Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 61

TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.98: THE ROOM

CHƯƠNG 61: SỤP ĐỔ

Wattpad: ssongrbb

"Anh đang nói nhảm cái gì vậy?" Lâu Lan khó tin nhìn Từ Trạc, "Khi đó anh... rõ ràng vẫn khỏe."

"Chỉ là không nói cho em biết mà thôi." Từ Trạc nâng mắt nhìn bầu trời đêm, dường như đang nhớ lại chuyện cũ, khóe môi anh nở nụ cười nhàn nhạt, "Lúc khám sức khỏe trước kết hôn, nghĩ rằng tiện đến bệnh viện rồi thì cứ kiểm tra thử một lần từ trong ra ngoài đi, lúc đó đã biết là ung thư gan, các tế bào ung thư cũng đã di căn."

"Chỉ có Từ Thanh đi cùng anh đến bệnh viện biết điều này. Em ấy bảo anh đừng nói cho bất cứ ai biết, em ấy sẽ tìm cách chữa khỏi cho anh, anh cũng nhận ra em ấy định làm gì. Bọn anh cãi nhau một trận, chưa bao giờ anh tức giận như thế, nhưng Từ Thanh vẫn khởi động phó bản cấp cao đó. Nhưng cho dù bọn anh đều am hiểu quy tắc trò chơi thì cũng biết rằng chưa có ai từng thành công trong phó bản đổi lấy mạng sống cả, vốn chỉ có kết cục là cái chết."


"Chuyện duy nhất anh có thể làm là cưỡng ép đi vào phó bản đó với em ấy, bọn anh gặp một cô gái ở ải cuối cùng. Đó là một cục diện không thể giải quyết được, anh và Từ Thanh, nhất định phải có một người trở thành tế phẩm. Từ Thanh chẳng phòng bị anh chút nào, mới cho anh cơ hội khiến em ấy ngủ say. Với anh mà nói, cuộc sống chẳng còn bao ngày nữa, nhưng Từ Thanh còn cả đời người, phó bản thất bại thì cũng chẳng qua kéo ngày chết của anh gần thêm chút mà thôi, đâu có thiệt bao nhiêu."

"Nhưng tôi thiệt quá nhiều." Từ Thanh lạnh lùng ngắt lời Từ Trạc, "Từ đó trở đi, thế giới chỉ còn mình tôi."

Cậu vẫn cứng rắn và lạnh lùng như vậy, khiến Trình Mạch nhớ lại dáng vẻ lần đầu gặp cậu trong phó bản. Khi đó sắc mặt cậu âm u, khóe miệng thường treo lên nụ cười giễu cợt, lại làm cho người ta cảm thấy giống như một con sói đầu đàn cô độc phải rời xa bầy sói.


"Thế nên, ở lại đi." Từ Trạc lặng lẽ nhìn cậu, "Như thế chúng ta có thể bên nhau mãi mãi."

Từ Thanh còn chưa kịp trả lời, Lâu Lan đã dứt khoát quát lên: "Không được! Từ Thanh không thể ở lại đây!"

Từ Thanh nâng tay ngăn Lâu Lan lại. Cậu nhìn chằm chằm Từ Trạc vài giây, sắc mặt bỗng dịu đi, nhẹ giọng nói: "Tôi kết hôn với anh như đã hứa, thẻ gợi ý ở đâu?"

Từ Trạc bỗng run rẩy, nhưng trước khi sắc mặt anh ta biến đổi, Từ Thanh đã kịp đưa tay vuốt ve thái dương anh, cụng đầu vào trán anh:

"Tôi sẽ không đi. Ngoan."

Vẻ mặt căng thẳng của Từ Trạc dần thả lỏng. Vài giây sau, anh thở dài hài lòng, vùi mình trong lồng ngực Từ Thanh như một chú mèo con mới sinh. Cơ thể anh phát ra một tầng ánh sáng bạc mềm mại, những chấm sáng tụ lại khắp người, dần dung hợp thành một tấm thẻ gợi ý. Nó nhận được chỉ dẫn, bay thẳng về phía Trình Mạch rồi từ từ rơi xuống lòng bàn tay anh.


[402C2F Don't trust.]

"Đây là gợi ý cuối cùng, các người cứ tự nhiên." Thậm chí Từ Trạc còn chẳng thèm nhìn đám Trình Mạch, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào Từ Thanh, như thể Từ Thanh là trân bảo anh cầu mong đã lâu.

"Anh thường mơ tới ngày này, anh mang đoàn xe hùng hậu tới cưới em. Tiếng trống rung trời, tiếng chiêng to nhất, pháo đỏ vụn tung bay như bão tuyết, tất cả mọi người thắp đèn cho chúng ta, thị trấn cũng vì em mà tồn tại. Em cùng anh bái trời đất, bái cao đường, sau đó ..." Anh đột nhiên dừng lại, vài giây sau mới chậm rãi cúi đầu, nhìn con dao đang cắm vào ngực mình. Anh ta cô đơn nở nụ cười, "Chúng ta gặp lại nhau."

