhất từng ăn trên thế giới. Mẹ không cho phép bọn em ăn bánh. Tất cả mọi người đã ăn trộm bánh.
13:14, 13:15, 14:09, 15:26, 17:53, 20:05.

Anh lẩm nhẩm chuỗi số này trong lòng, những con số dường như không hề có quy luật, ấy vậy mà logic ẩn chứa sau nó lại vô cùng rõ ràng.

Mỗi lần Cầu Tháp được nâng lên, nếu chỉ nhìn vào phút, kết hợp lại chính là 1415926535. Dãy số này không là gì khác, nó là phần thập phân của Pi!

Giấy thông hành*. Pie. Số Pi.

*Phái (派), đồng nghĩa với pie.

Hóa ra đáp án đã được đưa ra từ lâu. Ngay trong câu trả lời của những đứa trẻ này.

Sau khi tìm ra quy luật, phần còn lại rất dễ dàng. Tách rời thời gian và phút, phần thời gian là 13, 13, 14, 15, 17, 20, nếu quy đổi thành khung 12 giờ sẽ là 1, 1, 2, 3, 5, 8, dãy Fibonacci* nổi tiếng.

*Còn được gọi là dãy số vàng, mỗi số là tổng của hai số trước đó.

Vậy thì, vị trí thứ 7 trong dãy Fibonacci, kết hợp với vị trí thứ 11 sau dấu thập phân của Pi...
01:08. Đây là lần Cầu Tháp nâng lên tiếp theo.

Trình Mạch nói cho Tần Sở Hà tất cả suy luận của mình. Trong trò chơi, truyền tin trong nhóm không được tính, việc giải đố phải do người chơi chính miệng nói ra mới coi như có hiệu lực, Trình Mạch vừa chuẩn bị mở miệng, Không Động nãy giờ vẫn im lặng lại lên tiếng trước anh.

"Tôi biết câu trả lời. Số giờ cầu nâng tương ứng với chuỗi Fibonacci, và phút tương ứng với chữ số thập phân của số Pi." Không Động không nhanh không chậm mở miệng, giờ gã trông bình tĩnh hơn, sắc mặt cũng khôi phục vẻ bình thường.

Ngay sau khi giọng nói gã rơi xuống, đỉnh đầu mọi người vang lên một tiếng ầm ầm, cây cầu đang nâng cũng từ từ hạ xuống. Câu đố mất hiệu lực, Cầu Tháp phá bỏ quy luật thời gian và lần nữa hợp thành một. Lần này, trung tâm Cầu Tháp không còn bị sương mù dày đặc cản trở, đầu cầu bên kia hiện ra trước mắt rất rõ ràng.
[Hệ thống nhắc nhở: người chơi [Không Động tập thần quy] giải được bí ẩn, hệ thống thưởng 8 triệu bảng Anh.]

52 triệu cộng 8 triệu, lần nữa Không Động vững vàng chiếm giữ vị trí thứ 3 với lợi thế tuyệt đối 60 triệu, nhưng lần này, Trình Mạch và Tần Sở Hà không còn cơ hội lật kèo nữa.

Tần Sở Hà nhận ra điều gì đó, cau mày sắc bén, ngăn cản Không Động đang muốn đi về đích:

"Anh dùng đạo cụ cao cấp."

Hơn là một câu hỏi, đây rõ ràng là câu khẳng định. Không Động mỉm cười thừa nhận không chút ngượng ngùng: "Đúng vậy, đạo cụ cấp cao "nghe trộm", chức năng che chắn truyền tin nhóm không hiệu quả với nó. Sao nào, đâu có vi phạm đâu?"

Không Động sải bước qua cầu và đi về phía điểm cuối, Tần Sở Hà im lặng một hồi, nhìn Trình Mạch đang không nói câu nào, qua hơn nửa ngày mới nói nhỏ:
"Là tại tôi, đã lâu không gặp người sở hữu "nghe trộm", lúc vào phó bản không trang bị đạo cụ đối kháng tương ứng, tôi đã sơ ý tồi."

Hắn muốn an ủi Trình Mạch, lại dường như không biết mở miệng thế nào, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Cậu đừng lo lắng về hình phạt cho sự thất bại của phó bản này, tôi ..."

Hắn còn chưa nói xong, Trình Mạch vẫn đang im lặng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng như sao.

"Vẫn chưa hết... Vẫn có cơ hội xoay chuyển!"

Bình Luận (0)
Comment