Mặt Từ Thanh không chút thay đổi đè lên cán dao, đẩy Từ Trạc một đường lên đến nơi đặt bài vị của nhà thờ tổ. Đĩa sứ rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, trái cây lăn lông lốc. Nến đổ rạp, nhưng ngọn lửa lại chẳng tắt, sáp đỏ nóng chảy dần ngưng tụ lại thành từng giọt nước mắt.
Bang! Con dao xuyên qua cơ thể của Từ Trạc bị Từ Thanh ghim vào bệ cao. Từ Trạc cúi đầu, trong lúc hỗn loạn mũ đã sớm rơi xuống đất, mái tóc đen dài xõa tung, trông vừa nhếch nhác vừa khổ sở.

"Đôi khi anh nghĩ, nếu lúc này có máu chảy xuống thì hay biết mấy." Anh ta ho khan, cười khổ nhìn lồng ngực bị dao xuyên thủng nhưng vẫn khô ráo, "Nếu có máu, anh sẽ cảm thấy mình còn là một người sống."

"Từ Trạc đã chết rồi." Từ Thanh lạnh lùng nhìn anh, trong mắt là băng tuyết thấu xương.

Từ Trạc khẽ nở nụ cười, không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Từ Thanh: "Đừng dối lòng. Em luôn cho rằng anh vẫn còn sống đúng không? Sống trong giấc mơ của em."

Từ Thanh run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: "Tôi sẽ không bị nhốt ở đây."

Từ Trạc lắc đầu: "Em không được chọn nữa rồi."
"Đám cưới giống như một khế ước, ràng buộc em với giấc mộng này. Vốn dĩ chỉ cần gϊếŧ anh trước hôn lễ thì bọn em có thể thoát khỏi đây, nhưng vì muốn lấy thẻ gợi ý, khế ước đã được thành lập." Từ Trạc rút dao ra, bước từng bước về phía Từ Thanh, "Hiện tại em có hai lựa chọn. Thứ nhất, vĩnh viễn ở lại đây với anh, vậy thì phó bản này cũng không tính là thất bại, em sẽ không mất đi thứ gì, chỉ là ý thức không thể quay lại thế giới đó. Đổi lại, anh sẽ để họ ra ngoài; Thứ hai, thân thể của em sẽ chết bên ngoài giấc mơ. Ảo ảnh này lấy em làm vật dẫn. Một khi em chết đi, chỗ này cũng theo đó mà sụp đổ, cái chết của em tính là trò chơi thất bại. Tất cả đồng đội của em vẫn còn trong này đúng không? Phương án thứ hai không ổn chút nào."

Khuôn mặt Từ Thanh vốn đang lạnh lùng, sau khi nghe được lời nói của Từ Trạc lại dẫn thả lỏng, thậm chí cuối cùng còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Nếu anh cho rằng như vậy, thì lầm to rồi." Cậu quay đầu lại thoáng nhìn nhóm người Trình Mạch, sau đó đưa mắt về phía Từ Trạc, "Thật ra, vị đồng đội của chúng tôi ở bên ngoài kia chắc đã sớm hành động rồi."

Lời còn chưa dứt, trên nóc nhà thờ tổ bỗng vang lên tiếng nứt vỡ nho nhỏ.

Từ Trạc khổ sở hít sâu một hơi, thân thể lay động kịch liệt, hai tay đỡ lấy bệ cao mới không bị ngã xuống. Anh ta không tin nổi mà nhìn Từ Thanh không tin, há hốc miệng chẳng nói được lời nào.

"Cái người ở bên ngoài đấy, giờ gì cũng dám làm." Sắc hồng hào trên mặt Từ Thanh dần biến mất, nhưng cậu vẫn mỉm cười, ngầng đầu lên nhìn nóc nhà thờ tổ đang vỡ vụn thành từng mảnh, nơi đó giống hệt như một bức tường thủy tinh bị ngoại lực đánh vỡ thành những mảnh vụn bất quy tắc, khiến cho toàn bộ ảo ảnh đột nhiên mất đi cảm giác thực.
"May mà không thế chấp cái gì quá quý giá." Cậu loạng choạng một chút, cuối cùng dựa vào bệ cao mà trượt từng chút xuống, tiếng sấm ầm ầm vang lên từ phía chân trời. Cậu xua tay với đám Trình Mạch, "Tôi sẽ không tiễn mấy người. Sau khi giấc mơ tan rã mọi người sẽ được ra ngoài. Thẻ gợi ý cũng lấy được rồi, quãng đường phía sau phải dựa vào mọi người giúp Cá chép đỏ rồi."

Từ Trạc nhìn chằm chằm cậu, lần đầu lộ ra vẻ mặt có thể gọi là "dữ tợn", trong mắt lại lóe lên ánh lệ: "Vì sao phải làm tới bước này?"

Từ Thanh ho sặc sụa, từng tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng. Cậu ngắm nhìn Từ Trạc, ánh mắt không còn cảnh giác đề phòng, tựa như nhìn người yêu nhiều năm chưa thấy sống lại một lần nữa.

"Bởi nhìn cô ấy bây giờ như thấy lại năm đó em đang cố cứu anh vậy."
---

Ảo ảnh tan vỡ, những mảnh vỡ và cơn mưa tầm tã cùng nhau trút xuống mặt đất, những tia chớp xé rách mầu trời đêm, sấm sét ầm ầm hòa cùng âm thanh sụp đổ, khiến người ta chẳng còn phân biệt được. Những mảnh vỡ của bầu trời rơi xuống, trong khi vết nứt của mặt đất lại bay lên. Dọc bên bờ sông dài, những căn nhà nhỏ lần lượt sụp đổ, những ngọn đèn lồng cháy cứ trôi lơ lửng, ấy thế mà lại không tắt trong cơn mưa tầm tã, dần dần tụ lại thành một biển đèn. Nước sông đục ngầu chảy cuồn cuộn, những thi thể trong nhà lại đứng yên không động, mặc cho lửa đỏ thiêu cháy, xương cốt trắng như tuyết của họ bay đến lòng sông, ghép thành một con thuyền xương trắng lắc lư.

"Lên thuyền đó đi." Từ Trạc phất tay áo, chẳng muốn nhìn đám Trình Mạch thêm một chút nào. Anh quỳ xuống trước mặt Từ Thanh, thật lâu sau mới nhẹ nhàng đặt tay lên gò má tái nhợt của cậu.
Nhà thờ tổ sụp xuống, những mảnh vụn của ảo cảnh bay xuống cùng với mùn cưa, thanh xà nhà đang run lên bần bật. Tần Sở Hà kéo mạnh tay áo Trình Mạch, quả quyết nói:

"Đi mau!"

"Từ Thanh sẽ không sao đâu! Lần này cậu ấy không thế chấp vật gì có giá trị. Cá chép đỏ hẳn phải biết điều này mới quyết định dứt khoát như vậy." Lâu Lan theo sát phía sau nói thêm.

Mãi đến khi đoàn người Trình Mạch biến mất ở cửa ra, Từ Trạc mới thở phào nhẹ nhõm, không chống đỡ nổi nữa quỳ xuống bên cạnh Từ Thanh, yếu ớt tựa trán vào vai cậu, lẩm bẩm:

"Tuy rằng không có máu, nhưng một đao em đâm cũng đau quá đi."

Từ Thanh bật cười, lại ho ra càng nhiều máu:

"Ai bảo anh lừa em."

"Anh lừa em cái gì?" Từ Trạc thắc mắc nhìn cậu.

Từ Thanh lau bọt máu trên khóe miệng, suy nghĩ một chút, lại lấy một chút máu quệt lên má Từ Trạc. Vết máu nhàn nhạt khiến Từ Trạc nhìn qua trông giống người sống hơn một chút, Từ Thanh gật đầu, cuối cùng cũng thấy hơi hài lòng, lúc này mới trả lời câu hỏi của Từ Trạc:
"Lừa em rằng anh chỉ là một ảo ảnh trong giấc mộng của em."

Từ Trạc ngẩn ngơ: "... Em biết hết rồi?"

"Giấc mơ tan rã, những xác chết kia cũng tan biến theo. Nếu anh là một ảo ảnh như họ thì cũng sớm tiêu tán rồi. Nhưng sự thật thì anh lại giống em, là hai người biến mất cuối cùng." Từ Thanh vuốt tóc Từ Trạc, "Mấy lời khi nãy cũng là dối lòng đúng không? Từ Trạc sẽ không để em lựa chọn mấy vấn đề như vậy, cho dù có chết, anh ấy nhất định sẽ để em quay trở lại thế giới bình thường, giống như phó bản kia. Dù không biết bây giờ sự tồn tại của anh là gì, nhưng thế cũng tốt, ít nhất thì cũng cho em cảm giác mình gặp lại anh lần nữa."

Từ Trạc bình tĩnh nhìn cậu, qua hồi lâu mới ghé vào lỗ tai cậu, thủ thỉ:

"Nói cho em biết một bí mật."

---

Dưới tiếng sấm cuối cùng, nhà thờ tổ sụp đổ hoàn toàn, thuyền xương run rẩy chậm chạp khởi hành. Dưới đống phế tích hiện lên hai cái bóng mờ ảo, trong đó một ánh mắt trùng hợp giao nhau với Trình Mạch đang nhoài ra bên mạn thuyền.
Tiếng sấm hòa với tiếng mưa long trời lở đất, nhưng Trình Mạch lại hiểu rõ Từ Thanh đang mấp máy cái gì. Giây phút đó mọi hoang mang tỏng lòng đều bị xóa sạch, từng dòng mật mã bất quy tắc được xâu chuỗi thành những kí tự rõ ràng. Dù cho gợi ý của Từ Thanh có vẻ hơi khó hiểu.

"Bit cực trái." Từ Thanh nói.

Bình Luận (0)
Comment